Vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương
Yêu cậu, tớ rất mệt, tớ cũng khóc nhiều nữa. Cậu sẽ bỏ rơi tớ bất cứ lúc nào cậu mệt. Cậu sẽ để tớ một mình khóc dưới mưa.
Nhưng tớ không sợ. Từ bây giờ tớ sẽ không để cậu bỏ rơi nữa. Tớ sẽ là đôi chân của cậu. Chẳng cần chạy băng băng, chỉ cần đi bên cậu dù chậm rãi, từng bước thôi, tớ vẫn sẽ nắm tay cậu. Nếu cậu bỏ đi đâu đó thật xa, lần theo tiếng mưa, tớ sẽ tìm được cậu. Yêu cậu, tớ sẽ làm tất cả không chỉ hành lang, sân trường, đường phố tớ sẽ không để cậu bước đi một mình. Tin tớ đi!
***
Lá thư trong tuần: Tớ vẫn muốn bên cậu, lúc này và mãi mãi (Orion Custas)
5 năm rồi, 5 năm tớ với cậu bên nhau, cho nhau biết tình bạn nó tuyệt vời ra sao, tình yêu nhiều cung bậc cảm xúc thế nào. Vậy mà hôm nay cậu nói: giữa chúng ta chẳng còn là gì cả. Tớ thẫn thờ, ngồi nhớ lại những gì cậu đã nói với tớ vào những ngày đầu mình yêu nhau. Cậu đã nói với tớ rằng: cậu sợ mải miết chạy theo những thành công rồi để lạc mất tớ, cậu sợ tớ lại yêu người khác rồi khi ấy thành công chẳng còn ý nghĩa. Cậu nói tớ là động lực để cậu cố gắng, cậu có nhớ cậu đã nói với tớ rằng: sau này, sẽ có lúc mình không hiểu nhau, sẽ có lúc có những sóng gió khiến mình giận nhau và có khoảng cách, hãy nghĩ về những ngày tháng chúng ta đã trải qua để có nhau, để rồi cùng thông cảm, chia sẻ cho nhau vượt qua tất cả, đừng nghĩ về một ngày chia xa, hãy luôn tin rằng chúng mình bên nhau mãi mãi, cậu có thể bỏ tất cả để có tớ chứ không bao giờ bỏ tớ để đổi lấy bất cứ thứ gì đâu. Cậu dặn tớ dù thế nào cũng phải nắm chặt bàn tay cậu, kéo cậu về với tớ, vì cậu là của riêng tớ mà.
Cậu à, tớ đã tin, tớ tin vào lời cậu nói, vì thế mà cho dù tớ có bị tổn thương đến như nào thì tớ vẫn muốn giữ cậu lại cho riêng mình, dù rằng tớ biết mình đã sai, đã làm cậu buồn và thất vọng nhiều lắm. nhưng tớ đã cố gắng, tớ đã thực sự cố gắng và nỗ lực để mang lại cho cậu niềm tin. Nhưng có phải là tớ ngốc hay không mà những gì tớ làm lại càng làm cậu thất vọng, càng đẩy cậu xa tớ hơn. Cậu biết tớ ngốc mà, cậu biết tớ hay lo lắng linh tinh, cậu biết tớ yêu cậu mà, tớ thực sư nhớ cậu, nhìn cậu ở bên tớ mà lạnh lùng hơn cả người dưng, vẫn dáng hình đó nhưng tớ không thể chạy lại bên cậu, không thể dang tay ôm chặt cậu, không được dựa vào vai cậu, tớ đang thấy chông chênh và cô đơn nữa. tớ buồn vì cậu lại vô tình phủ nhận sự quan tâm chân thật của tớ, tớ buồn vì cậu không còn hiểu tớ, cậu đã không còn lo lắng khi để tớ đi ra ngoài một mình mà lại vào buổi tối nữa. tớ chợt nhận ra mỗi lần giận nhau, cậu chưa bao giờ đi tìm tớ cả. cậu không lo khi tớ đói, tớ mệt, tớ ốm, cậu đã không còn muốn bảo vệ tớ nữa.
Cậu à, buông tay tớ rồi, liệu cậu có hạnh phúc, có còn vui vẻ được nữa không? Tớ xin lỗi vì đã đôi lần tớ muốn buông tay cậu, xin lỗi vì đã làm cậu buồn, cậu tủi thân nhưng thực sự chưa bao giờ tớ nghĩ sẽ để cậu một mình đi xa tớ. Tớ vẫn muốn được nắm tay cậu đi đến hết cuộc đời tớ, tớ muốn nhìn thấy cậu phải lau nhà, rửa bát và nấu cơm cùng tớ. Tớ muốn cậu ôm tớ khi tớ buồn, cõng tớ rồi xoay vài vòng cho tớ chóng mặt, chọc cho đến khi tớ phải bật cười mỗi khi tớ khóc, để mỗi khi tủi thân nhớ nhà, cậu lại gần bên tớ và nói có cậu ở đây rồi, tớ muốn cậu tiết kiệm những tờ tiền lẻ mà tớ đã để lung tung, rồi tích lại đưa tớ đi ăn kem, ăn chả cá. Ngốc ạ, tớ vẫn yêu cậu và tớ muốn, tớ muốn hơn tất cả là có cậu ở bên tớ những lúc như thế này và mãi mãi.
Truyện ngắn: Vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương (Hue Le)
Cậu ấy bảo tôi hãy quên cậu ấy và tìm một người có thể yêu thương tôi một cách trọn vẹn. Nhưng tôi không làm được. Tôi yêu cậu ấy. Cậu ấy không phủ nhận điều đó nhưng chưa bao giờ cậu ấy thừa nhận. Và cũng chưa bao giờ cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi ngay cả khi cậu từ giã cuộc sống. Phải chăng chưa bao giờ cậu ấy yêu tôi thật, một mình tôi đơn phương theo đuổi tình yêu ấy?
Tôi nhớ 3 năm trước, khi cậu ấy và tôi còn học chung cấp hai. Cậu ấy vẫn thường nắm tay tôi chạy băng băng qua các dãy hành lang dài. Đến lúc mệt không còn sức để chạy nữa cậu ấy sẽ dừng lại bên lan can và nói với tôi trong tiếng thở hổn hển:
- Yêu tớ cậu sẽ luôn vất vả và mệt mỏi như thế này. Đồ ngốc ạ! Đừng yêu tớ nữa.
Nói xong cậu ấy buông tay tôi ra và một mình đi về hành lang phía trước. Năm lên cấp ba tôi và cậu ấy vẫn học chung trường nhưng khác lớp. Giờ ra chơi, từ dãy hành lang khối A, cậu ấy sẽ chạy thật nhanh sang hành lang lớp tôi và kéo tôi đi giữa bao ánh nhìn của mọi người. Lúc hai đứa mệt, cậu ấy sẽ đứng lại, nói nhỏ vào tai tôi, cậu ấy nói nhỏ như thể sợ gió sẽ cuốn đi:
- Yêu tớ cậu sẽ mệt đấy!
Rồi cậu ấy cứ thế lẳng lặng quay về lớp học của cậu ấy. Một ngày 4 lần vào giữa giờ ra chơi, và ngày nào cũng như thế. Nhiều người lầm tưởng chúng tôi là một đôi nhưng tôi biết. Chỉ là cậu ấy cố tình không chấp nhận tôi. Mặc kệ! Tôi thích cảm giác được cậu ấy nắm tay chạy băng băng như thế. Chẳng cần cậu ấy thể hiện những cử chỉ quan tâm hay lời nói ngọt ngào như những chàng trai khác. Chẳng cần hoa, quà, và cả những cái ôm thật chặt. Chỉ cần giờ ra chơi, cậu ấy vẫn nắm tay tôi chạy băng băng đến lúc mệt là đủ.
Cậu ấy sẽ buông tay tôi nếu cậu ấy mệt, còn tôi, tôi vẫn sẽ luôn giữ chặt bàn tay ấy, ngay cả khi cậu ấy gỡ tay tôi ra để một mình bước về phía trước. Tôi yêu cậu ấy đơn giản vì cậu ấy là chàng trai duy nhất biết tôi thích được nắm tay chạy băng băng như thế, đặc biệt là lúc trời mưa. Nhưng rõ ràng cậu ấy chưa bao giờ nắm tay tôi lúc trời mưa cả. Có thể cậu ấy sợ mưa sẽ làm ướt áo cậu ấy, cũng có thể cậu ấy sợ mưa sẽ làm ướt mắt tôi. Sao cũng được miễn là tôi vẫn luôn đưa mắt tìm cậu ấy giữa sân trường trong giờ chào cờ, lúc lao động, lúc ra về và trên đường phố.
Mét tám, tóc uốn xù, đôi tai dong dỏng, áo phông, quần jean, giày thể thao và chiếc headphone lớn choàng cổ, tay lúc nào cũng đút túi quần, thỉnh thoảng lại đưa lên búng búng mấy sợi tóc mái trước trán. Là cậu ấy, chàng trai tôi yêu, Quân. Tôi không nhớ tôi bắt đầu yêu cậu ấy từ lúc nào. Tôi chỉ nhớ tôi gặp cậu ấy lần đầu ở bảng tin trường, lúc tôi đang loay hoay tìm mẩu tin đăng kí câu lạc bộ anh văn, vô tình tôi dẫm phải chân cậu ấy và bị cậu ấy mặt bơ không nhận lời xin lỗi. Kể từ lúc đó tôi luôn đưa mắt tìm cậu ấy mỗi khi có thể.
Vào cái hôm trời mưa to rất là to ấy, hôm mà hai đứa không có áo mưa, đứng trước hành lang đợi ngớt mưa mới về. Dãy hành lang trống trơn, có một chàng trai tay đút túi quần, dựa lưng vào lan can nghe nhạc phát ra từ headphone và một cô bé tóc rối, một mí, đôi giày lười liên tục nhún nhảy theo nhịp rơi của mưa và tay không ngừng giơ ra hứng mưa thích thú. Lúc ấy tớ bảo “Tớ thích mưa, tay tớ sẽ lạnh nếu cứ bước mãi dưới mưa mà không có ai nắm, cậu có thể nắm chặt tay tớ không?” Cậu vẫn nghe nhạc nhưng tay không còn đút vào túi quần. Cậu đưa tay về phía tớ “Nắm đi, sẽ lạnh đấy!”. Kể từ hôm đó cậu đã nắm tay tớ chạy dài trên các dãy hành lang, cho đến lúc cậu không còn đi được trên đôi chân của cậu nữa.
Ba năm, sau cái hôm trời mưa to thiệt là to ấy, cậu ngã bệnh. Cậu giành giật sự sống với thần chết. Đến mức cậu phải cắt bỏ chân phải để tiếp tục được sống. Một ngày mưa bay. Cậu khập khiễng nhảy lò cò lên cầu thang và bước chậm rãi trên hành lang hai đứa vẫn nắm tay chạy băng băng trong gió. Đôi tay cậu không còn chỗ để nắm tay tớ. Cậu nặng nhọc ghì thật mạnh vào chiếc nạng để có thể bước đi… thật chậm. Cậu ấy và tôi cứ đi như thế cho đến lúc cậu ấy mệt. Cậu sẽ đứng lại, cười một cái trong khi mắt tớ đang nhoè đi:
- Yêu tớ mệt lắm phải không? Đừng yêu nữa, cậu sẽ không phải khóc nhiều vì tớ!
Cậu ấy nói rồi lẳng lặng bỏ đi, chỉ còn tôi một mình đứng trên hành lang ấy. Tôi khóc. Khóc không phải vì không còn được cậu ấy nắm tay chạy băng băng qua dãy hành lang nữa. Khóc vì tôi không thể làm đôi chân cho cậu ấy, không thể nắm tay cậu ấy thật chặt mỗi lần cậu buông tôi ra. Hôm ấy mưa không còn trong veo nữa.
Một tuần trước ngày mà ai cũng biết ngày gì đấy, mưa hối hả và gió nghiêng nghiêng. Từ hành lang khối D tôi chạy qua hành lang lớp cậu ấy, nắm tay cậu ấy thật chặt, dìu cậu ấy đi giữa ánh mắt của bao con người. Hai đứa không thể chạy băng băng như cậu ấy từng làm trước đây. Cậu ấy nhấc bổng chiếc nạng và dựa hẳn vào tôi. Tôi nắm tay cậu ấy, cố giữ thăng bằng để hai đứa đi hết dãy hành lang dài mà không bị ngã. Cứ thế, chẳng nói câu nào, chỉ có tiếng ồn của các lớp học và mưa. Đến gần cuối hành lang cậu ấy mệt. Cậu ấy buông tay tôi ra và định bỏ đi nhưng tôi đã kịp ôm cậu ấy thật chặt từ phía sau lưng. Cậu ấy định nói gì đó nhưng tôi xen vào:
- Yêu cậu, tớ rất mệt, tớ cũng khóc nhiều nữa. Cậu sẽ bỏ rơi tớ bất cứ lúc nào cậu mệt. Cậu sẽ để tớ một mình khóc dưới mưa. Nhưng tớ không sợ. Từ bây giờ tớ sẽ không để cậu bỏ rơi nữa. Tớ sẽ là đôi chân của cậu. Chẳng cần chạy băng băng, chỉ cần đi bên cậu dù chậm rãi, từng bước thôi, tớ vẫn sẽ nắm tay cậu. Nếu cậu bỏ đi đâu đó thật xa, lần theo tiếng mưa, tớ sẽ tìm được cậu. Yêu cậu, tớ sẽ làm tất cả không chỉ hành lang, sân trường, đường phố tớ sẽ không để cậu bước đi một mình. Tin tớ đi!
Mưa vẫn hối hả và gió vẫn nghiêng nghiêng. Cậu ấy không quay lại, cũng không bỏ tay tôi ra. Lưng cậu ấy ấm áp, có chút gì rưng rưng. Một lúc cậu ấy nắm tay tôi và bảo:
- Cậu có mệt lắm không? Xin lỗi, tớ không thể nắm tay cậu chạy băng băng qua dãy hành lang này nữa. Mệt rồi, nghỉ đi. Tớ sẽ lại bỏ rơi cậu. Nước mắt cậu sẽ rơi và tay cậu sẽ lạnh. Sẽ chẳng có ai để cậu liếc nhìn mỗi khi chào cờ, lao động, tan trường và cả trên con đường về nhà nữa. Hãy quên tớ đi và yêu một ai đó có thể cho cậu dựa vai và ôm cậu thật chặt. Có thể nắm tay cậu chạy dài không chỉ hành lang mà hết cả con đường xa tít. Có thể nắm chặt tay và không buông cậu ra lúc người ấy mệt. Yêu tớ! Cậu có làm được thế không?
Cậu ấy kết thúc bằng một câu hỏi rồi buông tay tôi đi mà không kịp để tôi trả lời. Nhìn cậu ấy khập khiễng bước bằng một chân trên hành lang ấy, tôi chỉ biết lặng yên để cho nước mắt rơi hoà vào những giọt nước mưa vô tình tạt vào từ lan can.
Kể từ hôm đó, cậu ấy tránh mặt tôi. Không còn được đi cùng cậu ấy tôi mệt nhoài và mắt lúc nào cũng ướt nước. Tôi nhớ bàn tay rắn chắc và ấm áp của cậu lúc kéo tôi chạy băng băng qua dãy hành lang. Nhớ đôi chân kiêu hãnh từng chạy khắp nơi không biết mệt mỏi. Nhớ ánh mắt cậu ấy nhìn tôi ngờ nghệch và trong veo. Lúc cậu ấy cúi xuống định nói gì với tôi chân phải cậu ấy sẽ gõ gõ xuống đất như phụ hoạ. Giờ thì chẳng còn đôi chân nào nữa, vọng lại trong đầu tôi tiếng lộc cộc của đôi nạng gỗ mà cậu ấy đang cố vịn vào. Tôi tự hỏi mình đã đủ vững vàng để cậu ấy vịn vào, đã đủ can đảm để kéo cậu ấy vịn vào tôi chưa? Lau vội nước mắt tôi đi tìm cậu ấy nhưng cậu ấy đã biến mất mãi mãi. Giống như những giọt nước, chỉ cần chạm vào, nó sẽ vỡ tan.
Chiều mưa. Tang lễ cậu ấy vẫn diễn ra như dự kiến. Tôi thẫn thờ bước từng bước theo xe tang. Mưa mặn hay nước mắt tôi mặn? Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy vùi trong đất đá.
“Vịn vào cầu thang nếu cậu vấp ngã. Vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương.”
Mưa thưa dần, người đưa tiễn ra về hết, tôi đứng nhìn cậu ấy cười trong ảnh, tim đau thắt từng cơn. Thoáng, lạnh! Có ai đó nắm tay tôi thật chặt, ấm áp. Đó không phải là Quân.
Cậu ấy và tôi học chung cấp một, cấp hai và cả cấp ba nữa, nhưng tôi chỉ thực sự chú ý đến cậu ấy vào năm lớp chín. Lúc cậu ấy bị một cậu bạn cùng lớp kéo đi băng băng qua dãy hành lang dài. Sau này tôi mới biết đó là Quân, cậu ấy không may mắc phải căn bệnh ung thư tuỷ. Biết cậu ấy yêu Quân nhưng đôi mắt tôi vẫn không ngừng hướng về cậu ấy. Tôi sợ chỉ một phút tôi lơ là, cậu ấy sẽ tổn thương. Thực tế là tôi chẳng làm được gì cả ngoài đứng nhìn cuộc tình của họ. Tôi biết Quân yêu cậu ấy nhiều lắm nhưng Quân sợ Quân sẽ làm cậu ấy đau. Sau những lần bỏ đi, Quân vẫn luôn trốn sau chỗ hành lang ấy, nhìn cậu rồi lau vội giọt nước mắt.
Cái hôm tôi bắt gặp Quân buông tay sau cái ôm của cậu ấy. Tim tôi như thắt lại khi thấy cậu ấy khóc nấc lên còn ở góc kia Quân đau đớn đấm ngực để che đi tiếng khóc. Tôi muốn chạy đến nhưng không thể. Tôi không mạnh mẽ như cậu ấy để bảo vệ người mình yêu. Tôi cũng không tự tin tình cảm tôi dành cho cậu ấy bằng một nửa của Quân. Đôi chân và bàn tay này dù khoẻ mạnh đến mấy cũng không thể đủ ấm áp để nắm lấy tay cậu ấy chạy băng băng trên hành lang dài. Tôi biết. Nhưng tôi vẫn bước đến nắm tay cậu ấy lúc vai cậu ấy run run và cơ thể đã mệt nhoài dưới làn mưa bay bay. Có ai đó đã thúc giục tôi làm thế, tôi nghĩ có thể là Quân và tôi đã làm đúng. Tay cậu ấy lạnh ngắt và gương mặt tím tái. Cậu ấy không nhìn tôi chỉ nhìn Quân. Hạnh phúc.
Thành phố mưa vẫn bay, có một chàng trai tóc uốn xù và một cô gái tóc rối nắm tay nhau, chạy băng băng qua những con phố. Bình yên. Ấm áp.
Theo blogradio.vn
Quá khứ của tôi
Mười bảy tuổi, tôi đâu biết thế nào là yêu và được yêu.
Chỉ biết những khao khát, những tình cảm đầu tiên đang dậy lên trong trái tim mới lớn ngây ngô thôi thúc lí trí non nớt làm tôi khờ dại.
Chỉ biết tôi dành mãi thương yêu cho một người dù biết sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Tôi thương người nhiều lắm, cậu bạn thân năm nào...
Tình yêu học trò chóng vánh, mong manh nhưng sâu đậm lắm những ân tình người dành cho tôi. Người đã quên đi, hẳn rồi, nhưng còn tôi cứ mãi nhốt mình vào bao nhiêu yêu thương, ngốc nghếch, tự cho mình một ảo tưởng rằng tôi nợ người và tôi cần phải ở bên cạnh người mọi lúc người cần... Cứ thế chẳng có gì ngoài những đau thương.
Ngày xưa ấy...
Tôi và người là hai đường thẳng cắt nhau và một góc lớn trong cuộc đời tôi đã lỡ trót mang hình ảnh của người. Đẹp lắm những kí ức tôi cùng người.
Người là cả góc trời tuổi thơ của tôi. Những giận hờn vu vơ, những tiếng cười trong trẻo, những lần rong ruổi đi chơi trên cánh đồng lúa xanh ngát, chèo xuồng trên dòng sông nho nhỏ, tôi làm sao quên được! Tất cả với tôi thật sự quá quý báu, quá đẹp!
Đã có lúc tưởng chừng như cuộc sống của chúng tôi chỉ có nhau, bao nhiêu vui buồn, hạnh phúc, đau khổ, lúc nào tôi và người cũng có nhau. Dù đó là cay đắng hay ngọt bùi tôi vẫn trân trọng, vẫn giữ mãi trong lòng . Đơn giản vì thương người, tôi yêu mọi thứ thuộc về người. Nhưng...dành cả tấm lòng cho người, tôi nào hay sẽ có ngày vỡ tan. Tôi và người như hai đường thẳng cắt nhau rồi mỗi lúc lại thêm xa nhau, tình cảm cứ mờ nhạt dần dần mặc cho tôi bao lần ngây ngô níu kéo.
Chúng tôi xa nhau vì khoảng cách, tôi và người chia xa như một lẽ tự nhiên của tạo hóa. Người ta nói tình yêu học trò chẳng thể được lâu bền vì tình yêu không đủ lớn và cũng vì không đủ sức để giữ lấy nhau. Tôi và người đúng thật không đủ sức để giữ lấy nhau nhưng đã sắp hai năm rồi, từ ngày xa nhau, có bao giờ tôi thôi không nghĩ về người đâu, có khi nào tôi không mong nhớ người đâu. Còn người, vẫn vui, vẫn rất hạnh phúc trên con đường người đã chọn, tôi mừng cho người nhưng cũng đâu tránh được đau thương cho chính mình-kẻ sau lưng. Cuối cùng, tất cả tình cảm, kỉ niệm ngày xưa ấy, những hồi ức tôi ôm trọn vào lòng mình bấy lâu hóa ra tất cả chỉ là tôi đơn phương.
Đơn phương. Ừ. Tôi cũng đành chấp nhận và con tim cũng bao dung luôn cho cái lí lẽ ngốc nghếch của nó. Đã từ lâu lắm rồi, tôi và người có là gì của nhau đâu, tôi có hiểu người và người cũng có biết gì về cuộc sống của tôi nữa đâu, vậy mà...Bao lần tôi đã quên mất mình là ai, cố chấp níu kéo và rồi nhận về những thương đau không hơn, không kém.
Đã bao nhiêu lần con tim cố chấp nếm trải đau thương, tôi không còn nhớ được nữa...
Đêm nay, Giáng sinh. Tôi lại hẹn người, cùng những người bạn ngày xưa, hai người bạn thân nhất của chúng tôi...à, không, chắc chỉ riêng tôi thôi, bởi thế giới của người rộng lớn quá.
Sẽ được gì, chính tôi cũng thực sự không biết.
Nhớ mùa Giáng sinh năm nào, tôi cùng người ngập tràn trong niềm vui ngây ngô bé nhỏ, giản đơn chỉ vì có nhau. Cái cảm giác ấy hạnh phúc biết nhường nào, nó đơn giản lắm, chỉ là bước sánh vai nhau qua những con đường, chen chúc giữa dòng người tấp nập, hối hả để cùng cười, cùng nói. Vậy thôi...mà tôi nhớ hoài.
Tôi tìm gặp người hôm nay, chỉ mọng nhặt được đâu đó một mảnh kí ức năm nào dù biết đã từ lâu vỡ tan. Nhưng...Vẫn con đường này, vẫn đèn hoa, vẫn chuông nhà thờ ngân vang, vẫn dòng người đông đúc trong không gian se se lạnh và vẫn đây bốn đứa bạn thân năm nào. Tất cả dường như chẳng có gì đổi thay, đúng vậy, vẫn không thay đổi, với người khác là vậy, nhưng với tôi, tất cả của hôm nay đã thay đổi nhiều, nhiều lắm...Người trước mặt tôi đó, vẫn khuôn mặt, nụ cười ngày nào nhưng hôm nay sánh bước cùng người, nói cười vui vẻ với người có phải là tôi nữa đâu...
Là nhỏ bạn thân tôi, người mà tôi đã tin tưởng rất mực.
Là vô tình, là vô tư, tôi không thể biết được nhỏ, chỉ biết một cảm giác hụt hẫng, một cái đau nhói. Bao nhiêu tình cảm tôi đối với người, tất cả những lần tôi vui buồn lặng thầm vì người, tôi đều tâm sự cùng nhỏ, tôi xem nhỏ là bạn thân, là cô bạn gái thân duy nhất, hẳn nhỏ phải hiểu tình cảm tôi dành cho người, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này...Tôi đã làm gì sai? Tôi đáng bị đối xử như thế lắm sao?
Đi sau họ, tôi như cái bóng lẻ loi, như một kẻ vô hình. Đau lắm, vì những đổi thay của cuộc đời.
Nhỏ xinh hơn tôi, biết nói chuyện hơn tôi, xứng đôi với người hơn tôi nhưng liệu nhỏ có thương người được hơn tôi? Dẫu biết là sẽ đau, nhưng đây đã là lần thứ mấy thử níu kéo rồi nếm đau thương, tôi không còn nhớ được nữa. Nhưng hôm nay, tôi đau hơn, hơn những lần trước người lạnh lùng vì chính cô bạn thân thôi làm tôi tỉnh ra: Có lẽ vì tôi không bằng ai nên người và tôi cứ thế xa cách dần bao ngày qua...Người tôi thương, cô bạn thân-người rất rất hiểu tình cảm của tôi giờ đang cùng nhau sánh bước. Tôi biết làm sao? Cả thế giới như quay lưng với một kẻ đơn phương ngốc nghếch và tiếng vỡ tan của một mảnh niềm tin làm tôi chợt giá lạnh. Sao cô đơn quá...
Yêu người, yêu một trái tim biết sẽ mãi mãi không thuộc về mình suốt gần ba năm trời, tôi chỉ là một kẻ đi sau chứng kiến niềm vui của người. Mặc cho người bao lần đối xử lạnh lùng, hờ hững, mặc cho bao đêm nước mắt rơi âm thầm trong nỗi cô đơn, tủi thân một mình, kẻ đơn phương này vẫn chọn cách yêu thương vô vọng. Cứ ngỡ đau vì người, tôi còn nơi nương tựa, còn người nghe tôi nói, hiểu những khát khao yêu thương của tôi, vậy mà...Tôi chợt mỉm cười chua chát, nhìn họ giữa dòng người.
Đêm nay, trên con đường đèn hoa lấp lánh, nhạc rộn ràng, người xe ngược xuôi của đêm Giáng sinh se se lạnh, hẳn người vui lắm...vì đã có nhỏ. Họ nói chuyện vui đến nỗi có người tưởng họ là một đôi. Trái tim đơn phương khờ dại của tôi lại thêm một vết thương sâu hoắm khi nhỏ vô tư nói lên điều ấy. Đau, đau lắm!
Tôi chẳng thể làm được như kiểu tình yêu cao cả, nhìn người mình yêu bên người khác mà hạnh phúc trong lòng. Người vui, người hạnh phúc...bên người khác, mặc sau lưng tôi bước đi đau đớn, nát tan nước mắt nhòa đi, làm sau để vui, làm sao để thấy mình hạnh phúc đây? Chỉ là kẻ ích kỉ, tôi ghen ghét, đố kỵ nhỏ lắm, sao người ta lại bất công với tôi đến thế, tôi đã làm gì sai, tôi hận người vô tình, hận nhỏ vô tâm...Nhưng phải làm sao, khi mà tôi đã trót yêu thương nhều quá. Tôi biết rằng, thà người như vậy, cứ để tôi đau đớn, ghen ghét, làm một kẻ xấu xa một mình còn hơn là nhìn người tôi thương buồn, cô đơn một mình. Cuối cùng thì chỉ khi người hạnh phúc, tôi mới được an lòng.
Đêm nay, người chọn sánh bước bên nhỏ, để mặc tôi lẻ loi sau lưng, cũng chính là một lần nữa trái tim tôi đau khóc, một lần nữa tôi hận người vô tình và hận chính mình vô dụng quá, không đáng để người để tâm. Tôi đã từng vì người rất nhiều và người cũng hiều, vậy mà...
Còn làm được gì nữa ngoài đành chấp nhận làm kẻ đơn phương đầy đố kỵ đeo lớp nạ hồn nhiên, vui tươi. Nhắm mắt lại để ngăn cho những giọt nước mắt vô nghĩa rơi xuống, tôi bước những bước chân đau đớn. Trái tim càng đau, lí trí lại càng khiến tôi như một con ngốc, nói cười oang với đứa bạn bên cạnh. Đâu ai hay, từng lời nói của tôi đang nghẹn ngào như chính con tim thổn thức trong tôi.
Cùng người đi qua biết bao tháng ngày vui vẻ, tôi đâu hay hôm nay lại phải đau vì người vô tâm quá. Có ai đó nói rằng "Không ai vô tâm cả, chỉ là người ta không để tâm đến mình thôi". Ừ, người tôi thương có vô tâm đâu, người vẫn quan tâm đến nhỏ đấy thôi, chỉ có tôi là kẻ không đáng để người quan tâm thôi.
Học giỏi hơn nhỏ, chu đáo hơn nhỏ, quan tâm, thương người hơn nhỏ, và đã vì người mà hi sinh nhiều thứ khi mà nhỏ chưa từng, những thứ đó, không đủ để người để tâm đến tôi. Biết rằng tình yêu đâu thể đong đếm bằng những thứ tôi đã dành cho người khi mà trái tim người không hướng về tôi, nhưng tình đơn phương cố chấp lắm.
Nhớ ngày nào tôi và người vui vẻ biết mấy, vô tư biết mấy, cùng nhau làm biết bao nhiêu là việc, chia sẻ cho nhau biết bao cay đắng vui buồn, vậy mà giờ đây...đã có người thay thế tôi rồi. Quá khứ hạnh phúc một thời cứ mãi dằn vặt,để bao đêm tôi khóc tiếc nuối, xót xa, để bao lần níu kéo và rồi nhận lấy đau thương. Cứ mãi một vòng quay hi vọng, mong chờ để rồi trở về khóc âm thầm, ngốc nghếch đến nỗi tôi căm ghét quá trái tim khờ dại.
Có mong gì đâu được người nhớ đến những lúc buồn, được cùng người vô tư đi khắp chốn như ngày nào, nhưng tất cả giờ với tôi chỉ là sự phũ phàng của mối tình đơn phương đầu đời. Đã từng trong những ngày xưa, chúng tôi đã từng rất vui, đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ tất cả đã thành kỉ niệm và chỉ là những kỉ niêm đẹp của mỗi riêng tôi. Biết làm sao được, đành ôm đau thương thêm một lần nữa...
Chợt một mảnh kí ức làm nhói đau..
"Sao việc gì tôi cũng vì cậu, có bao giờ tôi cãi lại cậu đâu sao lúc cậu cũng không coi tôi được bằng bạn đó vậy"
Ngày đó, tôi mười bốn tuổi, cũng là tôi với người, cũng là vì nhỏ, người chỉ cười xòa bỏ đi. Hơn ba năm trôi qua, sau tất cả nhưng vui buồn, gắn bó cùng nhau, một thời gian dài lắm, tôi tưởng mình đã trở nên quan trọng hơn với người, hơn nhỏ nhưng rồi khi rời xa nhau, rồi trở về như hôm nay, tôi lại lẻ loi, đơn độc với câu hỏi năm xưa. Mãi mãi chẳng có được câu trả lời.
Ngây ngô, nghốc nghếch khờ dại, mê muội trong chính những tình cảm sâu đậm của mình, tôi như một kẻ giữa đại dương mênh mông giá lạnh, chẳng biết tìm yêu thương nơi đâu để mà bám víu lấy.
Hôm nay tôi lại đau, khóc âm thầm trong đêm tối giá lạnh, khờ dại, gặm nhấm nỗi cô đơn trong tuyệt vọng. Đã quen rồi, nhưng biết đâu ngày mai tôi lại mong chờ như một kẻ dở hơi, mê muội, như bao lần khác tôi đã từng. Đơn phương, chỉ để rồi lại trở về với biết bao đau thương. Người ơi, trái tim tôi đã đầy lắm rồi những vết sẹo rồi.
"Những thứ đã không phải của mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình", tôi biết, biết từ ngày tôi biết thương người. Tôi hiểu rằng, có nhiều lắm "nhỏ" để người không chọn tôi và tôi cũng chẳng thể biết liệu mai đây ai có thể làm tôi thôi không còn vì người nữa.
Quá khứ tôi và người đã từ lâu không còn nữa, có chăng chỉ còn mình tôi ngây ngô níu lấy. Người đã đi xa đến thế giới rộng lớn với biết bao "nhỏ" thương người rồi, còn tôi, tình cảm dành cho người, tôi sẽ không lãng quên nhưng sẽ phải chôn chặt bởi...chắc sẽ chẳng bao giờ tôi còn được đặt chân vào thế giới của người nữa. Biết sẽ là vậy...
Nhưng đến bao giờ tôi hết hi vọng và tự làm đau mình nữa đây?
"Người tôi thương ơi, quá khứ chúng ta xa rồi
Vì tôi, vì người... hay vì ai?
Tôi mang nỗi nhớ âm thầm, nỗi đau mãi mãi
Có bao giờ người về thấy tình tôi trao?"
Theo truyenngan.com.vn
Khôn ngoan đến mấy cũng là kẻ ngốc trong tình yêu Khi yêu thật lòng, ai cũng trở thành kẻ ngốc nghếch. Có khôn ngoan đến đâu thì trong tình yêu, sự khôn ngoan ấy cũng trở nên dư thừa. Bởi lẽ tình yêu là chuyện của trái tim, đâu có ai yêu bằng lý trí. Cảm giác yêu một người không yêu mình là thế nào? Là nhớ mà không dám nói, ghen...