Việt dã cuộc đời
Người Việt mình dành cả đời cho việc chạy, chạy từ lúc mẹ hoài thai, chạy cho đến khi sắp nằm xuống. Đương chức cũng chạy mà về hưu cũng chạy, tóc xanh m.áu nóng cũng chạy mà tóc bạc da mồi cũng chạy… Còn một hơi thở là còn chạy.
Chạy từ được khám bệnh ưu tiên cho đến vào trường lớp điểm, chạy vào cơ quan đơn vị rồi chạy lên ghế phó phòng, trưởng phòng, chạy từ việc riêng cho đến việc cá nhân (chứ mấy người chạy cho tổ chức)… Cứ chạy mãi, chạy mãi, hệt nhân vật chính trong bộ phim của phương Tây vậy; hay như cô gái mang đôi hài màu đỏ trong truyện cổ tích.
Những đôi chân chạy không ngừng nghỉ, những toan tính cho việc chạy không ngừng nghỉ… Những cuộc chạy việt dã của đời người.
1. Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng vừa ký ban hành quyết định về chống chạy chức, chạy quyền với mong muốn kiểm soát được quyền lực. Quyền lực như thanh bảo kiếm, giao vào tay người trung thần thì hay mà trót đặt nhầm vào tay của gian thần thì hậu họa không sao lường trước hết được. Nhiều người tỏ ra hồ nghi quyết tâm này của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, nhưng Ngô quan sát người đứng đầu Đảng và Nhà nước nhiều năm nay, Ngô có thể khẳng định Tổng Bí thư, Chủ tịch nước chưa bao giờ làm việc gì thừa, chưa bao giờ ban hành một quyết định chỉ có tính khẩu hiệu, đều là người thật việc thật, đều là giải pháp rõ ràng hành động cụ thể.
Trong quyết định vừa được ban hành này, Tổng Bí thư, Chủ tịch nước nêu rất rõ khái niệm chạy chức chạy quyền, dấu hiệu để nhận định cũng như cách xử lý từ khai trừ Đảng cho đến hình sự hóa khi phát hiện vi phạm, gồm: 6 hành vi chạy chức, chạy quyền và 8 hành vi bao che, tiếp tay cho chạy chức chạy quyền. Lần đầu tiên chạy chức chạy quyền được xác định như vậy, được làm rõ như vậy chứ không đơn thuần chỉ là nói chung chung.
Ngô viết điều này, lãnh đạo đọc được bỏ quá cho chứ thiệt ra chuyện chạy chức chạy quyền nhân dân đã vốn quen từ lâu lắm. Không chỉ nhân dân, mà cán bộ công nhân viên chức trong hệ thống cũng quen.
Chạy có nhiều dạng, chạy bằng t.iền chạy bằng quan hệ, chạy bằng cánh hẩu chạy bằng đồng hương, chạy từ đại ca đệ tử cho đến hầu hạ điếu đóm.
Ngô kể một nhân vật kiểu mẫu mà Ngô tin rằng nhiều khả năng là một điển hình của đại ca đệ tử nhằm đến chức vụ, tất nhiên, Ngô kể chuyện đã qua ở nước khác thôi.
Thẩm Túy là một Cục trưởng đặc vụ, dưới trướng của cánh tay phải Tưởng Giới Thạch là Đới Lạp. Đới Lạp là mật vụ khét tiếng được Tưởng Thống chế rất tin dùng. Đới Lạp có nhiều đàn em, trong đó đàn em được Đới Lạp hài lòng nhất là Thẩm Túy.
Biết Đới Lạp thích tắm, Thẩm Túy đặc biệt trông coi sửa sang nhà cửa cho Đới Lạp, chú ý vô cùng đến phòng tắm cho Đới Lạp. Phòng tắm ngoài lót gạch men sang trọng, đồ dùng cầu kỳ tinh xảo còn lót gỗ lót vải cho Đới Lạp không bị trơn trượt.
Đới Lạp tán gái là đệ nhất minh tinh, Thẩm Túy sai quân phá rừng xây lâu đài cho Đới Lạp tặng giai nhân. Trong lâu đài đầy đủ kỳ hoa dị thảo, thậm chí cây bạch lão trên mộ của thân mẫu một viên Thượng tướng đang ở mặt trận chống giặc Nhật cũng bị đàn em của Thẩm Túy đào trộm về trồng vườn thượng uyển của tòa lâu đài mà Đới Lạp dâng cho giai nhân.
Kinh hoàng hơn, Đới Lạp có cô nhân tình rất thích ăn cá trèn. Mà vùng có cá trèn thời điểm đó đang là chiến sự, để nhân tình của Đới Lạp hài lòng, Thẩm Túy cho nuôi cả một bầy cá trèn ngay trụ sở của mình. Mỗi lần mời cơm nhân tình, Đới Lạp chưa bao giờ quên khen ngợi Thẩm Túy, nhân tình của Đới Lạp thì không bàn nữa rồi, cô ngưỡng mộ Đới Lạp hệt như thần tiên nhà trời vì khả năng hô phong hoán vũ này.
Câu chuyện này Ngô kể, hoàn toàn không có ý phán xét chuyên môn của Thẩm Túy, chỉ là kể chuyện cũ. Đới Lạp có lúc ngồi với giai nhân chỉ Thẩm Túy bảo, “Đây là quản gia của ta, muốn gì cứ bảo anh ấy”.
Thẩm Túy đường đường là một Cục trưởng tình báo, lại bị Đới Lạp xem như quản gia, vừa bàn cơ vụ vừa lo chuyện tán gái sửa nhà cho Đới Lạp. Nhưng Thẩm Túy lại xem đó là hồng ân mà Đới Lạp dành cho mình, không việc gì Đới Lạp yêu cầu mà không lấy quyền công dùng vào việc tư để phục vụ.
Thẩm Túy không phải là một nhân vật lạ từ thuở đầu thế kỷ XX mà ngay cả thời điểm này có rất nhiều Thẩm Túy ở các cơ quan, ban ngành. Dân chơi hay gọi đùa mà, “Chuyên môn chính khiến lãnh đạo cười”.
Giả như mà thời thế đừng đổi thay, giả như Đới Lạp đừng bị mưu hại, thì cái ghế mà Đới Lạp để lại trước hay sau gì không vào tay Thẩm Túy. Chứ đời nào lãnh đạo lại để lọt một đàn em kiểu này.
Video đang HOT
Minh họa: Ngô Xuân Khôi.
2. Thời vua Lê Thánh Tông có Luật Hồi tỵ, một luật rất hay và cũng chứng minh cho hậu thế thấy rằng chuyện kéo bè tụ tập, ban phát quyền lực tùy tiện, cất nhắc phe cánh của mình vào các vị trí béo bở là chuyện đã hiện hữu từ lâu, là chuyện đã được bàn bạc để ngăn chặn từ lâu.
“Luật Hồi tỵ (nghĩa gốc là tránh đi hoặc né tránh) quy định, những người thân như anh em, cha con, thầy trò, bạn bè cùng học, những người cùng quê… thì không được làm quan cùng một chỗ. Nếu ai gặp những trường hợp nói trên thì phải tâu báo lên triều đình và các cơ quan chức năng để bố trí chuyển đi chỗ khác. Luật “hồi tỵ” cũng được áp dụng nghiêm ngặt trong các kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình. Nguyên tắc nói trên nhằm ngăn chặn người có quyền lợi dụng chức vụ để nâng đỡ, bao che hoặc câu kết với người thân (quan hệ gia đình, dòng họ, thầy trò, địa phương) thực hiện các hành vi tiêu cực trong việc quản lý các cơ quan công quyền”, Ngô trích từ Wikipedia.
Khi có ý định chạy chức chạy quyền nghĩa là chỉ vì bản thân mình, vì ham muốn quyền lực mà cá nhân được thụ hưởng chứ không còn trong sáng nữa. Và đã có ý định chạy chức chạy quyền thì sẽ tìm cách gõ cửa nhà người cần đầu tư, có nhiều dạng đầu tư. Đầu tư bằng t.iền, đầu tư bằng nhan sắc, đầu tư bằng chiều chuộng lấy lòng, đầu tư bằng hầu hạ phục tùng… Chuyện một sếp lớn xây nhà, sếp nhỏ này tặng gỗ, sếp nhỏ kia tặng nội thất, sếp nhỏ nữa tặng gạch cát… không phải là hiếm.
Mà đã có đầu tư, tức phải có sinh lợi. Từ lúc Lã Bất Vi luận buôn gì lãi nhất, thì vạn vạn triệu triệu người đã hiểu đầu tư vào quan chức là lãi to nhất. Quan nhân trung thần, một lòng vì triều ca, vì sơn hà, vì nhân dân thì không lạm bàn đến vì họ là nguyên khí của quốc gia rồi. Còn quan nhân chỉ nhìn thấy ghế nghĩ đến t.iền thì hẳn nhiên là giặc nội xâm cần phải t.iêu d.iệt.
Không có sự suy yếu nào nguy hại cho quốc gia bằng sự tha hóa, biến chất, tình trạng tham nhũng hoành hành… Xuyên suốt lịch sử, không vương triều nào tồn tại những yếu tố mà Ngô vừa kể lại có thể trường tồn, hoặc sớm hoặc muộn đều phải trả giá rất đắt.
3. Ngô tin là nhiều lãnh đạo đề bạt ê-kíp của mình không hẳn vì t.iền, vì sau này có gì còn sai được, mà là vì tình cảm đơn thuần. Nói gì thì nói, chứ bao nhiêu năm em út theo mình, họp có người ghi chi có người trả, ăn có người hầu ở nhà lầu có người xây… cũng nảy sinh tình nghĩa ít nhiều. Mình làm lãnh đạo bao nhiêu năm, bây giờ em út đến kỳ đến hạn mà không cất nhắc thì còn ra thể thống gì nữa.
Lãnh đạo vốn lão luyện quan trường, Ngô thường dân bẩm sinh suốt kiếp nên không dám viết thêm nhiều, chỉ xin kể chuyện của đại thần hai triều nhà Lý, được phong tước Vương dù khác họ vua để thấy rằng quan nhân vì quốc gia chưa bao giờ bị ngược đãi.
“Ngay sau khi vua Lý Anh Tông mất, Chiêu Linh thái hậu đem rất nhiều vàng bạc cho vợ của Tô Hiến Thành mong ông giả di chiếu, phế Long Cán, đưa Long Xưởng lên ngôi. Tô Hiến Thành biết chuyện nói rằng: “Ta là đại thần, nhận mệnh tiên tổ lo giúp vua còn bé. Nay lại ăn của đút mà làm chuyện phế lập thì còn mặt mũi nào trông thấy tiên đế ở dưới suối vàng?”.
Chiêu Linh thái hậu lại cho mời ông vào cung nói chuyện, ông đáp rằng: “Làm việc bất nghĩa mà được giàu sang, kẻ trung thần nghĩa sĩ há chịu? Huống chi, lời tiên đế còn văng vẳng bên tai. Thái hậu lại chẳng nghe việc của Y Doãn, Hoắc Quan hay sao? Thần không dám vâng lệnh!”".
Tiếp đến, “Khi vua Cao Tông được 7 t.uổi, Tô Hiến Thành lâm trọng bệnh, mọi việc lúc này dồn lên quan gián nghị đại phu Trần Trung Tá. Là người tài năng đức độ, lại lo cho công việc nên Trần Trung Tá chẳng mấy khi ghé thăm Tô Hiến Thành đang bệnh nặng. Trong khi đó quan tham tri chính sự Vũ Tán Đường lại ngày đêm túc trực tỏ vẻ lo lắng cho bệnh tình của Tô Hiến Thành, lo cơm nước thuốc thang cho ông.
Nhận thấy Tô Hiến Thành t.uổi già sức yếu khó qua khỏi, Đỗ thái hậu (mẹ vua Lý Cao Tông) tới thăm và hỏi rằng nếu ông có mệnh hệ gì thì ai có thể thay ông được. Tô Hiến Thành đáp rằng: “Người thay thế thần chỉ có thể là Trần Trung Tá!”
Thái hậu ngạc nhiên, hỏi: “Tán Đường ngày ngày hầu hạ, thuốc thang cho ông, sao ông không tiến cử? Trần Trung Tá luôn thờ ơ với ông, sao ông lại ưa chuộng làm vậy?”.
Tô Hiến Thành nói rành rẽ: “Nếu Thái hậu hỏi người lo việc đại sự quốc gia, thần cử Trần Trung Tá. Nếu cần người phục dịch cơm nước, thuốc thang, thì ngoài Võ Tán Đường, chẳng còn ai hơn được!”"
Chuyện xưa ấy cũng là chuyện nay vậy, mong quan nhân nhìn vào quyết tâm của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng mà gắng sức đồng lòng.
Ngô Nguyệt Hữu
Theo antgct.cand.com.vn
Đã gọi nhau 1 tiếng vợ chồng, không phải cứ mệt là buông, cứ không hợp là ly dị
Vì gia đình, vì chồng tôi có thể chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Bởi vì đã gọi nhau 1 tiếng vợ chồng, không phải cứ mệt là buông, cứ không hợp là ly dị.
Tôi vô cùng trân trọng tình cảm của 2 đứa, 2 tiếng vợ chồng thiêng liêng như thế, tôi nhẫn nhịn 1 chút để giữ gìn thì cũng có sao
Từng nghe người ta bảo rằng "vợ chồng là có duyên từ 3 kiếp trước, vì thế cần phải biết trân trọng và yêu thương nhau". Tôi không tin vào điều đó và cứ nghĩ duyên tới thì mừng, duyên đi cũng chẳng sao. Bởi vậy, tôi sống trong hôn nhân rất vô trách nhiệm.
Cưới vợ về, tôi không hề quan tâm tới vợ. Bản thân là 1 thằng đàn ông gia trưởng, tôi nghĩ rằng nhiệm vụ chăm sóc gia đình là của đàn bà, còn đàn ông đi làm về chỉ ngồi chơi xơi nước, xem tivi.
May mắn, vợ tôi từ trước tới nay tính tình hiền lành, đảm đang. Sau 8 giờ ở cơ quan, vợ vội vàng sấp ngửa chạy về đi chợ cho kịp trước khi chỉ còn lại những thứ đồ ăn ôi thiu.
Mà gia đình đâu chỉ có mỗi 2 vợ chồng, còn bố mẹ tôi, cả 2 người đều t.uổi già sức yếu, đặc biệt bố tôi lại có bệnh tuyến t.iền liệt, nhiều khi ông đi vệ sinh không kiểm soát được, vợ tôi vẫn sẵn sàng dọn dẹp.
Thế mà, mẹ tôi vẫn hà khắc với con dâu. Hễ vợ làm điều gì không vừa ý mẹ, mẹ lại la rất lớn tiếng, đôi khi bà còn nói những câu rất nặng lời:
-Bố mẹ chị không dạy được thì để tôi dạy cho.
Mỗi lần về nhà thấy mẹ đang c.hửi vợ, tôi luồn lên trên phòng vội, mặc kệ 2 người muốn làm gì thì làm. Vợ tôi vẫn cam chịu quen rồi, cô ấy sẽ chẳng nói lại nửa câu.
Một hôm, tôi vừa đi làm về thì bị bà kéo lại nói:
-Vợ mày nó hình như dấm dúi đem t.iền về cho bên ngoại hay sao ấy chứ, đi chợ gì mà 1 tháng tốn cả mấy triệu bạc, thế này thì miệng ăn núi lở à?? Tối qua mẹ nghe lén nó gọi điện cho mẹ đẻ nói là để từ từ chờ con sắp xếp rồi gửi về đấy. Hình như mẹ nó đang ốm.
Tôi giật mình:
-Mẹ vợ con ốm ạ??
Mẹ tôi gạt đi:
-Ốm đau hay không kệ đi, quan trọng là xem có thật vợ mày lấy t.iền mang về bên đó không, mày xem cất cái chìa khóa két cho cẩn thận.
Tôi gật đầu vâng vâng dạ dạ. Từ hôm đó, tôi thay mã khóa két, không cho vợ biết, t.iền đi chợ tôi cũng thắt chặt hơn.
-Mỗi tháng anh đưa em 3 triệu đi chợ thôi. Ăn uống cũng chẳng có gì mà tháng nào cũng 5, 6 triệu, anh không kham nổi.
Vợ tôi ngạc nhiên:
-3 triệu em sợ không đủ đâu, ăn uống phải đủ chất, đó là em đã tiết kiệm lắm rồi còn phải lấy cả lương của em bù vào đấy. Một nhà 4 miệng ăn cơ mà anh.
Tôi nóng mặt:
-Em tưởng mẹ con anh ngu à?? 4 miệng ăn thì cũng chỉ 3 triệu là đủ rồi, t.iền của em em giữ chứ có bỏ ra cho cái nhà này đồng nào đâu mà lại nói kiểu cao thượng thế.
-Anh thử đi chợ đi rồi biết - Vợ bỗng nhiên hét lên làm tôi giật b.ắn mình.
Lần đầu thấy cô ấy to tiếng như thế. Tôi trợn trừng mắt:
-Nếu cô không chịu được thì chia tay đi, đàn bà con gái dám trợn mắt quát chồng.
Vợ tôi lại lần nữa im lặng, cô ấy lẳng lặng xách làn đi chợ không nói thêm gì nữa. Tôi để ý, mỗi lần nhắc tới chuyện chia tay, vợ tôi lại như sợ điều gì đó.
Từ hôm ấy, tôi c.hán v.ợ, tối nào cũng mượn cớ tăng ca ở lại trêu chọc mấy cô đồng nghiệp. Có hôm buồn quá tôi còn lên giường với 1 em thực tập. Có thể do tôi quá quyến rũ, nên vợ mới sợ không dám cãi lời, cô ta luôn phải nhường nhịn và ở kèo dưới.
Cho tới 1 hôm, vợ sốt cao nằm li bì trên giường. Không ai lấy sẵn quần áo cho tôi đi tăm, tôi bèn tự mình tìm đồ, nhưng lục tìm cái quần lót thì không được bèn kéo hết ngăn tủ ra.
Bất ngờ thấy 1 cuốn sổ bìa đỏ. Tôi dở ra xem là thứ gì thì phát hiện đó là cuốn nhật ký của vợ. Nhưng đọc những dòng vợ viết trong đó, tôi mới thực sự choáng váng.
"Những chuyện anh ấy làm, anh ấy ngủ với ai, vô tâm với tôi thế nào, tôi đều biết hết. Ngay cả chuyện mẹ chồng chèn ép tôi, chồng vẫn làm thinh, tôi cũng đành cam chịu. Có thể tôi sống hơi cổ hủ, nhưng đối với tôi gia đình là điều quan trọng nhất. Vì gia đình, vì chồng tôi có thể chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Bởi vì đã gọi nhau 1 tiếng vợ chồng, không phải cứ mệt là buông, cứ không hợp là ly dị. Tôi vô cùng trân trọng tình cảm của 2 đứa, 2 tiếng vợ chồng thiêng liêng như thế, tôi nhẫn nhịn 1 chút để giữ gìn thì cũng có sao. Nhưng thực sự tôi rất mệt, giá như 1 ngày nào đó, chồng hiểu được tôi".
Đọc xong, tôi quay sang nhìn cô vợ đang sốt li bì, lòng chợt trào lên cơn ân hận tột cùng. Nhớ lại ngày cưới tôi đã thề thốt sẽ chăm lo, yêu thương, bảo bọc cô ấy thế nào. Vậy mà bây giờ...?? Tôi là thằng chồng tồi tệ.
Theo phunuvagiadinh.vn
Đàn ông có mấy lá gan? Đàn ông có mấy lá gan nhỉ? Để lá này ở cùng vợ, lá kia toan cùng người, rồi lá nọ "thủ" con đường quay lại khi t.uổi già sức yếu. Nhóm chúng tôi thi công trang trí nội thất hoàn thành sớm hơn dự kiến đến ba ngày nên chủ nhà chiêu đãi bữa tiệc khá to. Ông chủ nhà ngoài năm...