Viết cho tình dang dở
Ếch con! Viết cho anh khi tâm hồn chưa bình lặng. Thêm một ngày lại trôi khi chúng ta đi về hai phía của con đường mang tên cuộc sống. Một người chỉ nhìn thẳng để bước tới, còn một người mãi ngoái lại fía sau.
Anh ơi! Hà Nội thu rồi, đâu đó em đã thấy con đường nhiều lá rụng mình từng đi qua. Trời vẫn nắng, nắng như những ngày anh xuống thăm em. Anh từng bảo yêu bộ đội khổ lắm, vậy mà em thật hạnh phúc dù cả tuần chỉ được gặp anh một lần anh biết không? Nhìn anh quan tâm, lo lắng cho em, cùng mơ một gia đình nhỏ khiến em hạnh phúc, em yếu đuối trong vòng tay anh, được anh yêu thương.
Giờ tất cả đã không còn nữa, Hải Ngọc không còn, tình yêu chúng mình cũng không còn, em đếm được từng ngày anh xa em. Đã có lúc em oán hận người mà em luôn yêu thương. Chưa khi nào em thấy buồn vì cuộc sống của mình, gia đình em tuy bình thường, cũng có lúc sóng gió nhưng yên ả. Không giàu có, không quyền lực, không danh vọng nhưng là nơi cho em hạnh phúc và tự hào. Lần đầu tiên trong đời em ao ước gia đình em thay đổi, giàu một chút và hơn tất cả là có chút quyền lực trong nghề bộ đội của anh thì có lẽ anh sẽ không bao giờ xa em để tìm chút danh vọng. Em ngốc phải không anh? Cô bé ngốc của anh ngày nào vẫn vậy mà. Nhiều lúc em lại thấy may mắn vì gia đình em như thế nếu ko em không thể nào biết tình yêu anh dành cho em là thật hay chỉ là giả dối. Em vẫn nghĩ về anh nhiều lắm, làm sao nhẹ lòng đi được khi mình đã trót yêu thương hở anh. Nếu yêu thương một người rồi dễ dàng quên thì sao gọi yêu thương? Chỉ có cách trải lòng cùng trang giấy, khóc khi nào có thể để tìm chút bình yên. Có những lúc trời mưa, em lang thang trên từng con phố để được là mình, để mưa giấu giúp em những giọt nước mắt, ôm ấp và vỗ về yêu thương! Em vẫn sống, vẫn cười, vẫn nói, vẫn ấp ủ cho mình những dự định của cuộc sống.
Không có anh, tuy em không được là em nữa, không được tiếp tục “kế hoạch 2 năm lần thứ 2 ” hay nhiều hơn nữa mà chúng mình dự định nhưng em vẫn sống và biết rằng sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình. Đã 10 tháng 10 ngày mình nói lời chia tay, đã 1 tháng 5 ngày em xa anh mãi mãi…có lúc tất cả ưu tư dồn nén, cảm thấy bế tắc trong suy nghĩ của mình em đã oán hận, đã nguyền rủa, đã nói mát rằng anh giỏi và bản lĩnh, bản lĩnh để tìm cho mình một người vợ cho mình điểm tựa trong sự nghiệp. Cưới vợ không chỉ mình vợ mà cưới cả nhà vợ phải không anh? Anh bảo ai đều chỉ có thể cho anh lợi dụng một thời nên anh phải chớp lấy cơ hội mà. Anh của em nếu làm kinh tế chắc giỏi lắm vì chỉ đầu tư vào những khoản mang lại lợi nhuận mà thôi. Còn em thì khác, em lại chọn cho mình một con đường mà ở đó tình yêu, gia đình mới là điều trân trọng nhất. Vì thế mình xa nhau phải không anh? Cầu mong anh của em luôn hạnh phúc, đạt được danh vọng mà anh đang cố gắng. Mỗi người đều có hạnh phúc cho riêng mình phải không anh!Dù cuộc sống có bộn bề, có đổi thay em vẫn mong anh dành cho em một góc nhỏ nào đó trong tim mình, và trong đó bé ngốc vẫn gọi ếch con ơi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lạc mất nhau
Thế là chúng ta đã thật sự mất nhau rồi. Em đã hy vọng, em đã mong chờ... đã chờ đợi từ anh một sự phản ứng, dù chỉ là một câu hỏi" tại sao?".
Có phải em đã mong chờ điều gì quá lớn lao từ anh không?. Chúng ta yêu nhau sao? Có thật thế không hả anh. Em cảm thấy thật sự mơ hồ về tình cảm đó.
Anh bảo là yêu em sao? yêu mà cả tuần anh cũng chẳng buồn gọi điện thoại xem em sống như thế nào?. Em từng tự lừ a dối mình là do anh không quen với chuyện quan tâm đến người khác. Con tim em đã tự huyễn hoặc như thế đấy. Nhưng nó cũng không thể thuyết phục được lý trí của em anh ạ! Em cảm thấy buồn nhiều lắm, em tự an ủi mình rằng sau này anh sẽ khác. Nhưng có lẻ đó chỉ là những lời tự lừa đối mình thôi
Em biết, anh là chàng trai tự tin. Không thiếu những người con gái xung quanh. Em thì không đủ tự tin để đến với anh. Và em mong chờ anh sẽ nắm lấy tay em, kéo em về phiá anh. Nhưng an giờ đã không làm thế! anh muốn em tự đến bên anh và anh sẽ đón nhận em như ban cho em một chút tình yêu kiêu hãnh. Em đau lòng, đau buốt đến tận cùng khi phải thừa nhận rằng tình yêu em dành cho anh nhiều hơn những gì em được đón nhận
Em đã buộc phải nói lời chia tay với anh. Em đã không đủ sức để đến bên anh. Nhưng chỉ cần anh chạy đến gặp em và hỏi "tại sao?" thì em đã mãn nguyện và hạnh phúc vì anh vẫn còn cần em và cần tình yêu của chúng ta. Nhưng anh đã không làm thế. Suốt 1h em đã ngồi trong chờ anh trong quán cafe mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ngay cái bàn cũ và anh đã không đến, anh đã không quan tâm đến "tình yêu của mình" bằng một cuộc gặp gỡ đồng nghiệp. Sau khi rời quán, em đã biết là chúng ta đã hoàn toàn mất nhau!
Có những lúc em nhớ anh! nhớ đến nỗi đã cầm điện thoại nhắn tin cho anh. Nhưng lại fải xoá đi vì em không muốn mình mềm yếu. Em đã phải cố gắng lắm mới sống bằng lý trí và em không muốn mình thất bại. Em từng nói với anh rằng" khi em trao tình cảm của mình cho một người nào đó, em muốn họ trân trọng nó. Vì ngoài tình cảm ra, em chẳng có gì quý giá cả" Vì thế, dẫu biết rằng tình cảm của em dành cho anh rất nhiều, rằng không dễ gì em dứt bỏ được. Nhưng cứ nghĩ rằng anh thật sự không xứng đáng với những tình cảm đó thì em cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản
Em biết, rồi đây chúng ta sẽ sống tốt. Vì anh từng nói với em " đã 30 năm anh không có em thì vẫn sống tốt đấy thôi". Em yên tâm lắm. Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau, vẫn hạnh phúc với những con đường mà mình đã chọn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu anh nhưng em không còn đợi anh nữa Anh ạ, em đã không còn đợi nữa. Từ trong sâu thẳm trái tim em em biết còn yêu anh nhiều lắm. Mỗi khi nghĩ về anh em thấy mình thật vui vì có người để mình nhớ tới. Và biết rằng ở nơi xa ấy có người cũng đang yêu và nhớ đến mình. Đó có phải là tình yêu không khi:...