Viết cho những tháng ngày thanh xuân: Chúng ta ai cũng đã từng bất chấp tất cả để yêu một người
Có phải suốt những năm tháng thanh xuân ấy, trong ai cũng thấp thoáng bóng dáng của một người mà chúng ta từng bất chấp tất cả để yêu?
Mối tình đầu của bạn là năm bao nhiêu tuổi vậy? Có khi nào trong một phút giây vu vơ, bạn nhớ về những kỉ niệm đẹp của thời còn cắp sách tới trường, khoảng thời gian được sống hết mình trong tình đầu ngây dại. Rồi những năm tháng ấy, ai cũng từng dành tất cả thanh xuân chỉ để yêu một người…
Chúng ta có quyền sai, quyền yêu 1 người hơn tất cả
Người ta vẫn thường nói, tuổi trẻ có ai là không mắc sai lầm và cái sai lớn nhất có lẽ là bất chấp tất cả để yêu một người dẫu biết có thể sẽ chẳng cùng nhau đi hết ngày mai. Để rồi mãi đến sau này, khi trải qua thêm một, hai mối tình nữa chúng ta có muốn cũng không còn can đảm làm điều đó – yêu một người không toan tính, không sợ tổn thương. Bởi tất cả đã dừng lại ở tuổi thanh xuân!
Khoảnh khắc thanh xuân ấy, ai đã từng yêu một người đến điên dại?
Yêu một người không toan tính là như thế nào? Là dù biết trước rằng cuộc tình ấy sẽ đầy gian nan, khó khăn, cũng nhiều nỗi buồn và tổn thương lắm nhưng lý trí chẳng thể ngăn nổi con tim. Cho dù người ấy trẻ con, vô tâm và hững hờ thì ta vẫn cứ yêu chẳng hối tiếc.
Tôi cũng đã từng yêu một người như vậy ở những năm tháng đẹp nhất đời con gái, và còn buồn hơn khi đó là một tình yêu đơn phương. Tôi biết, trong thế giới của anh, tôi không là gì cả. Thậm chí, dù biết phần trăm có được hạnh phúc trọn vẹn khi ở bên người ấy là vô cùng nhỏ nhoi nhưng tôi vẫn không sao ngăn nổi tình yêu ấy.
Tôi vẫn cứ yêu người du chẳng biết có ngày mai.
Liệu đó có phải là tình hay chỉ là sự cố chấp của tuổi trẻ hoặc vì bản thân tôi cố chấp, rồi tự buộc mình vào thứ tình yêu không có kết quả ấy? Tất cả đều không đúng và ngày hôm ấy, giây phút đầu tiên gặp người là tôi đã sai rồi.
Thế nhưng tuổi trẻ mà, tôi tin rằng ai trong chúng ta cũng đã từng có một người yêu mình đến bất chấp và tôi cũng đã từng yêu anh đến bất chấp. Thanh xuân chúng ta cho mình cái quyền sai, quyền yêu một người nhiều hơn tất thảy.
Người bên bạn năm 17 tuổi, giờ ra sao?
Tôi vẫn còn nhớ như in bóng dáng ấy, chàng trai cùng lớp năm tôi 17 tuổi. Một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay đầy vụng dại, thậm chí khi biết mình chỉ là người thay thế, tôi cũng hài lòng. Thế nhưng tất cả đã dừng lại ở tuổi 23, khi tôi tốt nghiệp đại học.
Tất cả dừng lại như chưa từng bắt đầu.
Thời gian dần trôi, 6 năm thanh xuân ấy là quá đủ để mù quáng yêu anh đến điên dại mà cũng chẳng có kết quả gì. Anh ấy giờ ra sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ nhớ lần cuối cùng chạm mặt là trong ngày cưới anh. Tôi là bạn cùng lớp thì chuyện đi dự đám cưới có gì sai đâu, hơn nữa, chuyện tình vụng dại của chúng tôi hoàn toàn là bí mật.
Thời điểm đó, tôi hiểu ra rằng, đến cuối cùng dù có gắng đến đâu cũng không thể chiếm được trái tim người nên tự mình quyết định rời xa. Tạm biệt một người mà lòng mình rất yêu thương, nào đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào tốt hơn bởi người ấy chỉ mang lại cho tôi nỗi buồn và nước mắt.
Tất cả, giờ chỉ còn là kỉ miệm!
Bạn có giống như tôi, từng âm thầm vì người ta làm biết bao nhiêu chuyện. Hạnh phúc khi thấy họ vui vẻ, đau lòng khi họ rơi nước mắt và hờn ghen đến nhói tim khi họ bên cạnh ai, dù mình chẳng có quyền gì để ghen cả… Tôi đã từng khờ dại cam tâm yêu thương một người, nhiều đến như vậy, nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là kỉ niệm.
Tuổi trẻ thì có ai mà không mắc sai lầm.
Chúng ta, chẳng ai làm gì sai cả, bởi cả hai chỉ đang chạy theo tiếng gọi của con tim. Đến khi lý trí trỗi dậy mới giật mình nhận ra, đúng là ta đã quá mù quáng để bất chấp yêu người trong thời khắc thanh xuân quý giá ấy. Dù giờ đây, tim tôi chẳng còn nhói đau mỗi khi ai đó nhắc đến tên anh nhưng khoảnh khắc của ngày chia tay hôm ấy, cả đời này, tôi sẽ chẳng thể quên.
Bạn có tin không, với một người không dành tình cảm cho mình thì dù mình có khóc hết nước mắt, họ cũng chẳng bận lòng quan tâm. Ừ thì, bất chấp để yêu đôi khi mang một chút bất cần, một chút ngỗ nghịch. Thế nhưng tuổi trẻ mà, nếu bạn chưa từng vì một người mà bất chấp tất cả thì có lẽ bạn chưa từng “sống” trong thanh xuân năm ấy.
Hãy cứ yêu khi còn có thể bất chấp tất cả
Dẫu biết, trên đời này có mấy ai may mắn lấy được tình đầu. Nhưng thay vì lo lắng toan tính, tại sao không trân trọng từng giây từng phút cùng nhau đi trong một quãng đường, dẫu là rất ngắn. Khi ta trân trọng khoảnh khắc đó cũng chính là cảm ơn họ đã đi cùng ta trong một chặng đường đời mà không phải cũng có thể trải qua cùng nhau.
Thanh xuân năm ấy, chúng ta có còn nhớ nhau?
“Nếu biết trước đó là lần cuối chúng tôi cùng xem phim, tôi sẽ xem thêm một bộ phim nữa, tôi sẽ không ngại mà dựa đầu vào vai anh ấy”.
“Nếu biết trước đó là lần cuối cùng anh nắm lấy tay tôi thì tôi sẽ siết chặt thêm một chút”.
“Nếu biết trước đó là cái ôm cuối cùng, nụ hôn lên tóc cuối cùng, vừa mắng hâm vừa ôm tôi vào lòng cuối cùng tôi sẽ ôm anh thật chặt, thật lâu để lưu giữ lại hơi ấm ấy”.
Nhưng thật ra em biết rằng cuộc đời không có quá nhiều chữ “nếu” như vậy…
Theo yan.vn
Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình
Không phải tình yêu nào cũng đến được với nhau. Có những người cứ lặng lẽ đi bên đời nhau, nhưng chưa bao giờ gọi nhau bằng hai tiếng "người yêu".
Có những tình yêu dù mãnh liệt vẫn không chiến thắng nổi sự sắp đặt của số phận. Tình yêu ấy vẫn cứ như dòng nước âm thầm chảy, tưới mát cho những năm tháng thanh xuân. Không phải đi cùng nhau đến cuối con đường mới là tình yêu trọn vẹn, mà là những năm tháng ấy ta đã sống trọn vẹn với trái tim mình.
Truyện ngắn: Bình yên trong ký ức (Yumi Lê)
Những chiếc lá vàng lặng lẽ thả mình cuốn theo cơn gió thoảng qua. Lại một mùa bằng lăng thay lá, lại một mùa đợi chờ chóng qua. Thảo Mai nhướn thân người mệt mỏi khỏi giường, bước từng bước mệt mỏi về phía khung cửa đang he hé mở, cô thẫn thờ nhìn mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua theo nhịp chảy của thời gian.
Đã sáu năm trôi qua, cô vẫn đợi một điều mông lung mơ hồ nào đó mà chính cô cũng chẳng biết. Cô bây giờ như đóa hoa trên cành dần héo rụng với căn bệnh quái ác này. Mái tóc đen tuyền giờ chỉ còn lưa thưa vài sợi, gương mặt xinh xắn của cô giờ đầy những vết ban đỏ quái dị. Cô chẳng muốn ra ngoài, chẳng muốn gặp bất cứ ai, kể cả cậu ấy. Nước mắt lăn dài trên khóe mi.
Năm 17 tuổi...
Mùa thu năm ấy, có cô gái loay hoay trên tán cây vàng rực. Cuối cùng cô gái cũng lấy được quả cầu mắc trên cành cây, nhưng khi quay xuống mới thấy mình đã cách mặt đất một khoảng khá xa. Bệnh sợ độ cao của cô vẫn không thể khắc phục được. Đôi tay cô run rẩy, ánh mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Tiếng chuông báo giờ vào học reo lên, mọi người kéo nhau về lớp, không ai chú ý đến biểu hiện kỳ lạ của cô. Cô định gọi nhưng không hiểu sao không thể cất lên lời. Cô loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, bỗng một giọng nam trầm trầm vang lên:
- Cậu dám trèo cao như vậy mà không có can đảm để leo xuống sao?
Cô lấy lại chút bình tĩnh xoay người nhìn phía dưới tán cây đang khuất tầm nhìn bên trái. Một bạn nam dáng cao cao đang nhìn về phía cô lắc đầu cười cười. Cô vừa vui mừng vừa có chút sợ hãi, sợ cậu sẽ đi mất, cô cất giọng khe khẽ:
- Cậu có thể giúp tôi một chút được không?
- Vậy cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?
- Tôi...
- Cậu nhảy xuống đây tôi sẽ đón lấy cậu, được chưa?
Gương mặt cô đỏ ửng dưới ánh mặt trời chói chang, cô cố che đi biểu hiện ngượng ngùng trên gương mặt rồi nói tiếp:
- Việc này... nếu để mọi người bắt gặp một đứa con trai với một đứa con gái ôm nhau trong trường thì...
- Vậy cậu cứ tiếp tục ở đấy suy nghĩ vớ vẩn đi, tôi phải vào lớp!
Cậu ta vừa nói vừa quay đầu bỏ đi. Cô bối rối gọi theo nhưng cái dáng cao cao ấy đã khuất dần ở cuối sân trường. Chỉ tại cô ngang bướng cá cược với tụi bạn rằng mình dám trèo lên lấy quả cầu để báo hại bị kẹt trên này.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, nhòe cả tầm nhìn, tay chân cô như chẳng còn chút sức nào, sắp ngã đến nơi. Bỗng giọng nói quen quen lại cất lên:
- Bây giờ cậu xuống được chưa?
Là bạn nam lúc nãy. Cậu ta nhìn cô với gương mặt lạnh lùng, tay còn giữ chặt chiếc ghế đẩu vừa tầm với của cô ra hiệu cô bước xuống. Cô chẳng dám nói lời nào, cứ thế ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta. Cảm giác sợ hãi thoáng chốc tan biến, trong tim cô nhen nhóm thứ cảm xúc lạ kỳ.
- Cảm ơn cậu! Mình là Thảo Mai.
Cô khẽ cất lên với giọng ngượng ngùng. Cậu ta dường như không nghe thấy, lặng lẽ quay đầu bỏ đi.
- Tôi tên Vũ.
Cuộc đời chính là một dòng chảy vội của thời gian. Những rung động đầu đời cũng chỉ còn trong kí ức, sẽ không bao giờ trở lại trong dòng thời gian của bất kì ai. Nó chợt đến rồi lạnh lùng bỏ đi như cơn gió mùa thu, vừa lành lạnh vừa se mát diệu kì.
Dưới góc nhỏ nơi sân trường năm ấy, cô đã thật sự biết rung động trước một người con trai. Tình yêu đơn phương của cô cứ âm thầm song hành cùng tình bạn giữa hai người. Mỗi ngày cùng nhau đến trường, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ôn thi, rồi cùng nhau hẹn hò với những đứa bạn sau giờ học. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, tình cảm cô dành cho cậu ấy cũng cứ thế lớn dần.
Ngày tốt nghiệp cấp ba, mỗi người một ngã rẽ. Cậu ấy học đại học ở thành phố. Còn cô, mọi ước mơ hoài bão như hóa thành cát bụi khi cô nhận được kết quả xét nghiệm, cô bị mắc căn bệnh Lupus ban đỏ hệ thống. Một căn bệnh tự miễn, các cơ quan trong cơ thể cô sẽ dần dần bị hệ thống miễn dịch đào thải. Cô không thể tiếp tục con đường học hành và cả tình yêu dành cho cậu ấy.
Ngày cậu ấy tỏ bày cùng cô, cô hiểu, nhưng cô chỉ biết im lặng và để mọi thứ đi về dòng chảy tình bạn như thuở ban đầu. Cô rất yêu Vũ, thứ tình yêu thầm lặng suốt bao năm qua. Cô chờ từng ngày đến khi cậu ngỏ lời nhưng cuối cùng mọi thứ đều vụt tắt. Ngày cậu ấy rời Tây Nguyên đi học, cô vẫn lặng im không trả lời về mối quan hệ giữa hai người. Tình yêu ấy, cô cất riêng vào nỗi nhớ. Vũ vẫn về thăm cô mỗi tháng, đưa cô đi chơi, càng khiến cô chẳng thể buông tay tình cảm của mình.
Mùa hè năm 21 tuổi, Vũ cùng nhóm bạn đại học về thăm quê. Mọi người rủ nhau cắm trại bên ngọn đồi gần nhà, cô cũng được mời tham gia cùng. Đó chính là lần đầu tiên có có cảm giác được bên nhiều bạn bè sau mấy năm mỗi người một phương trời. Nhóm bạn thời cấp ba của cô dường như mất hết liên lạc, chỉ còn mình Vũ vẫn nhớ đến cô.
Buổi cắm trại ấy mọi người đều tất bật công việc, các cậu con trai thì chia nhau vào núi tìm củi khô, người thì câu cá bên suối. Nhóm các cô gái thì chia nhau trang trí lều. Cô và một cô bạn trong nhóm của Vũ chuẩn bị buổi tối cho mọi người.
Cô nàng tên là Vy, một cô gái Sài thành khá hoạt bát và hòa đồng. Vy biết cô sức khỏe không tốt nên giành hẳn công việc của cô để làm, thi thoảng lại bắt chuyện vài câu với cô cho đỡ buồn chán, rồi kể cô nghe về chuyện cậu ấy ở Sài Gòn.
Hóa ra lên đại học Vũ lại cở mở hơn nhiều, chẳng còn dáng vẻ cậu con trai năm nào lạnh lùng với một cô gái yếu đuối như cô. Cô nhìn theo dáng người cao cao của cậu ấy đang vui vẻ cùng mọi người. Đã lâu rồi cô chưa thấy cậu cấy cười rạng rỡ đến thế. Cô chợt nhận ra cậu ấy không còn giống Vũ ngày nào cô quen biết, không còn là cậu con trai năm nào trên góc sân trường đầy nắng, khoảng cách giữa hai người giờ đây dường như đã ngày càng xa cách.
- Các cậu, bọn mình lên đồi hái quả rừng nhé!
Vy hăng hái chạy đến chỗ Mai nắm tay cô, gọi khẽ:
- Vũ gọi bọn mình đi hái quả kìa, cậu có muốn đi không?
- Mình...
- Cậu ấy mắc bệnh sợ độ cao đấy. Cậu ấy sẽ không đi đâu.
Vũ nhìn cô mỉm cười bước tới chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô nói tiếp:
- Cậu ở yên đây nhé, bọn mình sẽ quay lại ngay.
Ánh hoàng hôn dần tắt lịm, tiếng chim rừng gọi bầy về tổ vang lên. Mọi người vui vẻ leo lên sườn đồi, xa xa cô trông thấy dáng cậu ấy dìu Vy bước xuống, ánh mắt cậu ta nhìn Vy thật ấm áp và dịu dàng.
Hóa ra chuyện mọi người hay đùa với nhau hai người họ là một cặp là có thật. Dù rằng cả hai không thừa nhận nhưng chính cô cũng không thể dối được lòng mình rằng vốn dĩ mối quan hệ của cô và cậu ấy vẫn chỉ là mơ hồ.
Cô chợt nghĩ đến tình cảm của mình, tim chợt loạn đi vài nhịp. Rốt cuộc bao nhiêu năm qua dù rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn không rõ ràng, vẫn chỉ là một mối quan hệ giữa hai người bạn thân khác giới, nhưng cô vẫn muốn một lần được nói yêu cậu ấy. Thế nhưng cô chẳng đủ dũng cảm.
Vũ không nói gì về mối quan hệ giữa họ sau ngày cậu ấy bày tỏ cùng cô, nhưng cậu ấy chưa bao giờ tránh mặt cô, chưa bao giờ muốn xa rời cô. Cô không biết gọi sự quan tâm của cậu ấy với cô là gì, gọi những ân cần mà cậu ấy dành cho cô ngần mấy năm trời kia rốt cuộc ra sao. Nhưng tình cảm cô dành cho cậu ấy mãi mãi là sự thật.
Hóa ra, tình cảm cất giữ trong lòng không phải là hạnh phúc mà chỉ là nỗi đau của riêng một người. Cô không có quyền trách bất kì ai, cô cũng không có tư cách trách Vy, bởi chính cô không đủ dũng cảm nói ra tình cảm của mình, cô chỉ có thể lặng lẽ ở một góc nào đó dõi theo cậu ấy, dù rằng giờ đây trong tim cậu ấy đã tồn tại một hình bóng khác chẳng phải là cô.
Nước mắt ngưng đọng nơi khóe mi, những tiếng nhấc trong cất thành lời cứ thế nghẹn lại trong lòng. Mọi cố gắng bao nhiêu năm qua của cô để chống lại căn bệnh của mình để mong được bên cạnh cậu ấy gần hơn, lâu hơn nhưng rốt cuộc khoảng cách giữa hai người vẫn quá xa. Cô mơ hồ trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình chìm vào bóng tối tự khi nào.
Ánh nắng rọi qua khe cửa sổ như đánh thức cô sau một giấc ngủ dài. Cô khẽ nheo mày nhìn mọi thứ xung quanh. Cô chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, mà cũng không phải đêm qua, cô cũng không nhớ rõ khi nào. Cô chỉ biết mình rất mệt rồi mơ hồ ngất lịm và lúc này cô đã trở lại căn phòng đầy mùi thuốc quen thuộc của bệnh viện.
Sức khỏe của cô ngày càng yếu dần, cô dường như không còn chống đỡ được nữa. Hôm trước ngày Vũ trở về Sài thành để hoàn thành năm cuối cùng đại học, cậu ấy quay lại thăm cô rất lâu, còn kể cho cô nghe về rất nhiều chuyện, trong đó còn có câu chuyện về Vy.
Mỗi câu nhắc đến Vy, cậu ấy dường như rất hạnh phúc, gương mặt nở lên một nụ cười ấm áp khiến cô cũng có phần ganh tỵ. Quả thật, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, thay đổi cả cảm xúc của một người, nhưng nó không hề chừa chỗ cho một ai đó chờ đợi nhau.
Đơn phương thì đến cuối cùng cũng chỉ có thể là đơn phương. Tình yêu không thể nói ra thì đến sau cùng cũng chỉ là nỗi nuối tiếc cho người chôn giấu. Lẽ ra cô có thể mạnh mẽ nói ra tình cảm của mình, nhưng cô biết căn bệnh của cô thế nào, cô không đủ tư cách để yêu cầu cậu ấy bên cạnh mình những tháng ngày cuối cùng. Đơn phương thôi cứ mãi để là tình cảm của riêng cô và cô cũng chỉ muốn âm thầm chúc phúc cho cậu ấy.
Giờ đây, chỉ còn mình cô ngồi trong căn phòng lạnh lẽo ngắm nhìn từ chiếc là vàng lặng lẽ rơi. Cây có thể thay lá vàng để nảy lộc xanh, nhưng cuộc đời cô đã chẳng còn có thể nở xanh như vậy. Cô rất nhớ cậu ấy.
Đã hơn một năm trôi qua, cô nhận được tin của cậu ấy thông qua một người bạn cũ. Cậu ấy sau khi tốt nghiệp đã ở lại Sài Gòn làm việc và chuẩn bị kết hôn cùng Vy. Cô cũng không còn lý do gì để chờ mong cậu ấy sẽ đến thăm cô. Cô cũng không muốn Vũ nhìn thấy gương mặt xấu xí này của mình, cô chỉ muốn cậu ấy có thể nhớ mãi gương mặt xinh đẹp hồn nhiên của cô ngày nào mới gặp.
Cô mệt nhoài cố bước từng bước về giường, mơ hồ chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ cô nhìn thấy các bạn, mọi người vẫn vui vẻ như ngày nào, mọi thứ như chẳng hề đổi thay. Cô nghe tiếng Vũ gọi mình, giọng cậu ấy vẫn ấm như thế. Cô mơ hồ cố mở thật to đôi mắt đang mờ dần của mình, cô nhìn thấy Vũ. Căn bệnh khiến mắt cô yếu dần, chẳng còn thể nhìn rõ thứ gì. Nhưng lúc này đây cô muốn dùng hết khả năng của mình để nhìn cậu ấy thật kỹ, cô không muốn khi tỉnh dậy lại quên mất cậu ấy. Cô đưa tay chạm khẽ vào gương mặt thân thuộc. Cô khẽ thì thầm:
- Cậu sao vậy, tại sao cậu lại khóc?
Vũ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giọng nghèn nghẹn đáp lại:
- Tôi không khóc...
- Có phải tôi đang mơ không, cậu đến gặp tôi? Tôi rất sợ khi thức dậy sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa, tôi thật sự rất nhớ cậu.
- Không phải mơ đâu, tôi về đây thăm cậu đấy, cậu phải nhanh chóng khỏe lại nhé.
- Nếu tôi khỏe lại, tôi muốn lần sau cậu có thể đưa tôi theo lên đồi hái quả nhé, tôi không muốn lần nào đi cậu cũng bỏ tôi lại một mình ở dưới đồi, tôi rất buồn.
- Được, tôi hứa với cậu.
Vũ dìu cô ngồi dậy tựa vào lòng mình. Hơi thở của cô yếu ớt như chiếc lá trên cành sắp rơi theo gió. Bàn tay lạnh lẽo của cô nắm chặt lấy tay Vũ, nụ cười chợt nở trên gương mặt tiều tụy của cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc đến vậy, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của cô.
- Cậu có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau như thế nào không?
- Tất nhiên là nhớ.
- Tại sao cậu lại giúp tôi?
- Tôi lúc nhỏ cũng sợ độ cao nên tôi hiểu cảm giác của cậu, với lại cậu cũng là một người rất thú vị mà tôi biết.
- Cậu biết tôi?
- Phải, từ rất lâu rồi.
Vũ nhìn cô nở nụ cười đau đớn. Cậu ta biết đến cô trong một lần hội trại ở trường, cô là một cô gái năng động và đáng yêu. Hôm đó lớp của cô dự thi bóng đá nam, nhưng có bạn nam lớp cô đột ngột bị bệnh không thể tham gia được. Cô xin ban tổ chức cho mình thay thế, trông một cô gái nhỏ nhắn cùng một đám con trai chạy trong sân bóng thật thú vị. Vũ đã chú ý đến cô tự khi ấy.
- Thật ra tôi có một chuyện muốn nói với cậu. Từ rất lâu rồi, tôi đã thích cậu, thích cậu rất nhiều.
- Tôi biết.
- Sao cậu lại biết?
- Hôm qua tôi đến nhà cậu, mẹ cậu đã cho tôi xem nhật kí của cậu. Cậu ngốc thật đấy, tại sao trước kia cậu không nói với tôi.
- Tôi rất muốn nói với cậu, nhưng khi tôi biết tôi mắc bệnh tôi không muốn nói ra, tôi không muốn trở thành áp lực của cậu. Nhưng đơn phương với cậu, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
- Cậu đúng là ngốc thật mà. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ cậu không muốn chấp nhận tình cảm của tôi, tôi đã cố quên đi cậu thật nhiều lần, muốn rời cậu thật xa, nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm được.
- Cậu biết thì thế nào, không biết thì thế nào, dù gì chúng ta cũng không thể bên nhau.
Tình cảm trao đi lúc tuổi xuân ngây dại những tưởng như gió thoảng mây bay nhưng hóa ra cô đã vô tình đã dâng tặng cả con tim của mình, để rồi tự làm trái tim mình đầy sẹo
- Dù bây giờ thế nào đi chăng nữa, cũng đã không thể quay lại, tôi không hối hận vì đã chọn im lặng, tôi không mong cậu sẽ yêu tôi nhưng cậu có thể hứa với tôi rằng cậu sẽ không quên tôi chứ?
- Được.
Vũ lặng lẽ gật đầu đồng ý. Mọi thứ đã chóng qua, họ không thể quay lại. Dù rằng có duyên gặp gỡ trong cuộc đời này thì đến cuối cùng cũng không có phận để bên nhau. Vậy cố nuối tiếc làm chi những thứ đã qua mà hay thản nhiên chấp nhận những thứ hiện hữu quanh mình. Mai nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay Vũ mỉm cười nói tiếp:
- Cuộc sống của cậu giờ không còn là của riêng cậu nữa, Vy là một cô gái tốt, có cô ấy bên cạnh cậu tôi thật sự rất vui, cậu hãy trân trọng cô ấy, nhất định phải sống thật hạnh phúc, hạnh phúc luôn cả phần của tôi nữa nhé.
- ...
- Vũ à, chúng ta hãy yêu thật bình yên trong kí ức của nhau thôi nhé!
Cô tựa thân người không còn sức lực vào lòng cậu ấy, cô không còn thấy lạnh nữa. Bóng tối cô cũng không sợ, bên cạnh cậu ấy cô không còn sợ bất kì điều gì nữa. Cô mãn nguyện mỉm cười cho tất cả mọi thứ. Đến cuối cùng, cô cũng có thể mạnh mẽ nói ra trái tim mình, mạnh mẽ đối diện với tình cảm của cậu ấy. Cô an yên yên giấc trong vòng tay của người cô yêu ngần mấy năm qua...thật hạnh phúc.
Đôi lúc, tình yêu cũng không cần phải rực rỡ như đóa hoa mùa xuân, cũng không cần phải mãnh liệt như cái nắng mùa hạ mà chỉ cần bình yên bên nhau, bình yên yêu nhau mới chính là hạnh phúc.
***
Cuối cùng mùa thu cũng đã đi qua, mùa thu không bao giờ trở lại nữa. Thảo Mai yên giấc mãi mãi nơi bầu trời Tây Nguyên sinh ra cô. Vũ và Vy cũng kết hôn sau đó, họ cũng có một gia đình hạnh phúc ở đất Sài thành.
Mùa thu ba năm sau, Vũ trở lại Tây Nguyên với quyển nhật kí của Mai. Ngôi mộ của Mai nằm bên một triền đồi thoai thoải dưới một tán sim rừng thơ mộng. Vũ mang vài quả rừng đặt lên nắm mồ của Mai, Vũ cứ im lặng đứng đấy thật lâu.
Cô bạn hoạt bát năm nào của cậu giờ chỉ im lặng giữa núi rừng, không bày trò nghịch phá, cũng không suốt ngày kêu ca bên tai cậu. Những kí ức về Mai ùa về trong tâm trí cậu như mọi thứ vừa xảy ra hôm qua, lòng Vũ trống vắng hẳn, nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cậu.
Đơn phương không phải là sống chìm trong cô độc một mối tình với ai đó mà chính là cho đi một tình yêu không đòi hỏi đáp trả từ người kia. Cứ mạnh mẽ yêu thôi, cứ mạnh mẽ với chính tình cảm của mình dù kết quả có ra sao, để ta tin rằng tình yêu đơn phương đó vĩnh viễn không hề cô đơn.
Cơn gió nhẹ thoáng qua mang theo cả hương rừng xào xạc, tiếng suối chảy róc rách như một vũ điệu của thiên nhiên, như nỗi nhớ nhung của người ở lại. Hóa ra, tình yêu thầm lặng hướng về ai đó, có lẽ đến cuối cùng cũng không hẳn sẽ có một cái kết viên mãn nhưng chỉ cần ta là một hồi ức đẹp trong cuộc đời ai đó...là đủ. Vũ đặt nhẹ quyển nhật kí lên tấm bia còn mùi sơn mới, giọng nghèn nghẹn gọi:
- Chẳng phải cậu muốn được cùng tôi hái quả rừng sao, chúng ta sẽ cùng đi nhé!
Theo blogradio.vn
Yêu một người vốn dĩ không cần lý do: Đôi khi thuận mắt thuận đường rồi thương rồi mến Tình yêu hoàn hảo nhất trên thế gian này chính là không say đắm ái tình nhưng luôn vì trách nhiệm. Vì em là vợ anh nên anh nguyện một đời cùng em chia sẻ. Đây là tình yêu đơn giản nhất, và cũng sâu nặng nhất thế gian này... Có một cô gái hỏi chồng mình rằng: "Vì sao anh đối xử...