Viết cho những nỗi đau mặc định…
– Có đôi khi, trong lòng chợt muốn khóc, như là Xuân Diệu bảo “Hôm nay trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.”
Có đôi khi, lướt ngang dọc Facebook, thấy 1 người em thật buồn, thấy 1 người bạn thật đau, bởi đã đất đoạn 1 mối tình. Và trong lòng tự nhủ “ngày xưa mình cũng thế”… Nói được từ “ngày xưa” thật thích, cứ như kiểu chuyện cũ đau lòng đã đi qua đời mình từ lâu lắm rồi ấy, bây giờ chỉ còn là hồi ức để kể cho con cháu nghe.
Có đôi khi, người bạn với ánh mắt nặng trĩu, nói nhẹ với mình rằng “tớ lại chẳng thấy như vậy ấy ạ, tớ thấy phức tạp quá.” Ừ, sao chả phức tạp chứ, sao chả nặng lòng chứ, khi bạn tôi đang phải đưa ra 1 quyết định chia tay mối tình cùng mình suốt 5 năm.
Có đôi khi, đang bình thản qua đường, và chợt bỗng run lên, hốt hoảng nhìn theo 1 bóng người sao giống 1 ai kia. Rồi lại cười chính mình, sao dễ dàng hoa mắt.
Có đôi khi chợt nhận ra…
Có những nỗi đau trong đời đã như là mặc định.
Có đôi khi, đang bình thản qua đường, và chợt bỗng run lên, hốt hoảng nhìn theo 1 bóng người (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ai cũng phải trải qua, ai cũng phải chịu đựng, ai cũng phải khó khăn lắm mới vượt qua, ai cũng có thể giống Tào Đình mà thốt lên rằng “Các người có hiểu thế nào là nỗi đau khổ không thành tiếng không? Có thật là hiểu được không ?”. Tào Đình bảo càng lớn càng cô đơn. Ờ mà đúng, sao càng lớn càng cảm thấy cô đơn? Mà cô đơn nhất là khi trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng cô đơn mà lại ko thể nghĩ ra ai để mà bấu víu vào, để mà nương tựa vào. Thành ra nỗi cô đơn cứ như người chết đuối…
Lẽ nào thế giới này kém thú vị cho người đã lớn đến thế sao, đừng hoang phí cuộc đời ngắn ngủi cho những nỗi đau mặc định trong đời thế chứ?!
Nếu đã là những nỗi đau mặc định trong đời, thì hãy chấp nhận đi, hãy coi nó thường tình đi, đừng bao giờ nghĩ chỉ một mình mình phải chịu đựng bao đớn đau tận cùng đến thế. Nỗi đau cũng có giá trị của nó, để cho ta cảm nhận đủ vị “hỷ nộ ái ố” của cuộc đời này, để cho ta trải nghiệm và lớn khôn khi bước qua nỗi đau và hơn hết, để cho ta có khả năng đồng cảm sẻ chia với nỗi đau của người khác.
Nếu đã là nỗi đau được mặc định trong đời, thì hãy chấp nhận nó đi.
Nếu đã là nỗi đau được mặc định trong đời…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì em biết quá nhiều
Em phát hiện ra nhiều thứ làm cản trở quyết tâm của em.
Em cảm thấy tình yêu của em quá nhỏ bé, không là gì cả so với anh và tình yêu của anh với người ta. Thế mà không hiểu sao em vẫn tin và cố gắng làm tất cả để có được. Em không biết có ai nhìn vào mà bảo đầu óc em có vấn đề không nữa nhưng em mặc kệ, khư khư ôm lấy ảo tưởng không bao giờ có thật.
Anh à, cho đến bây giờ em biết được rất nhiều về anh, có lẽ không phải là tất cả nhưng cũng phải đến 90%, số phần trăm còn lại chắc em không muốn biết nữa, vậy là đủ đối với một mối quan hệ như thế này. Anh có một quá khứ thật đẹp và huy hoàng trước khi em đến với anh và hiện tại cũng còn sót lại rất nhiều (có thể là cố tình giữ). Em yêu anh nhiều lắm, nhưng anh có lẽ không cảm thấy câu này có ý nghĩa gì nữa bởi anh đã nghe quá nhiều từ nhiều người. Không sao mà, em chỉ là người đến sau, đến muộn... Tất nhiên ai cũng có quá khứ và quá khứ thì không có tội gì hết. Em biết điều đó, chỉ là em quá buồn và thất vọng khi biết anh vẫn giữ quá khứ đó và để nó hiện diện mãi trong cuộc sống của anh, của chúng ta. Những lúc ngồi một mình, em thực sự buồn lắm, đau khổ lắm, tưởng chừng như có thể dứt ra đi được luôn nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, ở bên anh, tất cả những cảm giác đó lại tiêu tan, chỉ có tình yêu, trái tim yêu thương dành trọn cho anh. Chắc là do em đã quá yêu anh mất rồi.
Em từng mơ ước một cuộc sống đầm ấm hạnh phúc bên anh, em sẽ cố gắng thật nhiều để giữ cuộc sống ấy như giữ chính tình yêu của anh vậy. Em sẽ cố gắng thật nhiều để chăm sóc, bảo vệ và trân trọng những gì mình đã gây dựng... Em đã mỉm cười, háo hức nghĩ đến ngày hạnh phúc đó rất nhiều lần anh biết không?
Anh với em chưa phải đã quá lâu nhưng với em khoảng thời gian đó đủ dài để em nhận ra nhiều điều cũng như nhiều bài học quý. Nhận ra tình cảm của em là thật, đến bây giờ em vẫn rất yêu anh.
Anh có biết chỉ cần anh rời em nửa bước thôi em đã thấy nhớ anh, thật lạ lùng... Em chỉ ước sao anh cũng như em vậy để chúng mình hạn chế những lúc xa nhau.
Em sẽ bỏ cuộc, từ bỏ tình yêu đích thực, sâu sắc của em (Ảnh minh họa)
Anh nói: Anh yêu em, em tin và em vui vì tình yêu không phải là đơn phương nơi em. Sự thật là anh đã bên em, chăm sóc em nhiều lắm. Quãng thời gian ấy, em sẽ không bao giờ quên.
Những lúc cảm thấy giận anh, ghét anh, buồn vì anh thì ngay trong đầu em luôn hiển hiện hình ảnh của anh, không một phút giây nào em không nghĩ đến anh, nhớ về anh... kể cả trong giấc mơ hằng đêm em chập chờn khó ngủ.
Nhưng anh à, nếu là tình yêu, nếu anh yêu em thì tất cả chưa là đủ bởi anh chưa bao giờ dành trọn cho em. Em biết anh đã từng rất yêu và có những dự định cụ thể cho tương lai của anh. Em biết đến bây giờ vẫn thế. Như một thói quen không thể bỏ và không bao giờ muốn bỏ phải không anh? Hãy để tất cả "quá khứ của anh" (theo cách gọi của em) về đúng vị trí như anh hằng mong muốn vì nó đã và đang rất sâu sắc. Em không có quyền nhắc đến hay ý kiến gì. Em biết rằng em không thể thay đổi được gì, không thể có anh một cách trọn vẹn dù em đã từng hi vọng. Giờ em nhận thấy, em không có khả năng làm anh yêu em, bên em, dành trọn cho em và vì em mà rũ bỏ những cái đã "cũ". Em nghĩ rằng em sẽ chờ đợi ngày đó nhưng thật quá xa xôi và không biết đến bao giờ đúng không anh? Vì chính anh không hề có ý nghĩ đó và không muốn làm điều đó. Khoảng trống quá khứ là rất lớn... em và tình yêu của em chắc không thể nào lấp đầy được để mang lại niềm vui, hạnh phúc cho anh. Anh đừng phủ nhận điều này nhé!
Anh à, em mong anh hãy suy nghĩ kĩ về lựa chọn của anh. Nếu anh thực sự yêu, cần, muốn gắn bó với ai đó thì hãy ở bên họ và yêu thương họ hết lòng và làm tất cả cho tình yêu đó anh à.
Em thì giờ đây đã mệt mỏi và chùn bước. Em không nên ảo tưởng nữa, không nên tự huyễn hoặc mình rằng anh yêu em, anh cần em... Có lẽ em không đủ dũng cảm, kiên nhẫn và lòng vị tha... nên em sẽ bỏ cuộc, từ bỏ tình yêu đích thực, sâu sắc của em... Em nghĩ thế.
Em sẽ không khiến anh phải suy nghĩ, khó xử nữa. Không có anh, cuộc sống của em chắc sẽ rất buồn và khó khăn. Nhưng em sẽ nhớ những lời anh nói, sẽ sống tốt anh à. Như một lời thề và em muốn anh thực hiện với em là: Bao giờ hết yêu anh, em sẽ gặp lại anh. Anh nhé!
Còn ít ngày nữa thôi, em sẽ cố gắng để không khí được vui vẻ, thoải mái cho cả hai. Anh cũng vậy nhé anh yêu?
Thời gian qua em đã rất hạnh phúc. Cảm ơn anh nhiều lắm. Dù không còn nhau nữa, em vẫn luôn cầu chúc cho anh luôn mạnh khỏe, thành công và thật hạnh phúc anh nhé. Tạm biệt tình yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị chồng 'khám xét' cái ngàn vàng Tôi không hiểu vì sao chồng thắp rất nhiều đèn trong phòng ngủ, cho đến khi bị chồng khám xét và chụp ảnh lại "chỗ ngọt ngào ấy". Nghĩ về đêm tân hôn, có lẽ rất nhiều bạn trẻ sẽ nghĩ đến những gì thi vị nhất, ngọt ngào nhất đang chờ đón mình. Riêng tôi, đó là nỗi ám ảnh nhất cuộc...