Viết cho người tôi đã từng yêu
Hôm nay mình không viết thư cho chính mình nữa mà viết cho bạn.
Hai đêm liền mình không ngủ được vì câu nói của đứa bạn thân. Bạn biết nó nói gì với mình không? “ Mày vẫn chát chít với người cũ à? Hóa ra mày cũng là người phụ nữ tồi như vợ tao. Kết quả thế nào thì cứ nhìn vào gia đình tao thì biết.” Thân nhau hơn chục năm, chưa bao giờ nó nặng lời với mình như thế. Có thể do bi kịch gia đình khiến nó gay gắt với mình, mà cũng có lẽ lúc đó nó đang say… nhưng người say lại thường hay nói thật.
Mình chợt nhớ có lần mình nói với bạn, mình cũng là một người phụ nữ tồi. Bạn cũng ừ đồng ý với mình như thế. Lúc đó tim mình như bị ai bóp nghẹt. Lần này cũng thế. Mình có khóc đâu mà nước mắt cứ tuôn thế này…
Đứa bạn bảo mình dừng lại đi. Mình đã dừng lại rồi đó thôi nhưng nó bảo vẫn chưa đủ… Nó hỏi mình đã thấy bình yên chưa? Mình thật sự chưa bạn à. Mình vẫn giữ thói quen lên mạng, chỉ để nhìn thấy nick bạn sáng… biết bạn vẫn khỏe, vẫn bình an. Mình vẫn chờ tiếng chuông báo tin nhắn chỉ để đọc: ăn cơm chưa? Làm gì cũng phải nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt… Ừ, chỉ vậy thôi!
Video đang HOT
Mỗi ngày mình sẽ quên bạn đi một ít thì sẽ có ngày mình sẽ quên hẳn bạn (ảnh minh họa)
Bạn bảo nhớ mình quá. Mình cũng nhớ bạn biết bao nhiêu nhưng mình không thể nói: mình cũng nhớ bạn như thế. Mình cũng không thể giữ bạn cho riêng mình, mình thật sự mong sẽ có người khác thay mình yêu thương bạn hơn mình có thể. Mình chỉ có thể làm cho bạn bấy nhiêu thôi.
Thế nên mình sẽ dừng lại. Bạn hãy giúp mình lần này nữa thôi… Đừng liên lạc với mình nữa. Mình đã khóa nick… Thế là sẽ không nhận được tin nhắn của bạn hằng ngày nữa rồi. Mình đau lắm. Bạn cũng vậy đúng không?
Mình không hối hận vì đã lỡ yêu thương nhưng mình sợ sẽ có ngày bản thân mình tủi hổ khi nhớ về bạn như nhớ về một lỗi lầm của chính mình. Hãy nhớ về mình như nhớ về một người bạn thôi, được không bạn?
Mình sẽ sống tốt. Mỗi ngày mình sẽ quên bạn đi một ít thì sẽ có ngày mình sẽ quên hẳn bạn. Khi ấy mình sẽ lại bình yên… Bạn cũng thế nhé… Người bạn – hơn cả một người bạn của tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã mất lòng tin ở anh
Chẳng lẽ khi đã không còn người khác bên cạnh, anh mới nhớ đến tôi sao?
Tôi và anh quen nhau qua sự giới thiệu của cô bạn thân, có lẽ do chưa gặp mặt nên tôi rất hờ hững với sự làm quen này. Sau một thời gian nói chuyện với nhau qua điện thoại, đột nhiên anh bặt vô âm tín. Mãi sau này tôi mới biết rằng anh và cô bạn tôi đã yêu nhau. Mặc dù chưa có chút cảm tình gì với anh nhưng trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy hụt hẫng khi biết điều đó.
Sau khoảng thời gian khá ngắn ngủi, hai người đã chia tay vì một số lý do từ cô bạn của tôi. Khi chia tay, cô ấy đã nhờ tôi nói chuyện với anh để anh không cảm thấy buồn nữa và tôi đã đồng ý.
Thời gian đó, tôi đã chủ động nhắn tin nói chuyện với anh khá nhiều (mặc dù tôi ít khi chủ động nhắn tin với người khác giới), sau đó thì anh liên lạc với tôi thường xuyên hơn. Nói chuyện với anh nhiều lần, tôi mới thấu hiểu được phần nào cuộc sống và công việc của anh. Anh là một sỹ quan bộ đội mới ra trường được 1 năm nhưng có vẻ công việc của anh nhiều áp lực không như anh mong đợi khiến anh rất bi quan trong cuộc sống. Và đặc biệt, anh rất ít thời gian để quan tâm đến người khác. Có lẽ vì thế mà anh đã đánh mất tình yêu của chính mình.
Sau khoảng 1 tháng nói chuyện với tôi, anh có vẻ lạc quan lên rất nhiều và tôi đã kể hết cho anh nghe lý do vì sao tôi lại thường xuyên nói chuyện với anh như vậy. Anh không trách mà càng quý tôi hơn. Anh bảo tôi " Em cứ bình thường như trước đi, anh vẫn đang chán cuộc sống này, em đừng quên anh nhé". Cũng có thể do nói chuyện với anh thường xuyên nên tôi cũng thấy hụt hẫng khi mỗi ngày không được nghe anh kể chuyện, không được cười với anh. Tôi quyết định vẫn nói chuyện với anh bình thường và còn nhận anh làm anh trai nữa, anh cũng đồng ý nhưng có hỏi lại tôi một câu " Em gọi anh là anh trai thật sao?"...
Chẳng lẽ khi đã không còn người khác bên cạnh, anh mới nhớ đến tôi sao? (Ảnh minh họa)
Anh thường xuyên mời tôi lên đơn vị anh chơi nhưng tôi chưa có dịp, anh cũng rất bận nên tôi và anh vẫn chưa có dịp gặp nhau mà chỉ biết nhau qua ảnh và nói chuyện qua điện thoại. Có hôm tôi trêu anh là tôi lên Hà Nội thăm người yêu, anh nói với tôi rằng có người yêu rồi mà vẫn nhớ anh. Tôi bảo chỉ đùa thôi nhưng dạo này anh ít liên lạc với tôi hẳn. Tôi hỏi anh không thấy nhớ em gái sao thì anh nói anh lúc nào cũng nhớ nhưng em còn phải dành thời gian nói chuyện với người em thương chứ, rồi là anh trai thì không dám nhớ em đâu, nhớ người yêu em ghen đấy... Tôi bảo không thương ai cả thì anh bảo anh không muốn làm anh trai của em đâu, làm người yêu của em cơ. Tôi nghĩ anh chỉ nói đùa thôi nhưng trong thâm tâm vẫn có chút gì đó đáng tin. Tôi cũng rất quý mến anh nhưng nếu ngày đó anh vượt qua được sự hờ hững của tôi thì có lẽ giờ đây mọi chuyện đã khác.
Thỉnh thoảng khi nghĩ về anh, tôi lại thấy giận hơn là thương anh, giận anh, giận cô bạn thân của tôi. Anh đã có niềm vui với cô bạn tôi thì đừng có dành một chút tình cảm nào cho tôi làm gì. Có lẽ vì thế mà tôi đã mất lòng tin ở anh. Chẳng lẽ khi đã không còn người khác bên cạnh, anh mới nhớ đến tôi sao?
Các bạn ạ, tôi nghĩ vậy có sai không, liệu rằng anh có tình cảm với tôi thật không? Mong độc giả của chuyên mục bạn trẻ cuộc sống hãy chỉ đường dẫn lối cho tôi biết xem tôi phải làm gì nhé! Cảm ơn các bạn nhiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tuần trăng mật với "người lạ" Vì đôi tay kia quá mạnh mẽ và ánh nến trong đêm lại quá mỏng manh... nên chúng tôi đã đi quá giới hạn. Honey moon một mình Cảm giác bị phản bội khi nào đau đớn hơn? Trước hay sau hôn nhân? Tôi thì chẳng thấy khác gì. Đau như nhau mà thôi. Tệ hơn là khi vừa kết hôn xong và...