Viết cho người cũ
Anh à, em phải bắt đầu từ đâu bây giờ khi đã lâu lắm rồi em không viết thư cho anh? Học chung một lớp, nhà không xa nhau lắm nhưng em vẫn thường viết thư cho anh như thế.
Những lá thư không chứa đựng yêu thương, trìu mến cũng không phải là lời hỏi han, an ủi bởi nó được viết ra trong nước mắt và gửi đến anh những lúc chúng ta cãi nhau, lúc anh làm em buồn và thất vọng.
Em không nhớ mình đã viết bao nhiêu lá, không phải vì số lượng quá nhiều hay vì chúng ta đã chia tay lâu rồi mà bởi đó là những thứ liên quan đến anh mà em muốn quên nhất. Mỗi lá thư là một lần thất vọng, khi ngồi đọc lại, em mới giật mình sao có thể vị tha đến thế? Em đã nghĩ mình thật phi thường khi có thể tha thứ cho anh hết lần này đến khác, vết thương kia chưa lành đã có vết thương khác chèn lên. Càng bên anh em càng thấy mình không phải phi thường nữa mà là bất bình thường. Tại sao em không đủ can đảm rời xa một người đã làm cho mình tổn thuơng quá nhiều? Em như rối trong mớ bòng bong, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được dù nhiều lúc tự thấy mình thật tồi tệ và hèn nhát. Tại sao em lại như vậy chứ? Em không thể có nổi một câu trả lời đúng đắn. Có lẽ bởi em quá yêu anh, có lẽ bởi tình cảm anh dành cho em từng rất sâu nặng. Bao nhiêu kỷ niệm của một thời vô tư lự, cuộc sống không lo cơm áo gạo t.iền, không cần biết tương lai sẽ ra sao… thủa học trò thật đẹp phải không anh? Tất cả đó chỉ là ngụy biện cho một mối tình đã đến hồi kết và hai người cần phải giải phóng cho nhau.
Giờ đây, khi ngồi viết những dòng này cho anh, em đang có một gia đình vô cùng hạnh phúc với niềm hân hoan đứa con đầu lòng sắp chào đời. Dù thế, có lúc chợt một kỷ niệm nào đó về, anh thoáng qua trong dòng suy nghĩ vẫn khiến em cay sống mũi. Khi chia tay em từng nói rằng có thể trong dòng đời hối hả, tấp nập này sẽ có lúc tĩnh lặng em nhớ tới anh nhưng đó sẽ chỉ là những phút giây hết sức ngắn ngủi mà thôi. Phải, chỉ là những phút thoáng nhớ cái cảm giác mà mình đã lãng quên, hình ảnh từng xuất hiện trong đời mình và chỉ thế mà thôi. Giờ đây, em không hối tiếc điều gì, không trách anh hay giận bản thân mà đôi lúc thầm cảm ơn anh vì có anh, em mới được trải qua nhiều hương vị của tình yêu như thế, vì nhờ anh mà em biết quý trọng bản thân hơn, để thấy rằng tình yêu không phải là tất cả, để có một gia đình hạnh phúc như ngày hôm nay… Em chúc anh sớm có một gia đình hạnh phúc và trong quá khứ của anh, em sẽ là một kỷ niệm êm đềm.
Theo Ngôi Sao
Ký ức ngày xanh
Dù xa anh đã 5 năm rồi nhưng trong lòng tôi vẫn không bao giờ xóa được hình bóng anh. Ngày ấy còn quá thơ dại nên tôi đâu biết cái cảm giác nhớ thương một người là thế nào để rồi khi xa anh tôi mới thấy con tim mình trống vắng đến khôn cùng.
Chúng tôi học chung với nhau từ năm cấp 2, nhưng mãi đến năm cuối cấp mới chơi thân với nhau, vì ngồi gần nên thường xuyên trêu ghẹo nhau và có lẽ vì thế mà khi xa nhau tôi lại càng nhớ anh nhiều hơn. Lên cấp 3 thì tôi cũng lờ mờ nhận ra tình cảm của mình nhưng vì mặc cảm hoàn cảnh nên tôi vẫn không dám thổ lộ. Tôi và anh khác xa nhau nhiều thứ, anh là con trai một của một gia đình công nhân viên chức khá giả, bố mẹ đều là giáo viên và lại có ngoại hình, đào hoa, phong nhã. Còn tôi lại là một cô bé con nhà nghèo, quê mùa, đen đúa, xấu xí. Khi học phổ thông hai đứa học khác lớp nhưng vẫn gần nhau vậy mà chúng tôi lại chưa từng nói chuyện, cái cảm giác rụt rè, mặc cảm đã để anh đi xa tôi. Rồi bao bộ bề cuộc sống đã cuốn tôi đi, tôi vẫn nhớ về anh mãi nhưng không thể nào thổ lộ được.
Hết phổ thông, chúng tôi đều bước chân vào giảng đường, anh thi đậu vào một trường đại học ở quê, tôi vào học tại một trường cao đẳng ở thành phố nên lại càng xa nhau hơn. Thấm thoắt 2 năm trôi qua, tết vừa rồi bọn tôi lại gặp nhau trong dịp họp lớp 9 sau 5 năm, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến. Vẫn ánh mắt và nụ cười hiền đó, anh làm trái tim tôi loạn nhịp. Thế rồi đến hẹn lại lên, sau kì nghỉ tết chúng tôi lại khăn gói vào trường, lại xa nhau trong một thời gian dài. Giờ đây ở nơi đất khách quê người lòng tôi vẫn nhớ về anh da diết, không biết nơi ấy anh có một khoảng trời riêng cho tôi hay không hay chỉ mình tôi đơn phương? Có lẽ vì tình cảm dành cho anh đã chiếm hết con tim nên tôi không thể nào mở lòng với một ai khác dù đã bao năm trôi qua. Không biết bao giờ những ký ức về anh mới mờ nhạt trong tôi?
Theo Ngôi Sao
Ngày em gọi anh Có một ngày, em đã chuyển danh từ xưng hô với anh, từ xưng tên với nhau đổi thành "em" và "anh", thật khác lạ... Lan Anh Từ những người bạn học với nhau, chẳng bao giờ em nghĩ mình lại có một ngày gọi anh như thế, nghĩ lại cũng thật lạ lùng anh nhỉ? Từ đó đến nay cũng đã ba...