Viết cho ngày mưa rất nhớ anh!
Ngày mưa, cảm xúc buồn và hình ảnh anh lại hiện về trong tâm trí em.
Mình xa nhau vậy là đã được hơn 1 năm rồi anh nhỉ? Có lẽ anh không còn thời gian cảm nhận được sự cô đơn của mùa thu Hà Nội như em đâu? Anh đâu có thời gian để ngắm mưa, để cảm nhận cái se se lạnh đúng không?
Kỷ niệm cũ tràn về khiến một cô gái không thích viết lách như em lại có thể ngồi viết vài dòng về anh, về kỷ niệm đẹp một thời đã đi qua.
Em sẽ cố gắng tha thứ cho anh để có thể lãng quên anh một cách dễ dàng (Ảnh minh họa)
Tâm trí em mâu thuẫn quá, nhớ về anh không biết phải bắt đầu từ đâu? Từ những ngày đầu ngọt ngào, những trận cãi vã giận hờn để rồi chúng mình lại quấn quýt hơn và cuối cùng có lẽ là nỗi đau của riêng em.
Thời tiết ngày hôm nay giống với cái ngày mà hơn 1 năm về trước đến lạ. Buổi trưa đó vì nhớ anh quá mà em đã đội áo mưa lên nhà anh chỉ để muốn được ngắm anh, nghe anh nói những lời yêu thương và được ôm anh 1 cái cho thỏa nỗi nhớ. Vậy mà ngày hôm đó cũng chính là ngày mà em đã mắt thấy, tai nghe, đã xác định anh không phải thuộc về riêng em.
Dọc đường về nhà em cũng không biết mình đã làm cách nào mà về được tận nhà, làm sao để về tới nhà với đôi mắt không đỏ hoe vì mọng nước và bờ môi không có vị mặn chát từ những giọt nước mắt của chính em.
Video đang HOT
Trên chặng đường 10 km từ nhà anh về nhà em, cũng không phải là quá dài đúng không anh? Đã có những cuộc gọi nhỡ từ người thân, từ đồng nghiệp và vài số máy lạ nhưng tuyệt nhiên không có số của anh. Giờ phút đó em tự hiểu bản thân mình sẽ phải đứng dậy sau nỗi đau mà anh đã từng gây ra cho em dù biết rằng nó rất khó khăn và vượt sức của em.
Đến bây giờ mình vẫn thỉnh thoảng gặp lại nhau nhưng sao mỗi lần nhìn thấy nhau mà xa lạ quá. Thậm trí ngày hôm qua mình còn đứng gần nhau nhưng cả 2 một nụ cười nở trên môi để chào hỏi nhau cũng không.
Em tự hỏi bản thân “Tình yêu là gì mà nó ngọt ngào, độ lượng là vậy và cũng có thể ích kỷ, hẹp hòi quá đỗi bình thường. Không phải mình đã từng là 1 cặp đó rồi sao? Đã từng nắm tay nhau đi dọc bờ biển một ngày chớm bão, đã từng nắm tay nhau dong duổi bao lượt con đường từ nhà em đến nhà anh và cũng đã từng trao nhau những nụ hôn nồng ấm vậy mà sau tất cả giờ gặp nhau nó chỉ có thể gọi là những người dưng xa lạ”…
Ngày hôm qua, đứng cạnh anh trái tim em không còn cảm thấy đau như trước nữa. Có lẽ vì đau quá mà giờ đây nó đã chai sạn chăng? Người ta thường nói đau thì sẽ tự biết buông tay và thời gian chính là liều thuốc hữa hiệu nhất để chữa trị nỗi đau từ căn bệnh tình yêu mang lại.
Em đã đọc ở đâu đó có những điều mà người thất tình nên làm, trong số đó có điều “Tha thứ và lãng quên”. Đúng vậy, em sẽ cố gắng tha thứ cho anh để có thể lãng quên anh một cách dễ dàng và nhanh nhất mà em có thể.
Tiềm ẩn trong ngăn bí mật của trái tim em thì anh vẫn luôn tồn tại nhưng sẽ không phải tồn tại dưới cái tên “Hâm iu” mà em đã từng gọi nữa mà giờ đây và về sau nó hiện hữu dưới cái tên “Người dưng” đã làm trái tim em từng xao xuyến và quặn đau.
Theo Khampha
Mẹ anh cấm chúng tôi yêu nhau để trả thù
Tôi không hiểu nổi tại sao mẹ anh lại cố sống cố chết ngăn cản tình duyên của chúng tôi, dù không có lý do gì chính đáng, cho đến khi biết được sự thật.
Tôi và anh yêu được hơn 3 năm, tính chuyện kết hôn mới quyết định đưa nhau về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi thì không vấn đề gì, bố anh cũng vậy, nhưng đến hôm ra mắt mẹ anh (bố mẹ anh đã ly hôn) thì có chuyện.
Thực ra ban đầu, bà cũng niềm nở và có vẻ thích tôi, nên kéo tôi vào bếp, bảo tôi phụ mấy việc vặt, nhẹ nhàng hướng dẫn tôi làm đúng ý bà. Tôi mừng thầm vì có mẹ chồng tương lai tâm lý.
Hai bác cháu cứ vừa làm vừa tỉ tê nói chuyện. Mẹ anh hỏi kỹ càng về chuyện học hành trước đây và công việc hiện nay của tôi, rồi hỏi về gia đình tôi, bố mẹ người ở đâu, tên tuổi, hiện sống ở đâu, làm gì...
Nghe tên tuổi, quê quán và nghề nghiệp của bố tôi, bà bỗng ngờ ngợ, rồi hỏi kỹ hơn, càng hỏi càng gật gù như nhận ra người quen, nhưng khi tôi hỏi "bác biết bố con phải không" thì bà không nói gì, chuyển sang chuyện khác.
Từ lúc đó, tôi thấy mẹ anh trầm ngâm và nghiêm trang hơn, không còn xởi lởi vui vẻ như lúc trước. Mấy lần gặp sau tôi thấy bà lạnh nhạt. Rồi đến một ngày, bà gọi cả hai đứa đến gặp, tuyên bố không cho phép chúng tôi yêu và lấy nhau.
Bạn trai tôi hỏi tại sao, rằng tôi có lỗi hay nhược điểm gì? Mẹ anh nói bà chẳng chê gì tôi cả. Tôi hỏi hay bác không tin cháu yêu anh ấy chân thành, hay bác cho là chúng cháu không hợp tuổi...?
Bà nói bà chả nghi ngờ gì tình cảm của hai đứa tôi, cũng chẳng tin chuyện hợp tuổi hợp mạng gì hết. Bà cấm là cấm, thế thôi, đừng thuyết phục bà vô ích, rằng con trai bà chỉ có hai lựa chọn, mẹ hay người yêu, thế thôi.
Tôi không thể bỏ anh, nhưng chẳng lẽ bắt anh từ bỏ mẹ? (Ảnh minh họa)
Cả tôi và anh đều không chấp nhận chuyện vô lý như vậy. Chúng tôi vẫn yêu nhau, chỉ là tôi không đến nhà anh nữa, và anh không nhắc đến tôi trước mặt mẹ nữa. Chúng tôi kiên nhẫn chờ thời. Một hôm, mẹ anh gọi điện hẹn gặp riêng tôi nói chuyện.
Mẹ anh tiết lộ lý do: bà biết tôi rất yêu con trai bà, tan vỡ tình yêu với anh là một nỗi đau đớn vô biên đối với tôi, và bà muốn tôi nếm trải tình yêu đó thay cho bố mình. "Tôi thẳng thắn cấm ngay như vậy là tốt với cháu lắm rồi, lúc đầu tôi định để cho cháu yêu nó mấy năm nữa, đến khi cháu già mới tuyên bố không cho cưới cơ", bà nói.
Hóa ra, trước đây mẹ anh và bố tôi từng yêu nhau. Bà yêu bố tôi vô cùng, nhưng được một thời gian bố tôi cảm thấy không hợp nhau, thấy bà không hẳn là người phụ nữ mình muốn gắn bó lâu dài nên đã nói lời chia tay.
Mẹ anh đã cố gắng vô biên để níu kéo, bằng mọi cách, và phải sau 2 năm mới chấp nhận thất bại, sau đó lấy chồng nhưng vẫn phải mất thêm mấy năm nữa mới bớt đau đớn, ám ảnh chuyện cũ, trong khi bố tôi thì chỉ sau khi chia tay mấy tháng đã có tình yêu mới.
Chuyện chỉ có vậy thôi, chẳng ly kỳ hay có bi kịch éo le, ngang trái nào, vậy mà không ngờ mấy chục năm sau, khi nhận ra tôi là con gái người đàn ông từng "đá" mình, cơn hận tình bốc lên trở lại.
Và người phụ nữ cố chấp dai dẳng ấy xem tôi là đối tượng thực hiện đòn trừng phạt. Tôi hiểu rằng với một người vô lý như bà, tôi có thuyết phục, lý sự đằng giời cũng vô ích.
Nhưng bà nói đúng, tôi yêu anh lắm, yêu hơn tình yêu mà những người con gái bình thường dành cho bạn trai mình. Tôi không thể bỏ anh, nhưng chẳng lẽ bắt anh từ bỏ mẹ? Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Đau đớn khi chứng kiến cảnh chồng ngoại tình Sau hai ngày đến thăm vợ con, anh vội vàng "về nhà xem World Cup". Vậy mà không ngờ... Sau một thời gian quen nhau trên ghế giảng đường đại học, tôi và anh đã tiến tới hôn nhân khi cả hai đang là sinh viên năm 3 bởi, chúng tôi đã lỡ có thai ngoài ý muốn. Bất chấp sự phản đối...