Viết cho mùa thu nơi xa
Nắng vàng và gió về rồi anh có biết không? Hà Nội trở mình thao thức trong đêm, cái se se lạnh bao giờ cũng khiến cho nỗi nhớ dài ra và mênh mang những kỉ niệm.
Em vẫn tự hỏi mình trong tần ấy năm qua! Rằng khi nào mùa thu trở lại và mang anh về bên em. Bao giờ cũng thế, em sợ cảm giác nhận được điện thoại của anh, dù rằng em nhớ giọng nói ấy vô cùng. Nhưng cái cảm giác khi đầu dây bên kia gác máy luôn làm em hụt hẫng và thấy mình cô đơn, lạc lõng. Nắng vàng và gió về rồi anh có biết không? Mỗi ngày em đi qua cầu Thăng Long lộng gió lại thấy tay mình chống chếnh, thừa thãi, nhỏ bé biết bao nhiêu. Không còn có anh, thành phố hóa mênh mông.
Không còn có anh, em như cơn gió lạc. Em đi khắp nơi, mỏi mệt mà chẳng thể nào tìm thấy trốn dừng chân bình an. Mỗi ngõ, xóm, mỗi con đường, hay cánh đồng bất tận em qua có bao nhiêu cảm xúc. Em vẫn giữ nó ở trong lòng để một ngày gặp lại sẽ kể anh nghe… Mùa thu ấy anh đi. Mùa thu mãi mãi là mùa em nhớ nhất! Ở nơi xa xôi ấy không có mùa thu, không có hoa sữa, không có trò chơi ” mèo đuổi chuột”, không có em, không có kỉ niệm. Khi nào anh mỏi mệt, khi nào nỗi nhớ trong lòng lớn quá, khi nào nghĩ về em anh hãy hóa thành cơn gió lạc anh nhé! Mình sẽ bay khắp trốn nhân gian trong hương mùa thu thơm nồng….
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lối rẽ cho nhau
Chấm hết thật rồi phải thế không anh, ông xã. Suốt từng ấy tháng năm, tôi không hề một lần hé môi gọi anh bằng cái danh từ ấy, đây sẽ là lần duy nhất tôi viết cho anh lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng.
Tôi gọi anh cái danh từ thương yêu mà đáng lí ra nó phải được cất lên mỗi ngày, trong suốt gần 9 năm qua. Ông xã !
Đến bao giờ thì anh mới có thể biết và hiểu cho cái người đã cùng anh chung một má i nhà, với bao tháng năm dài dẳng ấy...có lẽ là sẽ chẳng bao giờ....anh không thể đọc,xem và hiểu được ngôn ngữ của vợ mình,và cũng chính vì điều đó mà tôi hiểu được rằng có nói,có viết bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ là....nói với chính tôi và khóc cho chính mình...anh mãi mãi sẽ không bao giờ biết,không bao giờ nghe được đừng nói chi thấu hiểu...anh mãi mãi xa xôi và lạnh lẽo.....
Trái tim tôi như vỡ tan thành muôn mảnh, không biết rồi đến bao giờ tôi mới có thể lượm nhặt lại cho mình những vẹn nguyên trong đổ nát hôm nay.
Cầm trên tay quyết định ly hôn, khi cánh cửa toà án đã nằm lại phía sau lưng, không biết trong anh là những cảm nghĩ gì nhưng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, chân tôi gần như không còn đứng vững nữa, mọi thứ tối sầm lại trước mắt mình, đầu óc tôi trống không thậm chí đến một giọt nước mắt tôi cũng không khóc nổi.
Hết thật rồi những cố gắng những đợi mong anh có bao giờ tự hỏi vì đâu ra nông nổi hôm nay anh cứ trách, cứ hờn, cứ giận nhưng sao anh không hiểu được rằng chính những vô tình đến vô tâm của anh, đã đẩy mình xa nhau mãi mãi, tôi đến bên anh với những yêu thương chân thành và cả những ước mơ nồng nàn của tuổi xuân vậy mà anh vẫn hờ hững vẫn vô tâm. Anh khiến tôi lạc lối với trong chính những thương yêu đong đầy vẹn nguyên ấy
Sao với từng ấy tháng năm anh không 1 lần khoảnh đầu nhìn lại , để thấy rằng tôi tồn tại bên anh? để biết rằng tôi đang cố nâng niu và gìn giữ....anh có biết tôi đã chờ đợi và mong mõi gì ở anh không? sao anh cứ vô tình bước qua với thời gian không dừng lại....và rồi tình yêu đó cũng theo năm tháng hững hờ chết lặng trong tôi...Có muộn lắm không anh khi nuối tiếc ăn năn,anh lấy đi trong tôi tất cả những gì còn xót lại,cay đắng dẫu nhiều nhưng tôi vẫn cam tâm,tôi không muốn mình suốt đời chỉ là cái bóng lẽ loi đi cạnh cuộc đời anh....tôi muốn được là chính tôi tồn tại trong chính mình...
Chia tay nhé, hôn nhân của tôi, người đàn ông đã của 1 phần 3 đoạn đời nhiều nước mắt, tôi sẽ khóc cho mình và cũng 1 lần cuối khóc cho anh,hãy vui nhen anh với những gì ta đã có,dù đã chia ly nhưng tôi vẫn muốn có với anh 1 tình bạn chân thành nhất...anh vẫn luôn là nổi bận lòng của tôi, dẫu tình yêu đã chết...nhưng chúng ta vẫn còn có với nhau 1 cuộc đời cần được nuôi dưỡng và trưởng thành,có phải thế không anh? hãy mỉm cười với tôi và cả với Con mình nữa nhen anh...đây là hy vọng sau cùng mà tôi mong anh có thể cùng tôi thực hiện, khó khăn sẽ còn rất nhiều trên trách nhiệm của nhau....ngã rẽ đã phân đôi nhưng mong anh có thể cùng tôi có chung cái nhìn về phía con trai mình.... được không anh ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trách sao chúng ta ở quá xa nhau Chẳng biết bắt đầu như thế nào, như tình yêu, chẳng biết khi nào nó đến và lúc nào nó đi. Có lẽ bài viết của anh sẽ chẳng bao giờ được đăng để em có thể đọc được những dòng suy nghĩ này. Nhưng biết thế nào được, chúng ta không thể đến bên nhau thì có lẽ việc em biết anh...