Viết cho anh, chàng trai của biển
Khi buồn, người ta muốn ra biển. Khi cô đơn, đứng trước biển để thấy lòng mình được trải rộng, mênh mông toả theo những con sóng trắng, muốn ngắm biển và thả cho tâm hồn bay theo gió biển.
Thu Hà
Không dịu êm, chẳng ồn ào, chỉ duy có những khúc đoạn mà sóng vô tình đập mạnh vào bờ đá, lúc đó ta mới thấy nó ồn ào, còn bình thường ư, chỉ nhẹ thôi, rất khẽ…
Có đôi lúc, một mình nơi đây, chỉ còn ta và biển. Đứng trước biển, ta tự do tự tại, ta thuộc về biển, biển thuộc về ta. Nhìn về phía xa chân trời, nhìn những con sóng cuộn trào xốc nổi, những cánh chim hải âu chao liệng trên bầu trời, tận hưởng làn gió mát lành, mang theo chút mặn mòi biển cả, gửi đến ta hương vị của thiên nhiên, gửi đến anh lời thì thầm của biển, của ta…
“Nếu em đứng trước biển em sẽ rất nhớ anh. Anh đi mang theo hơi thở của sóng biển, gió biển và cả trái tim của biển…”.
Chỉ còn hình ảnh anh trước biển, dải cát này, những đợt sóng này, anh trở về nguyên vẹn của ngày xưa. Sóng bạc đầu nỗi nhớ, núi chìm sâu vào giấc ngủ. Thời gian như sợi dây vô hình cứ níu kéo quay về quá khứ, một thời đã xa, một thời của tuổi trẻ, vụng dại…
Em muốn ra biển. Muốn được chạy chân trần trên cát, thả hồn mình theo những con sóng, đi xa, thật xa, để thấy mình quá nhỏ bé trước trời đất bao la. Em như một hạt cát giữa muôn vàn hạt cát, mênh mông… muốn được vỗ về, an ủi, muốn được tựa lên bờ vai anh, nắm tay anh, cùng anh vẽ trên cát. Em muốn được hét thật to trước biển cho sóng đánh tan đi nỗi buồn, muốn được làm tất cả cùng anh – người con trai của biển cả.
Em – cô tiểu thư nhà giàu, sinh ra ở nơi đô thị ồn ào, náo nhiệt. Anh – chàng sinh viên nghèo đến từ miền quê biển yên ả, thanh bình. Chúng ta gặp nhau, hẹn hò và yêu nhau như những đôi lứa khác. Chỉ khác họ là xung quanh ta chẳng thiếu những lời xì xào, châm chọc, mỉa mai: “Con bé ấy chỉ chơi bời”, “Thằng bé nghèo hèn ấy dễ gì mà được lâu”… Anh không phản ứng, chỉ cười và im lặng, cho dù những lời bàn tán ấy luôn cố tình nhỏ to khi chúng ta ở bên nhau. Em bực tức, em khó chịu, em chỉ muốn quay lại và hét thật to cho họ biết rằng “chúng ta là một cặp”. Mỗi lần thấy em như thế, anh chỉ ghì chặt tay em, nắm thật chặt và bước đi rất vội. Em biết, dù có thế nào đi nữa, em vẫn có anh ở đây, rất an toàn và vững chắc.
Video đang HOT
- “Ước gì ở đây có biển, anh lại sẽ ra biển và hét thật to” – anh khẽ cười gượng gạo.
- “Tại sao anh không nói gì?” – em thắc mắc.
- “10 năm nữa anh sẽ khác phải không em? Có lẽ sẽ là một chàng trai xứng đáng với em” – anh mỉm cười.
10 năm nữa sẽ khác? Nhưng 10 năm rồi sao biển chỉ còn lại mình em? Anh đâu rồi? Em nấc dài theo tiếng gọi “Anh…”. Em hét thật to cho trôi tuột những ký ức về một thời đã xa ấy, trôi tuột cả một miền ký ức mang tên anh nhưng vọng lại chỉ là tiếng sóng biển vỗ về bờ cát trắng…
Anh ra đi mang theo cả hơi thở của biển, gió biển, sóng biển, mang theo cả trái tim của biển, trái tim của em, vết thương ấy chẳng biết bao giờ sẽ lành.
Biển của những ngày mùa đông, lang thang trên những miền cát trắng trải dài theo biển. Tiếng sóng ồn ào, tiếng gió rít lên từng hồi thật mạnh. Em như lạc mình trong không gian rộng lớn này. Chỉ còn sóng và gió là ở bên cạnh em. Xa xa là những cánh chim trời còn sót lại của mùa đã cũ, những cánh chim hải âu báo hiệu một mùa bão dữ.
- “Những con chim kia tại sao lại bay lượn trên biển hả anh?” – em đưa tay chỉ theo những cánh chim đang chao lượn trên bầu trời.
- À, chúng là những chú chim báo bão đó em, là bạn thân thiết của người đi biển. Nhờ có những chú chim này mà không ít lần các ngư dân ở đây thoát chết, thật kỳ diệu.
Ký ức ùa về khi em chẳng thể kiểm soát được chính bản thân mình nhưng em tự hứa chỉ khi đứng trước biển mới nhớ tới anh, nhớ tới những kỷ niệm ấy mà thôi. Một lần thôi anh nhé!
Em tìm về một thời ký ức. Em tìm thấy em của ngày xưa, vẫn trẻ con lắm, vẫn xốc nổi lắm, vẫn sợ sệt và ngang bướng lắm… Em nhận ra em lạc lõng giữa những con sóng biển. Có chăng em chưa bao giờ thuộc về nơi này, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ là nơi thứ hai mình sinh ra thêm một lần nữa. Có chăng rằng biển chẳng bao giờ là của em, phải không anh? Chỉ khi em nhận ra mình đang thiếu một bàn tay, một bóng hình trên con đường dài quen thuộc đã từ lâu chỉ có một mình em đơn độc, em mới ngỡ ngàng nhận ra hình như em lạc bước, hình như em đang đánh mất một thứ gì đó quý giá lắm – là anh.
***
Một ngày mùa đông, lang thang trên biển. Từng cơn gió thổi vi vu. Tiếng sóng nhẹ nhàng như ru những ký ức ngủ ngoan trong cơn đau mê mải. Anh sẽ là sóng, còn em là bờ cát êm dịu cho “con sóng anh” luôn tìm về bến bờ bình yên và hạnh phúc… Biển lặng sóng, những con sóng không còn vỗ bờ cát, chỉ nghe tiếng vi vu vi vu theo cơn gió chiều của biển. Ngủ yên nhé “sóng”!
Theo Ngoisao
Gửi anh - "người thầy giáo" hèn nhát!
Em đã vội vàng xây tình cảm của mình trên cát, để rồi chỉ cần một cơn sóng xô bờ đã vội phá tan tất cả...
Anh - một thầy giáo trẻ, giỏi chuyên môn có tiếng của một trường kinh tế! Em - một sinh viên năm cuối của trường Đại học ngành Xã hội khéo léo và xinh đẹp. Ai cũng bảo rằng, cặp đôi chúng mình khá hoàn hảo!
Thật là quá khó khăn để em ép mình không được nghĩ đến anh. Em chưa từng có cảm giác của tình yêu cho đến khi gặp anh tình cờ trong đám cưới ấy! Em nghĩ rằng, có lẽ em đã tin vào tình yêu sét đánh từ giây phút đó! Anh đến quá nhanh và quá bất ngờ, em cũng vội vàng nhận lấy vì tin rằng, đây là cơ hội ông trời mang đến cho em. Anh giản dị và nguyên tắc đúng như tính cách của một nhà giáo.
Lần đầu tiên mình ăn cơm cùng nhau và thực sự, đó là một bữa cơm đáng nhớ! Em không lãng mạn nhưng cũng thành lãng mạn với bữa cơm có hoa của anh mang đến, có nến vì hôm đó mất điện. Em nhớ mãi cái vẻ vội vàng, cuống cuồng của anh khi đưa ngón trỏ đỡ lấy sáp nến vì anh sợ sức nóng của nó khi chảy xuống làm tay em bị nóng và đau. Anh bắt em mặc áo và quàng khăn thật ấm vì sợ em sẽ không chịu được cái rét của mùa Đông ấy.
Em đã rung động trước những tình cảm của anh, bởi cái ngày ấy, trời vừa mưa, vừa lạnh tới 9 độ nhưng anh vẫn đi xe khách lên để đón em về bằng xe máy của em vì anh sợ em đi xe về một mình thì anh không yên tâm.
Cái Tết có anh thực sự là cái Tết hạnh phúc nhất với em từ trước tới giờ! Hai chúng mình cùng nhau đi sắm tết, đi chợ hoa trong cái lạnh giá nhưng lòng em ấm áp vô cùng! Đêm giao thừa, em được ngắm pháo hoa cùng anh và nụ hôn đầu tiên ấy đã làm em như bừng lên sức sống của một cô gái trẻ lần đầu tiên biết yêu và hi vọng! Em thích cái cách anh ghen tuông, anh giận dỗi, anh trách cứ khi vô tình đọc được những tin nhắn trêu đùa của em với anh hàng xóm hay khi em không nghe máy của anh. Nó làm cho em tin rằng, anh muốn giữ lấy em bên mình!
Tình yêu anh không đủ lớn để giữ em lại bên mình! (Ảnh minh họa)
Bố mẹ em, bạn bè anh và cả các thầy cô giáo dạy cùng trường anh dường như đã tin vào một đám cưới trong tương lai của hai đứa khi thấy chúng mình cùng nhau đi chúc Tết! Khi hết Tết cũng là ngày đầu tiên em đến nhà anh và đó là cái ngày khủng khiếp nhất trong cuộc đời em!
Khi em vừa bước chân vào nhà anh và chưa kịp nhìn rõ mặt bố mẹ anh thì em đã bị họ hỏi han đủ điều giống như em là một kẻ tử tù vậy! Những câu hỏi, " Cháu sinh năm bao nhiêu?" "Tuổi gì?" "Quê gốc ở đâu?"... Rồi cả cái cách bố mẹ anh lẩm bẩm tính tuổi, tính căn, tính cung hai và đưa ra kết quả " không hợp nhau" đã khiến em thực sự sợ hãi và làm đổ cả cốc nước đang cầm tên tay.
Em không nghĩ văn hóa của một nhà giáo 73 tuổi lại cho phép bố anh đặt ra những câu hỏi và cư xử như vậy khi mà lần đầu tiên em đến nhà chỉ với tư cách một người bạn. Lúc đó, em mới hiểu được tại sao anh lại có một dáng vẻ buồn rầu như thế! Và em cũng hiểu được tại sao một thầy giáo 30 tuổi hiểu biết và tình cảm như anh lại chưa có một tổ ấm cho riêng mình!
Em đã để cho anh toàn quyền quyết định mối quan hệ của chúng mình! Và em thật sự sững sờ khi nhận được tin nhắn của anh " Anh xin lỗi em!". "Không cần xin lỗi em đâu anh, đó chỉ là cái duyên cái số thôi mà" - em cố gắng bao dung và viết những dòng ấy trong nước mắt!
Em đã vội vàng xây tình cảm của mình trên cát, để rồi chỉ cần một cơn sóng xô bờ đã vội phá tan tất cả. Một tháng để quen, yêu, hạnh phúc, hy vọng, sợ hãi, buồn đau và khóc lóc, một tháng tết để tất cả những cung bậc của một mối tình dang dở diễn ra trong em! Anh đến thật nhanh và đi cũng thật chóng! Em không dám giữ anh lại phần vì em tự kiêu, em nghĩ mình không đáng để bị đối xử như thế, phần vì em đủ lớn để hiểu rằng, sẽ là không thể nếu như anh không muốn!
Đôi khi em nghĩ anh thật hèn nhát. Anh không dám sống với tình cảm của chính mình. Anh không dám đấu tranh vì bất cứ thứ gì cả... và anh không làm chủ được ngay cả với lời nói của mình!
Dù sao em cũng cảm ơn anh đã thành thật! Thành thật để yêu em, thành thật đến tận lúc chia tay không níu kéo!
Em hy vọng anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ thú nhận ngoại tình, chồng có tha thứ? Phải đến 90% mày râu sẽ cho rằng khó có thể tha thứ, khoan dung khi biết vợ mình ngoại tình, đặc biệt là đàn ông phương Đông. Ảnh minh họa Đắn đo trước giờ xưng tội Đối với đa số phụ nữ, ngoại tình không phải là lựa chọn của họ mà đôi khi điều ấy xảy ra khiến họ cũng không...