Viên kẹo đắng đầu tiên
Viên kẹo ngọt bỗng chốc đắng ngắt nơi khóe môi, chan chứa cùng những giọt mặn chát nơi khóe mắt.
“Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu, để cho lòng nhẹ nhàng hơn”… em đã cố nhủ với lòng mình những lời ấy, nhưng làm sao em có thể quên đi hình bóng của một người em đã từng yêu – chính là anh. Ta quen nhau, yêu nhau và bây giờ em tự hỏi? Ta… là gì của nhau hả anh?
Cố nén những cảm xúc đang dày xéo trong lòng để nghẹn ngào viết ra những lời của trái tim em. Đêm, đó là khi em nhận ra em yếu đuối nhường nào, đêm – đó là khoảnh khắc em luôn dành để nhớ về anh, và bây giờ em không biết rằng anh có còn nhớ đến em nữa không? Đã một năm trôi qua, em luôn mang trong mình hi vọng tìm được anh, người yêu bé nhỏ của lòng em. Hành trình tìm thấy anh với em sao thật khó, những giọt mắt khi mọi thứ dường như chẳng còn gì ngoài nỗi đau, nỗi nhớ đến cồn cào… em khóc, và em chỉ biết gửi những lời nhớ thương vào gió.
Đà Nẵng những ngày hè bất chợt với những cơn mưa mùa hạ vội vàng, em thích mưa, thích được đi dưới mưa – lặng lẽ một mình để hả hê hứng những giọt nước mắt của ông Trời. Và chỉ khi mưa em mới có thể giấu đi những giọt nước mắt của mình, ai đó sẽ tự hỏi mưa hay nước mắt con người? Mưa để lại vũng nước trên mặt đất, mưa tắm mát những tâm hồn thơ dại, nhưng cơn mưa nơi khóe mắt của em đọng lại vẫn là niềm đau, là những yêu thương vô bờ…
Tròn một năm anh rời xa em, nhớ và thương bao nhiêu lời cho đủ! Em và anh hai con người của hai phương trời Trung – Nam, làm sao em có thể tìm thấy anh một lần nữa? Bản tình ca ngày đầu tiên anh hát tặng em nay vẫn những nốt nhạc ấy nhưng sao nước mắt em lại thấm đẫm những u buồn, và chính bài hát ấy khiến em bắt đầu với cuộc hành trình gian nan – em đi tìm anh. Ngày 22/7, chuyến bay từ Sài Gòn đến Đà Nẵng có bóng dáng của một người em yêu, chuyến bay mang anh đến và cũng mang anh đi, anh ôm em – cái ôm ấm áp lần đầu tiên em cảm nhận được. Anh bảo em nhắm mắt, rồi hì hục cười móc ra hai viên kẹo, em “cú yêu” anh rồi lại bật cười. Anh! Từ bao giờ em bỗng nhận ra mỗi ngày có anh em lại thêm những nụ cười, “Yêu một người ở xa nghĩa là em sẽ luôn sống trong những phút giây đợi chờ tin anh. Đó có thể là một dòng tin nhắn, là một cú điện thoại chớp nhoáng. Em sẽ luôn tự hỏi: Anh đang ở đâu, làm gì. Anh có khỏe không? Và có nhớ em nhiều như em nhớ đến anh không?
Video đang HOT
Yêu là đôi khi lòng quặn đau nhưng vẫn cố để người mình yêu rời xa mình (Ảnh minh họa)
Yêu một người ở xa, nghĩa là em sẽ phải chấp nhận sống bản lĩnh hơn. Đôi khi, em thấy mình hoang mang vì không hiểu mình có đi đúng con đường. Xa anh, em lo lắng nghĩ rằng biết đâu anh sẽ tìm đến với người con gái khác. Nhưng rồi, khi được đón anh trở về, em lại hạnh phúc vô biên, em thấy cần được anh che chở.
Yêu một người ở xa, nghĩa là em được sống trong bao cung bậc của cảm xúc. Em sẽ buồn biết bao trong cái ngày anh đi xa và rồi chộn rộn, háo hức hàng tháng trời khi anh báo tin sẽ trở về. Và ngày ấy, với em thật vô cùng trọng đại. Em được đi đón anh, được gặp lại anh sau bao ngày xa cách.”
Anh! Từ bao giờ em bỗng trưởng thành hơn, em bắt đầu thích những điều giản dị trong cuộc sống và yêu anh – em thấy lòng mình bình an. Bên anh em cảm thấy được chở che, nhưng mọi thứ không như chúng ta nghĩ, viên kẹo ngọt bỗng chốc đắng ngắt nơi khóe môi, chan chứa cùng những giọt mặn chát nơi khóe mắt, cay cay… Còn đâu vị ngọt ngào ấy! Còn đâu hình bóng anh nơi đây!
Em và anh, hai con đường riêng. Hai con đường đã có sẵn lối đi, anh cứ vô tư bước về nơi ấy, còn riêng em cứ lặng lẽ nơi chốn này. Yêu đôi khi là em phải biết sống cho anh, yêu là đôi khi lòng quặn đau nhưng vẫn cố để người mình yêu rời xa mình. Dẫu thời gian có quay trở lại, thì người em chọn vẫn là anh, nhưng nếu có quay trở lại thì chúng ta hãy bước đi chung con đường!!!
“Nhớ có phải một lần hay nhớ mãi
Nhớ gì đây trong buổi chia tay…”
Em hằng ngày vẫn liên lạc với những người bạn để tìm anh, em muốn chạy ngay đến ôm chầm lấy anh lúc này, để anh không bao giờ rời xa em nữa, nhưng đâu thể… phải không anh! Tình chỉ đẹp khi tình dang dở, thôi thì em yêu anh thôi, như thế cũng đủ rồi, còn anh… bây giờ hãy gắng sống cho thật hạnh phúc anh nhé!
Theo VNE
Mất trinh dù không ngủ với ai
Có nhiều người con gái, do bẩm sinh mà không thể có màng trinh. Đêm tân hôn, tôi hốt hoảng và chết điếng trước cái tát của chồng. Anh buông những lời xúc phạm tôi, khiến tim tôi đau như thắt: "Cô là loại đàn bà gì vậy, cô luôn miệng nói chưa bao giờ quan hệ với ai, vậy thì cái ấy của cô đâu?". Tôi chua chát, khóc hết nước mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thật sự, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi. Trước đó tôi chưa từng quan hệ với ai, tôi đã từng yêu nhưng hoàn toàn trong sáng.
Thế rồi, đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc nhất đời, tôi lại chịu cái án mất trinh. Người chồng tôi yêu thương hết mực, người cũng tin tưởng tôi hết mực cuối cùng lại hắt hủi, xúc phạm tôi thậm tệ. Tôi nghĩ nát óc, không hiểu vì sao mình lại ra nông nỗi này. Tôi chưa từng nghĩ tới hậu quả của việc không còn trinh tiết, bởi thực sự tôi biết bản thân mình còn trong trắng và không có ý lừa dối ai cả.
Còn chồng tôi, anh luôn tin tưởng rằng tôi là đứa con gái đoan chính. Tất nhiên anh tin tôi còn trinh vì quá nhiều lần tôi nói bóng gió về chuyện này. Nhưng từ sau đêm tân hôn, anh không hề động tới vợ. Tối ngày anh đi về muộn, say khướt, thậm chí còn mắng chửi tôi. Tôi đau khổ, buồn bực lắm. Tôi nói không biết vì sao thì anh không tin. Anh càng cho rằng tôi ngụy biện, biến anh thành trò hề, thành đứa tuổi lên 5.
Còn chồng tôi, anh luôn tin tưởng rằng tôi là đứa con gái đoan chính. (ảnh minh họa)
Tôi mang chuyện kể với bạn bè trong nước mắt. Bạn tôi nói, có thể do ngày bé tôi đã gặp tai nạn mà không hay biết. Màng trinh là thứ rất mỏng, vô tình, chỉ cần va chạm nhẹ cũng có thể rách. Thế nên, nhiều người không biết mình mất trinh. Tuy nhiên, cũng có trường hợp, có người không có màng trinh, đó là việc hi hữu, nhưng không phải là không có. Nhiều người do bẩm sinh mà không thể có được màng trinh, thế nên thường mang nỗi hàm oan trong đêm tân hôn.
Nếu tôi rơi vào trường hợp đó, tôi sẽ làm thế nào đây? Tôi giải thích thế nào chồng cũng không tin. Nếu phải bỏ chồng vì lý do này thì tôi thấy nhục nhã lắm. Tôi đang đau khổ vô cùng, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Không lẽ ông nào cũng... ăn vụng? 53 tuổi, họ đã bước vào "buổi hoàng hôn" của cuộc đời chắc chắn mọi thứ đều "xuống dốc", trong đó có sức khỏe tình dục, nội tiết tố nam bắt đầu ít dần. Tôi có chuyện này thắc mắc, mong các chuyên gia giải đáp dùm. Năm nay tôi 46 tuổi, ông xã thì đã 53. Ở độ tuổi này, tôi cũng...