Việc mình chưa xong, đừng lo chuyện “bao đồng”: Thân còn chưa biết mình muốn gì thì đừng cố gắng làm “siêu nhân” giúp đỡ người khác
Điều tốt nhất bạn có thể làm, là giúp họ tìm ra cách tự chữa, tìm ra người có khả năng chữa, và cầu nguyện cho họ sớm nhận ra chỉ có họ và sự cố gắng của bản thân mới có thể cứu rỗi chính mình.
Mỗi người sinh ra trên đời đều mang một trách nhiệm to lớn nhất phải hoàn thành. Đó là trách nhiệm với bản thân. Nếu bản thân còn chao dao, chưa tìm được mục đích sống, chưa hiểu vì sao mình tồn tại, còn trượt dài trên những con dốc cảm xúc bất định, không điểm dừng, thì chỉ riêng việc lo cho tình thần của mình ổn định thôi đã là quá sức, làm chưa tới, chưa xong.
Ở thời đoạn đó, khi bản thân chưa ổn, làm sao ta giúp đỡ hay hỗ trợ tinh thần gì cho ai đó khác. Mỗi người sinh ra trên đời đều mang trách nhiệm to lớn nhất là trách nhiệm với bản thân. Bạn cũng vậy. Họ cũng vậy.
Không ai có thể chữa lành vết thương cho người khác. Vết thương của ai, chỉ người đó có thể chữa lành cho họ mà thôi. Điều tốt nhất bạn có thể làm, là giúp họ tìm ra cách tự chữa, tìm ra người có khả năng chữa, và cầu nguyện cho họ sớm nhận ra chỉ có họ và sự cố gắng của bản thân mới có thể cứu rỗi chính mình.
Hồi trẻ, tôi nghĩ mình siêu nhân, có thể sữa chữa và tái tạo bất kỳ ai. Ca nào khó, chữa mãi không thấy thay đổi thì sẽ cố chấp tìm mọi giải pháp dù là điệp vụ bất khả thi. Sự cố chấp đó làm cho bản thân lúc nào cũng trong tình trạng stress và chẳng hạnh phúc. Tại sao mình cố gắng vậy mà họ chẳng mảy may cố gắng? Tại sao mình hy sinh vậy mà họ chẳng quan tâm? Ủa cuối cùng là chữa cho mấy người chớ đâu phải chữa cho tôi? Sao mấy người bàng quang quá vậy?
Video đang HOT
Cứ thế một thời gian dài, cho đến khi tôi nhận ra, à vấn đề là chính bản thân mình. Cảm xúc còn trượt băng lên xuống. Thân chưa ổn mà đi sửa chữa gì ai. Không ai chữa được cho ai. Chỉ có cá nhân đó tự ngộ ra và tự thân vận động, cố gắng hết sức để thay đổi bản thân mình. Không ai phải chịu trách nhiệm cho ai. Mỗi người chúng ta đều phải tự mang vác trách nhiệm tu thân.
Đừng bao giờ đổ thừa, mong chờ, kêu gào bắt người khác phải giúp mình. Chỉ có bạn, không ai khác chịu trách nhiệm cho sức khoẻ tinh thần của bản thân. Rồi, tự thân vận động đi. Khi mình đã ổn rồi, tự khắc sự bình yên của mình sẽ giúp được cho ai đó khác.
Cho nên, giúp người là giúp bản thân mình trước đã. Và giúp đời, là giúp cho thế giới này bớt đi một kẻ tào lao. Kẻ tào lao này, không ai khác, chính là bản thân ta đó. Bạn đã thấy mình chịu trách nhiệm với bản thân chưa?
Theo guu.vn
Cả nhà tôi ai cũng trợn mắt kinh ngạc khi chị dâu ngoan hiền bỗng dưng trở mặt, cay cú, hỗn hào với mẹ tôi
Chị ấy xem mẹ tôi như không khí trong nhà, chẳng chào hỏi, thưa trình nữa.
Trước đây, tôi rất thích và có mối quan hệ tốt với chị dâu. Chị ấy là giáo viên mầm non, tính cách hiền hậu, ăn nói ngọt ngào. Anh trai tôi cộc tính, ăn nói thô lỗ nhưng chưa bao giờ tôi thấy vợ chồng họ cãi nhau. Khi thấy anh tôi nhăn mặt, chị dâu đều chủ động né mặt hoặc dùng lời lẽ ngọt ngào để nói chuyện với anh. Chính bố mẹ tôi cũng thấy lạ khi anh tôi lại chiều vợ, ngoan ngoãn với vợ như thế.
Mẹ tôi lớn tuổi, thường xuyên bị đau khớp phải đi viện mổ hai lần. Hai lần đó, người chăm sóc mẹ tôi chính là chị dâu vì chị nghỉ hè. Mẹ tôi vì thế mà thương chị dâu lắm. Ngay cả nhà cửa, đất đai, mẹ tôi cũng sang tên hết cho vợ chồng anh chị. Mẹ tôi còn nói với hàng xóm, khi về già sẽ ở cùng với chị dâu vì chị ấy chẳng khác nào con ruột trong nhà.
Chính bố mẹ tôi cũng thấy lạ khi anh tôi lại chiều vợ, ngoan ngoãn với vợ như thế. (Ảnh minh họa)
Rồi chị dâu tôi có bầu, nghén khủng khiếp. Mọi việc nhà mẹ tôi làm hết, chị cũng nghỉ làm không lương để dưỡng thai. Thấy chị dâu ăn uống khổ cực, mẹ tôi mua tôm, thịt bò, những món không tanh rồi nấu cho chị ấy ăn. Đến mức tôi thấy mẹ chăm chị còn hơn chăm tôi khi sinh con gái đầu.
Chị dâu sinh con, mẹ tôi cũng túc trực ở viện để chăm sóc. Nhìn vào, ai cũng nghĩ mẹ tôi là mẹ ruột của chị dâu. Tôi cứ tưởng chị dâu sẽ nhìn thấy được sự khổ cực mà thương yêu mẹ tôi hơn. Không ngờ, chị ấy lại trở mặt, hỗn hào với mẹ tôi chỉ vì bà từ chối yêu cầu quá đáng của chị ấy.
Chẳng là sau 6 tháng nghỉ sinh, chị dâu tôi đi làm lại. Chị ấy nhờ mẹ tôi trông cháu hộ. Nhưng mẹ tôi bảo chị ấy thuê người chăm, mẹ tôi sẽ cho tiền. Mẹ tôi nói bà già rồi, tay chân lóng ngóng, chỉ sợ không giữ được cháu. Mà cháu xảy ra chuyện gì, chắc mẹ tôi cũng không sống nổi.
Nhưng mẹ tôi bảo chị ấy thuê người chăm, mẹ tôi sẽ cho tiền. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi nói có tình có lý như thế mà chị dâu vùng vằng. Chị ấy so bì với tôi, nói rằng sao trước đây mẹ giữ con cho tôi được mà giờ không giữ cháu nội. Nhưng con tôi hiện đã 5 tuổi, đã 5 năm rồi, sức khỏe mẹ tôi yếu hẳn đi rồi. Chị đem cháu đi gửi bên ngoài mà dằn dỗi, nói xấu mẹ tôi khắp nơi. Chị biến mẹ tôi thành bà mẹ trọng con gái, coi thường con dâu.
Từ đó, chị xem mẹ tôi như không khí trong nhà. Đi làm hay đi đâu, chị cũng không thưa trình. Mẹ tôi bệnh, chị cũng không hỏi han. Anh tôi mua gì cho mẹ ăn, chị cũng gay gắt nói không có tiền lo cho con mà còn lo chuyện bao đồng.
Mẹ tôi giận, buồn lắm mà không nói với ai, sợ vợ chồng chị mâu thuẫn lại tội cháu. Tôi thấy chị dâu quá đáng quá nên muốn tung hê hết cho anh tôi biết để anh còn dạy lại vợ. Kiểu này, mẹ tôi có bệnh nằm liệt giường, chắc gì chị dâu đã nấu cho bát cháo. Mà con người, sao khó lường quá. Theo mọi người, tôi có nên trao đổi với anh trai không?
Theo afamily.vn
Háo hức chờ quà ngày 8/3, vợ giận run người khi nhận thứ này từ tay chồng Loan nhìn lại những thứ bên trong hộp quà. Mặt cô tái đi, một luồng khí nóng lan khắp cơ thể rồi chạy thẳng lên não khiến cô không ngăn được những giọt nước mắt lã chã rơi... Tuấn là mối tình đầu của Loan nhưng Loan lại không phải là người phụ nữ đầu tiên mà Tuấn đem lòng yêu. Trước Loan,...