Vì yêu thương, con người ta luôn bất chấp
Cuộc đời còn dài và rộng lắm, mình đâu thể chỉ mãi có nhau, anh nhỉ? Buồn mà cũng chẳng dám buông, liệu rằng tình cảm đó có thật sự là tình yêu nữa không?
Tình yêu là thứ tình cảm mà cả đôi trai gái phải cố gắng xây đắp, chứ không phải cứ 1 người bỏ công ra níu giữ nhưng người còn lại cứ mãi dửng dưng, xem thường tình yêu này. Bến bờ hạnh phúc thật ra nó rất xa xôi, nhưng để đến được bến bờ đó, anh nghĩ xem, nó có dễ dàng như ngửa đôi bàn tay không?
Em thật sự là 1 cô gái dễ dãi nhất trong những cô gái đã từng đi ngang qua cuộc đời anh. Những cô gái anh yêu, nếu tính trên đầu ngón tay thì cũng chẳng rõ là anh đã – từng với bao nhiêu người, nhưng điều đó, em cũng chẳng mấy quan tâm, vì những người con gái đó đã đi vào dĩ vãng, còn em mới là hiện tại, anh không thể chối bỏ.
Em biết rằng, nếu muốn sống một cuộc đời thanh thản, thì hãy cố gắng giả vờ không nghe, không thấy, có lẽ sẽ tốt cho em hơn. Khi yêu anh, em chấp nhận bỏ qua tất cả, những lời bàn dân thiên hạ người ta cứ xôn xao, đôi khi nghe mà nhức óc, em thấy mình thật tàn bạo khi là người kế tiếp yêu anh, vì đã không biết bao nhiêu người đã bỏ anh mà đi, với những lý do khác nhau.
Video đang HOT
Với em, anh là chàng trai khá lạnh lùng, ánh mắt anh lạnh tanh cả một vùng trời. Nhưng khi anh bắt đầu yêu em, thì ánh mắt anh đang dần nóng lên, em cảm nhận được một phần nào là như thế. Quen nhau được thời gian khá là lâu, nhưng em vẫn chưa biết được lý do tại sao những người anh yêu ngày trước ruồng bỏ anh nhanh đến như vậy, không lẽ chỉ vì ánh mắt xa xăm kia, ánh mắt lạnh tanh của anh hay chăng?
Thật ra, em cũng sợ lắm, sợ ánh mắt lạnh tanh của anh, ánh mắt thiếu tình người như mọi người vẫn hay nói. Người ta nói “cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra” – khuôn mặt lạnh tanh không phải tự nhiên mà có, ánh mắt làm bao nhiêu cô gái run sợ cũng không phải tự nhiên mà như thế. Thì ra, những cái đó, được sinh ra từ tình yêu đau đớn thời tuổi trẻ, anh bi phản bội bởi người xưa, người anh yêu thương hết lòng hết dạ, nhưng cô ta vẫn lừa dối anh, anh cứ nghĩ ai rồi cũng như cô ấy, anh không thể nhìn đời bằng đôi mắt hiền từ mà còn ngược lại nó hung hăng đến nỗi, ai cũng bỏ anh mà đi.
Không lẽ con người qua một lần đổ vỡ, người ta tàn ác đến như thế hay sao?
Theo Blogtamsu
Một chào bình minh, một dần sụp tối
Anh đi công tác. Chuyến bay trễ giờ, mình anh tần ngần ở sân bay vắng người. Cảm giác cô độc đến mức, anh đã đôi lần muốn gọi cho em, chỉ để được một lần bắt gặp lại hình ảnh em ở nơi này. Làm sao em hiểu được tâm trạng của người đàn ông phải thường xuyên trải qua những giây phút dằng dặc ở nơi chốn người ta gặp lại và chia xa, thật chẳng dễ dàng gì...
Anh biết là em ngưỡng mộ cuộc sống ấy, những chuyến thiên di xa gần, những địa danh vời vợi, như em từng có lúc thổ lộ. Anh cũng hiểu, mình may mắn giữ vị trí đặc biệt trong trái tim em, cô gái nhỏ đáng yêu. Trên mạng, em chia sẻ rằng, mình đang "yêu một người đàn ông trên cao". Lòng anh thầm hãnh diện. Nhưng anh nuối tiếc vì đời này, mình chẳng có cơ hội sánh vai cùng em được. Mọi thứ đã muộn màng.
Anh không thể trao em một danh phận. Anh cũng chẳng thể dành cho em tình yêu trọn vẹn như em mong đợi. Giữa anh và em bây giờ, đúng là một người vừa chào bình minh đẹp đẽ, một đang dần sụp tối cuối ngày. Em còn cả cuộc đời rộng mở trước mặt. Mà anh thì không đủ nhẫn tâm và ích kỷ để giữ em lại bên mình, bất kể tương lai...
Đã bao lần anh dối lòng, em biết không? Vì anh hiểu rõ, em như một bông hoa chớm nở, lòng đầy ước mơ, lãng mạn. Anh đã là người đàn ông chạm ngõ xế chiều... Anh xin em đấy, đừng hờn trách, vì sao anh quá vô tình chẳng nhận ra em yêu thương. Em nào có tiếc gì với anh đâu?
Em có chỗ nào không tốt, để anh cứ lảng tránh? Em đã làm gì sai, mà anh lạnh nhạt? Em buồn lắm, anh biết không? Những lời thật lòng của cô gái trẻ khiến anh rưng rưng xúc động. Người đàn ông nào chẳng có chút tham lam. Anh cũng không thoát ra khỏi suy nghĩ rằng, mình... có mất chi đâu, hà cớ gì làm khổ bản thân, khiến em muộn phiền. Còn nỗi đau nào hơn bị người ta hờ hững...
Anh mãi nhớ một lần em xấp xải đến bệnh viện gặp anh, chỉ sau một cuộc gọi. Cũng hôm ấy, anh cay đắng nhận ra, mình già quá rồi... Anh chẳng còn tuổi trẻ, không đủ sức khỏe, mọi thứ đều có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Ngay lúc nhìn thấy em hớt hải, thở không ra hơi vì chạy bộ lên mấy tầng lầu bởi không đủ kiên nhẫn chờ thang máy, anh đã hiểu mình nên làm gì. Em không thừa nhận đã phóng xe như bay trên đường, nhưng anh dư biết, từ bên kia thành phố, em đã có mặt gần như liền ngay sau khi anh điện thoại. Anh sợ lắm, em biết không? Nếu em cứ thế này, đến bên anh trong bất chấp tất cả, rồi sẽ thế nào?
May quá, cuối cùng anh cũng đã gom hết can đảm, tự dứt dạt quyết định điều gì là tốt cho em, cho chúng ta. Rồi em sẽ nguôi ngoai mối tình say. Mai này sẽ có người trai trẻ khác, vừa xứng hơn, đưa đón em. Đời em sẽ nhận được hạnh phúc ấm êm đích thực. Giá như anh có thể nói cùng em thêm một câu rằng, anh từ chối đón nhận, là bởi anh yêu em nhiều lắm. Nghe có vẻ khó hiểu và khó tin quá phải không? Em có cười anh đang cố tỏ ra cao thượng? Hay gì gì đó sách vở? Nhưng vì niềm tin của em, vì tình yêu của em, anh không thể, em ơi!
Lần sau cuối ấy, trước khi xe dừng hẳn để em quay lưng bước, em đã nhìn vào mắt anh nói rằng, sao dưng không em thấy mình đang mất mát thế này... Làm sao em biết được, khoảnh khắc đó, anh đã muốn gạt bỏ hết để ôm em vào lòng vỗ về. Nhưng mừng là lý trí đã ngăn được, khiến anh thản nhiên buông lời nhẹ tênh: Rồi em sẽ quen thôi!
Làm sao em biết, đó cũng là lần đầu tiên, anh nói dối em... Giọt nước mắt em xót xa rơi xuống hôm chia ly ấy, kiếp này xin cho anh nợ lại.
Theo Baophunu
Chờ chồng sửa đổi? Chị Hạnh Dung mến! Em 29 tuổi, lấy chồng do người quen mai mối. Ban đầu em không đồng ý nhưng sau cũng gật đầu vì gia đình thuyết phục. Em 29 tuổi, lấy chồng do người quen mai mối. Ban đầu em không đồng ý nhưng sau cũng gật đầu vì gia đình thuyết phục. Chung sống, em mới nhận ra tính...