Vì yêu tặng nhau một chữ…. “An”
Bao nhiêu người đàn ông hiểu và tặng vợ mình chữ AN như vậy? Hay nhiều người sĩ diện mà luôn cho rằng đã yêu thì phải tin nhau, đã là vợ thì phải tin chồng?
ảnh minh họa
Hồi hôm, đọc được bài viết nhỏ này trên Facebook của người chị. Một câu chuyện nhỏ thôi nhưng tựa như gãi đúng chỗ ngứa của tôi. Bởi quả thực, khi yêu một ai đó, thứ tôi mang đến cho họ, trong mong muốn của mình, luôn là một chữ AN như vậy!
Trên bàn ăn có nam có nữ, tất cả mọi người dùng ngữ khí vừa phải nói chuyện với nhau. Anh quay sang hỏi cô.
“Em no chưa”.
Cô cười gật đầu: “Em no rồi”.
Đột nhiên điện thoại anh báo tin nhắn đến từ một dãy số lạ. Cô không nhìn mà quay đi nói chuyện với một người bạn. Đột nhiên anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. Nghiêng đầu nhìn anh, anh đưa chiếc điện thoại cho cô. Hai người không ai nói một lời, cô đọc tin nhắn trên máy anh. Bấm tắt rồi mỉm cười với anh, nụ cười dịu dàng mà ấm áp. Một lúc sau cô xin phép đi wc. Người bạn bên cạnh anh vỗ vai hỏi.
“Khi nãy tao thấy mày đưa tin nhắn cho vợ xem, sao phải thế, mình là đàn ông mình phải có tự do của mình chứ”.
Video đang HOT
Anh không vội đáp mà nhìn về phía wc. Chậm rãi trả lời.
“Nếu tao không đưa cô ấy xem cô ấy cũng sẽ không hỏi nhưng trong lòng sẽ nảy sinh loại cảm giác bất an. Điều ấy chỉ là xuất phát từ sự tôn trọng, cô ấy tin tưởng tao thì tao không muốn cô ấy bất an dù điều nhỏ nhất. Phải cho đi mới được nhận lại, là đàn ông hay đàn gì cũng không quan trọng bằng tao là chồng cô ấy, tao có trách nhiệm để cô ấy tin tưởng dựa dẫm”.
Nói xong anh uống một ngụm rượu nhỏ, nói thêm vài lời.
Phụ nữ, khi nghi ngờ mà nói ra thì không sao. Còn nghi ngờ mà im lặng thì rất nguy hiểm, nên thật thà và tôn trọng nhau là điều cần thiết trong một mối quan hệ”.
Đấy, chỉ thế thôi, mà bao người đàn ông trên đời này không hiểu được.
Chỉ là xuất phát từ sự tôn trọng. Thế thôi!
Và đa số đến khi đàn ông thấu hiểu được điều này cũng đồng nghĩa với việc người phụ nữ đã ra khỏi cuộc đời họ.
Vốn dĩ không ai có thể chờ đợi ai quá lâu, và không phải ai cũng kiên nhẫn đợi bạn trường thành và thấu hiểu.
Phải! Bao nhiêu người đàn ông hiểu và tặng vợ mình chữ AN như vậy? Hay nhiều người sĩ diện mà luôn cho rằng đã yêu thì phải tin nhau, đã là vợ thì phải tin chồng? Làm sao có thể tin nếu như anh không cho họ cơ hội để họ thấu hiểu anh? Làm sao tin được khi hàng ngày, giữa bộn bề tin tức, những việc làm sai trái của đàn ông cứ đầy rẫy như thế? Làm sao tin được nếu như chúng ta không cởi bỏ những nghĩ ngợi bất an nơi vợ mình???
Tôi nghĩ, quá nửa số người phụ nữ đang đọc bài viết này hẳn cũng cần chồng mình tặng mình một chữ AN như vậy!
Theo Nguoiduatin
4 năm tuổi trẻ của bồ nhí cho là quý giá, 10 năm thanh xuân của vợ đáng bao nhiêu?
Đàn ông vô tình, vô tâm chính là vậy. Họ chỉ muốn thấy điều họ muốn thấy, điều đáng phải thấy thì lại chẳng mảy may để tâm. Như việc không phải họ không đủ yêu thương...
Tôi lấy chồng khi vừa 25. Tình yêu của tôi và Tuấn cũng như bao câu chuyện bắt nguồn từ thời sinh viên. Cũng yêu nhau khi tay chẳng có gì, tiền tài cũng chưa nhiều. Rồi lấy nhau khi đã có công việc ổn định, chưa mấy giàu sang gì. Việc cưới sớm như thế tôi chưa khi nào nghĩ đến. Tất cả cũng chỉ vì bụng đã lấp ló dưới lớp áo mỏng mà đành phải về với nhau sớm hơn. Nhưng phận đàn bà có con trước khi cưới vốn tủi hờn đủ điều. Mẹ tôi thì khóc nghẹn, cứ đánh tôi yếu ớt. Tôi không thấy đau, nhưng tôi biết bà đau gấp bội. Còn mẹ Tuấn, bà nhìn tôi với vẻ khinh thường, chỉ hỏi Tuấn: "Có phải là con mày không?"
Nhà tôi ở xa, phải đi máy bay hoặc tàu lửa mới về tới nhà chồng. Ngày rước dâu, ba mẹ chồng tôi vẫn vào, nhưng ông bà chẳng mấy vui vẻ. Một lời dễ nghe họ cũng chẳng nói được với ba mẹ tôi. Một bước vào nhà tôi ông bà cũng thấy khó khăn. Trái cây, hoa lá đều héo hết khi phải đi một chặng đường dài. Ba mẹ chồng tôi hối, vội vội vàng vàng làm lễ như có lệ. Tôi lên xe theo nhà chồng, quay đầu lại đã thấy mẹ vội quay lưng đi, tay khẽ chùi nước mắt.
Cũng may là sau khi cưới tôi và chồng ra ở riêng, không mấy chạm mặt bố mẹ chồng. Cuộc sống sau đó cũng dễ thở hơn, dù thời gian ấy Tuấn làm ăn không mấy suôn sẻ. Vì cơ thể tôi yếu nên từ ngày mang thai đã phải nghỉ làm. Tôi chỉ ở nhà lo cơm nước cho chồng, lâu lâu lại đến văn phòng phụ giúp anh vài việc nhỏ. Rồi cu Ti ra đời, kinh doanh của Tuấn cũng vượt qua được khó khăn. Tôi đã không đi làm trở lại, chỉ muốn ở nhà chăm sóc gia đình con cái đợi chồng về. Có lẽ đây đã là quyết định tôi phải hối hận rất nhiều năm sau.
Khi Cu Ti lên 6, con bắt đầu đi học. Vì Tuấn quá bận rộn với việc mở rộng kinh doanh nên tôi luôn là người đưa rước, lo việc học hành cho con. Đến một ngày, tôi đưa cu Ti đi học như mọi hôm. Khi tôi đã chở con trên chiếc xe máy cũ kỹ thì nghe tiếng cu Ti gọi to "Ba ơi". Tôi giật mình nhìn theo chiếc xe hơi sang trọng vừa chạy qua hai mẹ con. Đó quả thật là xe hơi của nhà tôi, nhưng cô gái bước xuống đó là ai? Tôi dừng xe giữa phố đông đúc người. Mọi thứ trước mắt như hóa hư không, tiếng gọi í ới của con cũng như chẳng còn. Linh cảm của một người vợ cho tôi biết, cô gái xinh đẹp bước xuống xe ấy không phải là đồng nghiệp hay khách hàng của chồng.
Tối hôm đó về nhà, tôi vẫn không nói gì với Tuấn. Suốt mấy đêm liền tôi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thấy hình ảnh chiếc xe hơi của chồng hôm nọ. Lòng người vợ, người mẹ lại đầy rẫy nghĩ suy, hỏi hay không hỏi chồng đây? Suốt 10 năm yêu nhau, lần đầu tiên tôi sợ mình là kẻ thua cuộc trong trái tim của Tuấn. Sao tôi lại sợ khi tôi đã ở bên anh suốt bao năm dài như thế? Có phải hôn nhân khiến tình yêu của người ta trở nên tự ti thế này không? Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định nói với chồng. Chỉ là, có lẽ vẫn còn chút thấu hiểu nhau như vợ chồng mà Tuấn đã nói thật với tôi trước.
Cô gái đó mới 22 tuổi, Tuấn đã quen cô ta 4 năm dài mà không để tôi hay biết. Anh xin lỗi tôi, thành thật sau 4 năm đầy gian dối. Tôi đứng không vững, chập choạng như kẻ bị thương. Hóa ra ngần ấy năm hy sinh, điều tôi nhận lại chỉ có chừng này? Nhưng sau lời xin lỗi kia, Tuấn lại muốn tôi chấp nhận cô bồ của anh. Tôi hỏi anh nếu đã biết sai, tại sao không sửa? Tôi sẵn sàng chờ anh quay về. Câu trả lời của anh, cả đời tôi cũng không thể quên
- Anh đã lấy đi 4 năm tuổi trẻ của cô ấy, anh muốn đền bù cho cô ấy. Đến khi cô ấy tìm được người thích hợp anh sẽ chấm dứt. Mong em hiểu cho anh
Tôi cười như một kẻ gàn dở. 4 năm tuổi trẻ của cô ta đáng giá thế à? Đáng giá đến mức khiến anh quên cả vợ con, quên cả nghĩa vụ làm chồng, làm cha? Đáng giá đến mức anh phải trả giá bằng hạnh phúc gia đình, bằng tổn thương của vợ mình
- Vậy 10 năm thanh xuân của em đáng giá bao nhiêu?
Tuấn không trả lời, chỉ cúi gầm mặt như kẻ đầy tội lỗi. Không phải anh ấy không biết tôi đã bên anh 10 năm dài, qua bao thăng trầm. Chỉ là 10 năm hy sinh của tôi, không thể bằng 4 năm phút chốc của cô bồ trong lòng anh. Đàn ông vô tình, vô tâm chính là vậy. Họ chỉ muốn thấy điều họ muốn thấy, điều đáng phải thấy thì lại chẳng mảy may để tâm. Như việc không phải họ không đủ yêu thương, mà là yêu thương của họ đã thôi không đặt nơi bạn nữa
Tôi ngập ngụa trong những đau lòng đến chua xót. Cái cảm giác khi bạn cho đi như cả đời con gái tươi đẹp, đổi lại chỉ là nắm tay không đầy vết xước, đau đến không thở nổi. Khi tôi viết những dòng này, tôi biết Tuấn đang ở bên nhân tình của anh. Một người vợ, một người mẹ như tôi phải thế nào? Tôi quẫn trí rồi, chẳng tìm nổi đường đi nữa. Buông hay là nắm? Chấm dứt hay hàn gắn? Phải thế nào mới đúng đây?
Theo Gia đình Việt Nam
Nếu đang là người thứ ba, làm ơn hãy thức tỉnh! Giật chồng, giành cha, phá tổ ấm của người khác, dù với bất cứ lí do nào cũng là điều không thể chấp nhận. Có vui sướng gì mấy khi suốt ngày đeo bám một người chẳng thể cho mình nổi một danh phận? Gửi những người phụ nữ vô cảm đang ngày đêm giành giật cha của bao đứa trẻ còn chưa...