Vì yêu anh quá mà tôi đã đánh mất bản thân
Tôi luôn khép mình lại, không biết bằng cách nào để bản thân có thể mở lòng đón nhận một tình cảm mới khi đã có quá nhiều tổn thương và chưa thể quên được anh.
ảnh minh họa
Có lẽ gia đình sẽ là nơi tôi nghĩ tới đầu tiên và cũng là nơi cuối cùng để đi về khi bản thân cảm thấy quá đau khổ, bế tắc. Mẹ thường nói con lớn rồi ở xa nhà ráng đi đứng cẩn thận, xe cộ giờ đông lắm. Là con gái tối có đi chơi thì về sớm, nguy hiểm đấy”. Nghe câu hỏi của mẹ tôi chỉ biết cười nhưng đau lòng lắm. Dưới ánh mắt của người thân và bạn bè, họ không nghĩ tôi và anh là bạn, quan trọng hơn hết có những câu chuyện buồn mà tôi chưa từng kể hay tâm sự với bất kỳ ai về hai đứa. Có thể nói chúng tôi là hai đường thẳng song song, chỉ vô tình nhìn thấy nhau thôi chứ không chung điểm đến. Có quá đau lòng không khi tôi chỉ biết mình đang loay hoay trong một mối quan hệ mà tôi cảm nhận được không phải tình bạn, còn tình yêu lại chưa tới. Vì còn thương nên tôi sẵn lòng bỏ qua mọi thứ dù từng có anh chia tay không lý do. Anh đã vô tình đẩy tôi xuống vực để tôi tự tìm cách vượt qua.
Tôi không trách và chưa bao giờ hận anh vì vẫn còn thương anh rất nhiều, cho đến tận giờ tôi vẫn luôn cố gắng duy trì một tình bạn đúng nghĩa, đã là bạn nhưng sao bản thân vẫn luôn cảm thấy buồn. Anh còn nợ tôi một lý do, một lời giải thích nhưng bây giờ với tôi nó không còn quan trọng nữa, vì có như thế nào tôi cũng tổn thương và khóc nhiều lắm rồi. Tôi lặng đi rất nhiều sau những gì đến với bản thân, nội tâm và đau khổ đến mức trầm cảm, không thể nói ra được vì ai sẽ là người hiểu và cho mình một động lực để cố gắng vượt qua?
Video đang HOT
Tôi đã vô tình đánh mất chính mình, đến tận giờ khi nhớ lại sống mũi vẫn cay và khóe mắt nhạt nhòa. Tôi luôn khép mình lại, không biết bằng cách nào để bản thân có thể mở lòng đón nhận một tình cảm mới khi đã có quá nhiều tổn thương và chưa thể quên được anh. Có lẽ chúng tôi cũng không nên làm bạn, đó là điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ, điều mà từ rất lâu đã muốn nhưng chưa thể làm vì “còn thương”.
Theo VNE
Cái kết bất ngờ cho người vợ tần tảo không dám đòi lại chồng từ cô nhân tình hoàn hảo
Lạc đường không phải là điều đáng sợ, đáng sợ là không biết mình muốn đi đâu. Còn Huân, anh biết rõ mình đang trở về nhà sau khi đi lạc một quãng đường quá dài.
Lan lau vội giọt nước mắt quay sang nhìn Huân. Anh vẫn ngủ say. Cô xích lại gần ôm chồng, vòng tay chặt hơn chút nữa. Cô vẫn yêu anh nhiều lắm. Không biết thế này gọi là khờ dại hay ngớ ngẩn nữa, khi biết chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài mà Lan chỉ biết lặng thinh và tiếp tục chăm sóc, yêu thương người chồng bội bạc. Nhưng cô còn biết làm gì nữa đây?
Tiếng sụt sịt làm Huân tỉnh giấc, anh mở mắt nhìn vợ đang vội vàng lau lau, chùi chùi nước mắt trên mặt. "Sao thế vợ? Em khóc đấy à? Có chuyện gì thì nói cho anh biết", Huân vội vàng hỏi. Sự quan tâm của chồng khiến Lan càng đau lòng hơn. Kể từ ngày biết chồng có người khác, Lan quan sát thấy anh vẫn không hề thay đổi thái độ với vợ con dù chỉ là một chút. Anh càng như vậy, cô càng không đành lòng.
1 ngày cuối năm, Huân trở về với tờ quyết định trên tay, anh đã được chính thức bổ nhiệm làm phó phòng. Chưa kịp chia sẻ niềm vui cùng chồng thì Huân vội vàng tắm rửa rồi đi liên hoan. Hình như từ trước đến nay, trong mọi cuộc vui với bạn bè hay đồng nghiệp của Huân, Lan chưa từng được góp mặt.
Đêm hôm đó Huân về nhà trong tình trạng say khướt. Anh ngủ dưới phòng khách vì sợ hơi rượu ảnh hưởng đến 3 mẹ con. Lo cho chồng, Lan đặt ly trà chanh trên mặt bàn và đắp cho Huân tấm chăn mỏng. Cô cũng tranh thủ nấu ít cháo để sáng anh ăn cho đỡ mệt. Đang miệt mài với công việc thì cô nghe thấy tiếng Huân gọi. Vội vàng chạy lại thì hóa ra người mà chồng Lan nhắc tên không phải là cô.
"Thúy à, cảm ơn em, anh yêu em... anh... yêu... em". Huân lặp lại liên tục trong cơn say. Ngay giờ phút này, nếu là người phụ nữ khác có lẽ Huân đã bị dựng dậy, được ăn sáng bằng một trận lôi đình của vợ nhưng Lan thì chẳng làm được như vậy. Cô chỉ lầm lũi bước lên cầu thang, nước mắt rơi lã chã.
Một ngày, Huân hỏi Lan dồn dập sau khi biết cuộc gặp giữa cô và Thúy: "Tại sao em biết hết mọi chuyện rồi mà không nói gì? Sao em không hỏi anh, em không muốn nghe sự thật hay em không biết ghen?". Chắc Huân không thể biết được rằng, cách đó vài tiếng thôi, người phụ nữ phá vỡ hôn nhân của người khác lại lên giọng đòi quyền tự do cho anh. Cô ta khẳng định rằng chỉ có cô ta mới là người thích hợp đứng bên anh, cho anh cả tình yêu và sự nghiệp. Phải chăng Huân đang sống với vợ chỉ vì trách nhiệm của một người chồng, người cha hợp pháp?
Lan lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà cô luôn hết lòng yêu thương, tôn thờ: "Phải, em biết lâu rồi, anh muốn em phải làm thế nào? Làm ầm lên với anh hay thuê giang hồ đánh cô ta? Em không biết ghen à? Đúng rồi đấy, em không thể vì tình cảm của mình mà làm mất thể diện của anh. Em cũng không muốn bố mẹ phải suy nghĩ, con phải buồn lòng. Em không muốn gia đình bị đảo lộn. Vì cái hạnh phúc ảo này, vì tiếng cười của các con em chấp nhận im lặng trong dằn vặt. Và vì... em không muốn mất anh". Lan ngã khụy, nấc nghẹn. Huân đứng như trời chồng, nhìn vợ đăm đăm day dứt.
Tuần này, Huân nhận trực thêm ở viện, phần vì anh muốn cân bằng lại mọi thứ, phần vì muốn tránh mặt Lan. Những ca cấp cứu liên tiếp làm anh không còn thời gian để nghĩ lung tung, cũng chẳng thể gặp cô nhân tình xinh đẹp. Huân đi thăm các phòng bệnh, bất chợt anh dừng lại ở phòng 804. Người mẹ trẻ có con nằm viện đã gần 1 tháng, chồng được cử đi học trong Nam, về tranh thủ thăm con được 2 ngày lại vội vã ra đi, chỉ có 2 mẹ con chống chọi với bệnh tật.
Huân nhớ lại hình ảnh người phụ nữ ấy hôm đưa con nhập viện, chưa đầy 1 tháng mà cô ấy gầy đi trông thấy. Không hiểu sao dáng vẻ người mẹ ấy cứ ám ảnh tâm trí Huân, anh liên tưởng đến Lan. Huân nhớ về những lần con ốm, những đêm cô thức trắng chăm con mà anh chẳng đỡ đần được, nhớ về những tháng ngày Lan chửa bé thứ 2 mà vẫn phải vất vả làm thêm để chồng có tiền đi học, nhớ những dự định, những ước mơ mà Lan ấp ủ nhưng chỉ vì gia đình mà cô tạm gác lại. Anh nhớ những ngày trực đêm mệt mỏi về nhà có cốc sữa nóng, có cốc nước cam mát lạnh, có bát cơm hôi hổi, có bát canh ngọt thơm và có bàn tay vợ dịu dàng dù bất kể ngày mưa, ngày nắng.
Tiếng chuông điện thoại của Thúy cắt ngang dòng suy nghĩ nhưng bỗng dưng Huân không thấy tha thiết nghe điện của nhân tình nữa. Ngẫm lại mới thấy, Lan có tất cả mọi điều ở Thúy, chỉ là do bộn bề cuộc sống mà sự hấp dẫn ấy lu mờ dần trong mắt Huân. Ngỡ tưởng rằng chỉ có Thúy mới phù hợp với anh nhưng Huân đã lầm, bóng dáng người phụ nữ đứng sau làm nên thành công của anh ngày hôm nay không ai khác chính là Lan, vợ anh.
Không chần chừ gì nữa, Huân nhanh chóng xuống lấy xe về với tình yêu thật sự của cuộc đời mình. Lạc đường không phải là điều đáng sợ, đáng sợ là không biết mình muốn đi đâu. Còn Huân, anh biết rõ mình đang trở về nhà sau khi đi lạc một quãng đường quá dài.
Theo Giadinh
Nửa đêm, nghe được cú điện thoại của người yêu, tôi như người mất hồn Yêu nhau được hơn 1 năm, anh hứa hẹn với tôi bao điều. Rằng, anh sẽ làm đám cưới với tôi, sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc, giàu sang. Anh đang nỗ lực kiếm tiền, khi nào có của ăn của để, chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi vui mừng vì người yêu có chí hướng, biết chu toàn lo cho...