Vì trót trao thân, tôi phải lấy người ba đời vợ
Sau khi qua đêm với anh, tôi nghĩ nếu không lấy anh thì chẳng người đàn ông nào chấp nhận tôi nữa.
Tôi là một người mẹ đã có hai con rồi. Cho tôi được trút bầu tâm sự và xin lời tư vấn, giúp tôi giải toả những lấn cấn hiện tại của tôi. Chuyện nói ra dài lắm, các bạn giúp tôi nhé!
Ngày 13 tháng 7 năm 2006, tôi lần đầu gặp anh nhưng trước đó chúng tôi đã làm quen với nhau qua những lần chat trên mạng. Khi đó, khoảng hơn 11 giờ đêm, tôi ra đón anh ở sân bay Nội Bài. Tôi đã đưa anh về nhà của tôi vì không thấy anh nói sẽ đến khách sạn nghỉ.
Hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện hầu như suốt đêm. Tôi cũng không nhớ những chuyện lúc đó là gì nữa nhưng không nói nhiều với nhau về chuyện gia đình. Chúng tôi đã không làm gì để phải xấu hổ cả. Nhưng từ sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu nghĩ mình sẽ yêu và trao con người mình cho anh ấy dù tôi cũng chưa biết nhiều về anh. Tôi lúc đó thật ngu ngốc đúng không? Rồi cuộc sống của tôi sau đó trôi theo từng ngày thật tẻ nhạt: sáng đi làm, chiều về nấu cơm, ăn cơm, đi ngủ mà không đi đến đâu cả vì anh nói anh muốn ăn cơm nhà, anh đã chán ăn uống ở quán xá rồi.
Ngày tháng trôi qua, cũng được gần 6 tháng chúng tôi ở với nhau, có vài lần anh đi qua đêm và không nghe điện khi tôi gọi vào lúc khuya. Và rồi anh nói cưới tôi. Tôi không ý kiến gì, cưới cũng được, tôi đồng ý, khi đó tôi cũng bước sang t.uổi 28 rồi.
Nhưng khi tôi đã lên hết kế hoạch, thiệp cưới cũng được bố mẹ tôi gửi đi (gia đình tôi cũng có vẻ không hài lòng lắm về quyết định của tôi vì bố mẹ anh ấy ở bên Mỹ và anh không giới thiệu họ với gia đình tôi) thì tôi nhận được giấy xác nhận tình trạng hôn nhân của anh. Lúc đó, tôi mới biết anh đã có ba đời vợ. Người mới nhất ở Hà Nội, gần nơi tôi đang sống. Họ đã có một đứa con và đến lúc tôi biết thì đã 3 t.uổi rồi.
Tôi đã khóc thật nhiều và không dám nói chuyện này với ai. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chấp nhận lấy anh chỉ vì nghĩ đơn giản rằng tôi đã trao tất cả cho anh rồi. Người tôi yêu sau này chắc sẽ không tha thứ cho tôi khi tôi không con trong trắng. Tôi nghĩ tôi sẽ làm thay đổi anh khi chung sống và việc có con trước đây của anh, tôi có thể chấp nhận được. Đứa con không có tội, nếu cần tôi có thể nhận nuôi nó nữa.
Video đang HOT
Và rồi đám cưới cũng xong, chúng tôi đã là vợ chồng. Thời gian khi lấy tôi, anh không có việc làm ổn định. Hơn nữa, anh lại là người ham mê điện tử, suốt ngày ngồi chơi. Sau một thời gian, chị tôi thấy chúng tôi ở trọ nên đã cho chúng tôi về ở cùng nhà với chị. Rồi tôi sinh con gái đầu lòng. Mẹ tôi lên chăm sóc cho tôi và cũng rất bức xúc khi thấy anh chơi điện tử bất cứ khi nào rảnh rỗi. Bố tôi lên thăm tôi cũng nhận xét rằng: “Thằng đó phải là người có con rồi mới không quan tâm chăm sóc vợ con như những người ở t.uổi nó (khi lấy tôi anh ấy đã 33 t.uổi)”.
Tôi đang trải qua cuộc sống gia đình tẻ nhạt và bế tắc
Sau khi sinh con đầu được 5 tháng, tôi lại tiếp tục có thai. Tôi không muốn bỏ nên mẹ tôi đã đưa con lớn của tôi về nhà mẹ nuôi giúp cho tôi đỡ vất vả. Anh cũng không ý kiến gì. Rồi anh cũng tìm được một vài công việc thông qua sự giúp đỡ của chị tôi nhưng bản tính anh không làm thuê được nên cũng chỉ được một thời gian lại thôi.
Khi tôi sinh đứa thứ hai thì thật là vất vả. Vì không chịu được việc anh không quan tâm chăm sóc tôi, chị tôi đã mắng anh. Khi đó tranh cãi đã đi quá mức và anh bỏ đi. Anh bảo gia đình tôi không coi trọng anh, khinh ghét anh. Về phần tôi thì sau lần đó, tôi cũng không biết làm cách nào để điều hoà mối quan hệ của gia đình tôi và anh.
Khoảng 6 tháng trước ngày xảy ra mâu thuẫn, tôi đã thấy anh có những biểu hiện khác thường. Anh nhờ tôi đăng ký vay t.iền của ngân hàng để mua xe ô tô. Từ khi có xe, anh thường xuyên vắng nhà và bảo phải đi làm đêm, ngủ tại cơ quan… Tôi vì bận hai con nhỏ, lại đi làm và tôi quan niệm nếu anh không yêu tôi thì tôi cũng không giữ nên tôi không kiểm tra, dù chị tôi và mọi người nói anh ấy có bồ.
Sau này, mọi chuyện vỡ lở. Anh đã qua lại với chính người làm cùng với chị tôi. Cô ta còn định lừa t.iền của chị tôi và lấy luôn cả chồng tôi. Tôi biết được điều này khi thấy tấm vé máy bay đi Sài Gòn của họ. Rồi anh đề nghị l.y h.ôn. Tôi hỏi vì lý do gì thì anh nói, anh làm công việc nguy hiểm để kiếm được khoản t.iền lớn lo cho con sau này nên không muốn tôi bị lôi kéo vào. Tôi nói rằng tôi không cần t.iền nhưng nếu anh muốn l.y h.ôn thì tôi không cần níu kéo. Trước khi l.y h.ôn, anh nhượng lại ô tô cho anh để anh đưa vào công ty hoạt động. Tôi cũng đồng ý vì tôi nghĩ là xe anh mua thì anh nhận lại.
Trước khi l.y h.ôn, anh mua cho tôi một chiết xe Lead. Chấm hết. Một hai tháng anh mới về nhà và vẫn sinh hoạt vợ chồng với tôi nhưng chưa lần nào anh ngủ lại qua hết đêm. Tôi đã chán cái cảnh anh về như thế nên đã bảo anh đi luôn đi.
Thời gian hơn một năm l.y h.ôn với tôi, chỉ khi nào anh cần t.iền thì mới gọi tôi. Anh không chu cấp được cho các con tôi cái gì hết. Đến năm 2011, mọi công việc bị đình lại, anh và người phụ nữ kia nghe nói không qua lại với nhau nữa và cô ta lại sắp sinh con. Anh nói đó không phải con của anh ta và muốn quay về với tôi làm lại từ đầu. Vì con, tôi đã đồng ý.
Nhưng hai tháng nay, anh nói anh muốn vào Đắk Lắk làm việc vì ở đó anh mới kiếm được t.iền. Ngoài Hà Nội anh không tìm được cơ hội k.iếm t.iền trong thời buổi khó khăn này. Anh bảo tôi đưa anh một đứa con để anh nuôi, tôi không đồng ý thì anh bảo tôi ích kỷ.
Gần hai tháng nay, anh vào Đắk Lắk và đi bán hàng tại các hội chợ, thi thoảng gọi điện về và tôi cũng đã nói với anh là tôi không còn quan tâm đến anh nữa, anh muốn làm gì thì làm, anh cũng không thể quay về với tôi nữa vì tình cảm của tôi khác anh lắm. Anh không phải người sống cho gia đình, bằng chứng là anh đã đi qua quá nhiều cuộc sống vợ chồng nhưng anh không biết trân trọng điều gì hết.
Tôi đang sống những tháng ngày nhạt nhẽo và bế tắc. Hãy cho tôi lời khuyên để dứt khoát hoàn cảnh của tôi bây giờ. Tôi vẫn mong con tôi có bố nhưng tôi biết, nếu tiếp tục với anh thì tôi vẫn sẽ lại đi vào vòng luẩn quẩn trước nay tôi đang vướng. Với anh, tôi không biết có còn tình yêu không bởi vì từ trước tới giờ tôi cũng không biết đó là thứ tình yêu như thế nào? Tôi sống với anh như một sự đã rồi, cứ trôi như hết ngày lại đến đêm vậy. Xa thì tôi thấy thiếu nhưng khi gần thì lại thấy khó chịu.
Theo VNE
Chồng làm tôi chán đủ đường
Tuần nào, thậm chí ngày nào lão cũng tụ tập với bạn bè, bỏ mặc việc nhà cửa, chăm con cho mình tôi gánh vác.
Tôi có thể ngồi kể những tật xấu của lão chồng tôi cả ngày cũng không hết. Chẳng hiểu sao làm người mà cứ như sắt đá. Chồng tôi là con duy nhất trong một gia đình, có khi vì thế mà bị cái tính ích kỷ, ỷ lại ăn sâu vào m.áu và không thay đổi được. Chúng tôi yêu và tìm hiểu nhau một năm thì cưới. Người ta nói yêu và cưới khác hẳn nhau, quả đúng là vậy. Ngày xưa, lão ý sẵn sàng đèo tôi 60 km đi học rồi chở về. Khi cưới xong thì đừng nói là đèo đi đâu đó, thậm chí đến lúc tôi có bầu cũng tự đi, tự về, tự đi khám thai... Đến ngày sinh em bé, chồng tôi vẫn đi làm. Tôi chưa nhận được một sự chăm sóc nào của chồng từ khi bầu bí đến khi có con và con trai tôi giờ cũng vậy.
Trong khi đó, bạn bè với chồng tôi như một nguồn thức ăn tinh thần. Tụ tập hàng tuần, thậm chí là hàng ngày. Kể cả lúc tôi bầu bí bị mệt, lão cũng sẵn sàng kệ tôi ở đó để đi với bạn. Con ốm nằm viện nhi, lão cũng bỏ đấy để đi xem bóng đá. Lão sẵn sàng cho ai đó mấy trăm nghìn vì họ khó khăn, thậm chí lão còn lấy t.iền ăn hàng tháng phải nộp cho mẹ để tặng ông bạn vàng nào đó.
Ừ thôi thì tốt với bạn bè, thương người cũng được nhưng lão lại không thương vợ con lão và cả những ông bạn vàng mà lão đối tốt đó cũng chẳng ra sao. Lão sẵn sàng bỏ 500. 000 đồng ra khao bạn bè trong khi con lão đang hết t.iền mua sữa. Còn lũ bạn lão, chưa lần nào thấy lão vay được họ một xu. Cứ khi cần t.iền là lại cái điệp khúc: "Vợ ơi vay cho anh". Tết đến, lũ bạn lão không thấy sủi tăm một đứa nào mừng t.uổi cho con trai lão, mặc dù trong cái nhóm đấy chỉ có mình lão là mới có con. Mẹ lão nằm viện hai tuần không thấy ai hỏi thăm lấy một lời. Trong khi đó, lão đi thăm bố thằng bạn ốm. Nói thì lão bảo: "Đồ đàn bà, anh mà như em thì chẳng có bạn mà chơi". Tôi bảo lại: "Anh phải chọn bạn mà chơi" thì lão gào lên: "Chọn ai? Chọn ai? Em nói xem". Tôi có sống cái cuộc sống của lão đâu cơ chứ, làm sao chọn bạn cho lão được?
Việc nhà thì khỏi phải bàn, chẳng bao giờ thấy lão sờ tay vào thứ gì. Về nhà mà thấy nhà chưa kịp dọn, lão chỉ kêu là bẩn thế, bừa bộn thế rồi ngồi máy tính đến khi đi ngủ. Đến cả thằng con trai hơn một t.uổi mà mở mồm ra là lão kêu: "Yêu thế" nhưng lão cũng chẳng thèm chơi chứ đừng nói là vợ. Việc học hành của lão cũng vậy. Chẳng hiểu do nhầm lẫn hay thật, lão bị nợ ba môn không được thi tốt nghiệp mà mấy năm trời lão không trả được để thi cho xong. Lão cũng không biết tiếc cái công ba năm học cái văn bằng 2 đấy. Trong khi vợ lão thì vừa phải đi làm, đi học hai cái bằng tại chức, vừa lấy chồng, vừa chăm con lão. Giục thế nào cũng không được, nói thế nào cũng không xong.
Nhiều lúc nghĩ chán quá cơ. Nhắn tin thì lão im lặng, gửi mail thì lão không đọc, đến mức nói thẳng, lão cũng kệ. Chuyện vợ chồng ở cái t.uổi 30 mà được hai lần một tháng. Bây giờ chán chẳng buồn nói vì nói cũng không thể được. Tôi đã thử làm hết cách rồi mà lão vẫn như cái tấm bê tông không thể cải thiện vậy. Nếu không có đứa con này chắc tôi không chịu nổi lão mất. Chẳng nhẽ cứ sống thế này mãi?
Theo VNE
Chồng có hai bằng đại học vẫn ăn bám vợ Đến xin việc cho anh, tôi cũng phải làm nhưng chẳng được lâu, anh lại nghỉ, nằm nhà hoặc rong chơi. Tôi và chồng là mối tình đầu của nhau, quen từ thuở cả hai còn là sinh viên. Anh hơn tôi 6 t.uổi và hiện giờ chúng tôi đã có một b.é t.rai gần 3 t.uổi. Tôi là người có hình thức,...