Vì tôi ngu dại, hay do tôi bất hạnh?
Một đứa con gái chưa được nếm mùi yêu nó ngọt ngào và tuyệt vời thế nào thì đã kịp nhận ra rằng tình yêu là trái đắng…. Ảo tưởng khi nghĩ rằng cứ yêu thật lòng thì sẽ nhận được sự thật lòng… sai lầm và ngu dại… đó chỉ là ảo tưởng thôi mãi trong tiểu thuyết ngôn tình thôi…
Tôi….một đứa con gái chưa từng trải qua vị ngọt của tình yêu…..chưa từng biết cảm giác khi đc người yêu tạo cho niềm vui bất ngờ sẽ hạnh phúc thế nào….chưa từng biết cảm xúc khi được chiều chuộng được chăm lo được hạnh phúc khi có người thương….
Tôi….một đứa con gái chưa được nếm mùi yêu nó ngọt ngào và tuyệt vời thế nào thì đã kịp nhận ra rằng tình yêu là trái đắng…. Ảo tưởng khi nghĩ rằng cứ yêu thật lòng thì sẽ nhận được sự thật lòng… sai lầm và ngu dại… đó chỉ là ảo tưởng thôi mãi trong tiểu thuyết ngôn tình thôi…
Tôi….một đứa con gái không biết mùi của hạnh phúc trong tình yêu thì đã kịp nhận tổn thương từ cái thứ tôi hoang tưởng nghĩ rằng nó là tình yêu…. phải chăng tôi ngu dại…hay do tôi bất hạnh….
Video đang HOT
Tôi….một đứa con gái tổn thương quá nhiều thì sẽ ko thể tin vào yêu thương nữa…vì…mỗi lần tôi học cách bước lại là một lần tôi đau đớn thêm…
Có lẽ….dừng….
Có lẽ….phải học cách yêu lấy bản thân…..cuộc sống này xã hội này sẽ không ai yêu bạn ngoài cha mẹ và chính bạn đâu…. tình yêu là quá xa xỉ với tôi rồi.
Theo iBlog
Tuổi 19 của tôi, là một chuỗi bài học đáng nhớ...
Cuộc sống thực dụng ta cũng phải thực tế, đớn đau kia, khóc lóc kia, va vấp kia, tất cả để đánh đổi một tương lai bình yên phía tương lai, tôi tin là như vậy, còn bạn liệu có ai nghĩ giống như tôi, dù một chút thôi để lấy thêm mạnh mẽ....
Tuổi 19 của tôi, là một chuỗi bài học đáng nhớ, là những ngày tháng dài lê lê với nước mắt thấm đẫm gối bao nhiêu lần và nhiều đến mức nào cũng không còn buồn hay, là cả một quãng thời gian đánh đổi tất cả để có được an nhiên, bình yên và tự do cho tôi ngay lúc này.
19 tuổi, tôi đánh đổi người thương, là đành tâm buông bỏ tình thương đã lâu nhưng lời yêu chỉ vừa chớm nở, là lạnh lùng quay mặt bước đi bỏ lại ai phía sau lưng kia trong sự nức nở, vì anh ơi em phải làm sau khi giữa người mình yêu thương và gia đình được đưa lên bàn cân mà em lại chính là người phải quyết định phải chọn một trong hai. Lần đầu tiên suốt 19 năm phải chấp nhận từ bỏ, học cách cố nhớ đề mà quên.
19 tuổi, bạn hóa bè chơi cho một vố rõ đau, rằng không phải ai tốt với mình cũng mang bộ mặt thiên thần, phải biết khôn lên vì ngoại trừ bạn thân thì phía sau từ bạn vẫn luôn hiện diện một chữ tên bè, lỡ mà có hụt chân vấp ngã, bè đỡ không được, bè đỡ không kịp thì sẵn tiện cũng thuận chân đạp luôn cho một phát lạc mất khỏi thế gian. Lạ một điều là bè luôn thích xài đồ của người khác " đồ của mày thì tao khỏi phải giành giựt với lắm người chi cho mệt, mày ngu ngơ thì cuối cùng cũng thuộc về tao " Phải biết khôn lên rằng, ai tốt với mình, mình sẽ yêu thương họ gấp bội. Những lỡ có tội với nhau thì ác quỉ gặp nhau cũng là chuyện thường mà thôi.
19 tuổi, tôi học cách tin tưởng bản thân, thì ra không có gì là không thể chỉ có bản thân là tự ti và không tự tin vào bản thân mình mà thôi. Tự mình một thân một cõi, tự lực cánh sinh mà học hỏi, người tốt sẽ dạy ta lớn, người gian sẽ dạy ta khôn và người mà ta yêu thương sẽ dạy cho ta cách nhìn nhận, thứ tha và chấp nhận sự thật dù cho có phũ phàng.
Đến cuối cùng nhìn lại, đời ngoài hoa hồng còn lắm chông gai, tôi cũng không phải là một nàng công chúa mà ngồi đây viễn vong về một hoàng tử hoàn hảo bước ra từ cổ tích, cuộc sống thực dụng ta cũng phải thực tế, đớn đau kia, khóc lóc kia, va vấp kia, tất cả để đánh đoổi một tương lai bình yên phía tương lai, tôi tin là như vậy, còn bạn liệu có ai nghĩ giống như tôi, dù một chút thôi để lấy thêm mạnh mẽ....
Cả một thời thơ ấu mong được lớn
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm
Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm
Ôi trái tim trăm lần yếu mềm
Viết cho những ngày cuối năm, tuổi 19 ở lại phía sau rồi.
Theo iblog
Vén màn kịch hạnh phúc của người yêu lãng tử Hóa ra đấy chỉ là màn kịch hạnh phúc mà anh dựng lên và chỉ có tôi là người xem. Anh khiến tôi hoang tưởng vào hạnh phúc mà mình đang có. Tôi chết bởi cái vẻ lãng tử của anh. Tôi đâm đầu vào yêu anh khi nghe tiếng đàn ma quái mà anh thường đánh buổi tối đêm trăng. Tôi vẫn...