Vì tôi nghèo nên mất tình đầu
Nhớ đến anh, tình yêu xưa không còn nữa nhưng cái làm nên nỗi nhớ ấy là một niềm đau thương buốt giá. Ai cũng có mối tình đầu của riêng mình, có người yêu và chỉ lấy một người, nhưng rất nhiều người phải trải qua vài ba mối tình mới tìm được bến đỗ. Mười năm trôi qua, tôi không bao giờ quên nổi mối tình đầu dù tôi đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Nhớ đến anh, tình yêu xưa không còn nữa nhưng cái làm nên nỗi nhớ ấy là một niềm đau thương buốt giá.
Mười năm trước, tôi là một nữ sinh xuất sắc của trường nội trú một huyện miền núi. Bố mẹ tôi đã nghỉ hưu và làm ít sào ruộng, chăn nuôi thêm để nuôi mấy anh em tôi ăn học. Biết hoàn cảnh khó khăn nên mấy anh em không phụ lòng cha mẹ, đều học hành chăm ngoan. Trong ba anh em, tôi là người học hành chỉn chu và giỏi nhất. Tôi được bạn bè thầy cô ngưỡng mộ và giúp đỡ tôi rất nhiều. Vừa làm cán bộ lớp, cán bộ đoàn trường nhưng tôi vẫn luôn gắng công học tập.
Qua người bạn thân của anh, anh đã đến với tôi như một cơn gió nhẹ. Anh nhờ bạn thân của tôi xuống đưa tôi đi dự một bữa tiệc sinh nhật. Đó cũng là sinh nhật của anh và cũng là lần đầu tiên tôi đi dự sinh nhật một người mà tôi không hề quen biết. Những người dự sinh nhật hôm đó toàn là thầy cô dạy trong trường cấp II với anh. Biết sự ngạc nhiên của tôi, bạn thân của tôi mới cho hay: anh ấy nhờ tớ đưa bạn tới đây. Bất ngờ hơn, anh từ từ tiến lại tôi và nói trước mọi người: Hôm nay là sinh nhật tôi, cảm ơn cô gái này đã làm cho bữa tiệc sinh nhật của tôi trọn vẹn. Cô ấy là người trong trái tim tôi. Mọi người vỗ tay râm ran còn tôi mắt chữ O miệng chữ A và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh tôi và giới thiệu: Anh là H, là giáo viên dạy Toán Tin trường cấp II X, xin lỗi vì anh không xin phép em, nhưng nghe T (bạn thân của tôi cũng là em họ của anh) kể về em từ lâu anh đã yêu em.
Qua người bạn thân của anh, anh đã đến với tôi như một cơn gió nhẹ.
(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi quá bàng hoàng và rất sợ. Một nữ sinh cấp III như tôi hồi đó đâu nhạy cảm như bây giờ, ăn rồi chỉ biết học hành chứ chưa nghĩ tới chuyện đó…Theo thời gian của năm cuối cấp, anh cứ đến bên tôi điềm đạm và yên lành, tôi không biết mình yêu anh từ lúc nào nữa. Dù nhiều người để ý tới tôi và nhiều cô giáo cũng ước mơ được sánh bước cùng anh, nhưng chúng tôi chỉ biết có nhau. Chúng tôi yêu nhau và quyết tâm tới với nhau.
Tình yêu chúng tôi sáng trong như trang giấy học trò và tinh khôi như sương núi vào buổi bình minh. Anh vẫn là thầy giáo dạy giỏi nơi anh công tác, tôi vẫn là nữ sinh Việt Nam truyền thống: Học giỏi, chăm ngoan và năng động. Mỗi tuần chúng tôi gặp nhau hai lần và thư từ thì nhiều vô kể chứ không biết tới điện thoại như bây giờ. Hai đứa chỉ trao nhau anh mắt và nụ cười, đi xa hơn là cái nắm tay đầy xúc cảm. Với niềm tin sắt đá, dù có vật đổi sao dời không chia lìa đôi ngả.
Thế nhưng, đã là cuộc đời thì không như trang giấy tuổi học trò, chúng tôi cũng phải lặn ngụp trong cuộc đời như một quy luật. Năm đó, 35 bạn học trò xuất sắc của trường chỉ có hai bạn đỗ Đại học, trong số những người trượt có tôi. Tôi đau đớn với học tài thi phận, nỗi buồn giăng kín cả tâm hồn cô nữ sinh đa cảm như tôi. Tôi tốt nghiệp cấp III và xa rời ngôi trường gắn bao kỷ niệm và ước mơ trở về gia đình (Vì trường học cách nhà 20 Km). Tôi và anh cũng xa nhau về không gian từ đấy. Mỗi tuần anh cũng tranh thủ sau giờ dạy xuống xin phép ba mẹ gặp tôi một lần. Bao nhiêu nhớ nhung dồn vào đôi mắt và đôi tay gắn chặt…Rồi một hôm, anh không tới như mọi ngày, một tuần rồi hai tuần không thấy anh, nỗi nhớ anh đã thúc đẩy tôi vượt đường năm cây số xe đạp để tới Bưu điện văn hóa xã điện thoại cho anh. Nhưng chỉ gặp mẹ anh với giọng nói sắc lạnh: Cháu hãy buông tha cho P nhà bác!
Tôi bật khóc, từ đó về nhà sao xa quá, bước chân nặng trĩu. Tôi ốm mê man mấy ngày. Và anh tới, anh ôm tôi vào lòng và khóc, không nói gì ngoài câu: Hãy đợi anh!
Tôi vẫn đợi anh, vẫn tự học để thi lại và cũng không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra với chúng tôi. Và một ngày người bạn thân nhất của tôi ghé thăm tôi với ánh mắt trĩu nặng: Mẹ anh không cho anh và tôi đến với nhau vì nhiều lí do, vì gia đình tôi không môn đăng hộ đối với gia đình anh (bố mẹ anh làm cơ quan Huyện ủy), học thức cũng quá chênh lệch…nhiều nữa, không nên cố gắng mồi chài để được vào mâm son…
Một lần tình cờ, tôi đi công tác, lên chùa thắp hương và gặp người đã sinh ra mối tình đầu của tôi. (ảnh minh họa)
Anh bị mẹ đặt vào lựa chọn: Nếu tiếp tục đến gặp nó (tức là tôi) thì mẹ sẽ chết. Anh không biết phải làm gì, anh chỉ rủ bạn tôi ra chiếc cầu nơi chúng tôi hò hẹn dưới đêm trăng sơn cước vằng vặc để uống rượu và khóc.
Mười năm qua đi thật nhanh, tôi giờ đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Thật ra tôi cảm ơn mẹ anh nhiều lắm, chính câu nói của mẹ anh đã làm tôi quyết tâm hơn. Tôi đỗ đạt và giờ có công việc ổn định, một người chồng tuyệt vời. Tuy cuộc sống đang nhiều bộn bề, nhưng chính sự vấp ngã của mối tình đầu đã giúp tôi biết sống vị tha hơn. Tôi đã trả anh về là người con hiếu thảo cho mẹ anh. Nghe đâu, anh lấy người cũng giàu có sau một năm chia tay nhưng tới nay anh vẫn chưa có cháu cho bà bồng bế.
Một lần tình cờ, tôi đi công tác, lên chùa thắp hương và gặp người đã sinh ra mối tình đầu của tôi. Bà đã ôm tôi vào lòng và khóc. Tôi không giận bà vì thật ra, mỗi chúng ta ai cũng có số phận của riêng mình, ai cũng có quyền chọn cho mình một lối đi riêng. Tôi cầu chúc cho bà sớm được làm một người bà đúng nghĩa. Tiền bạc và danh vọng, ai không thích nhưng có những cái thiêng liêng mà không phải tiền bạc nào cũng mua được, đúng không các bạn?
Theo Eva
Lấy vợ vì mảnh đất mặt đường
Số hồi môn và phong bì cưới của em có lẽ xây được ngay căn nhà trên mảnh đất ấy. Tôi may mắn lấy được cô con gái cưng cũng là con gái độc của bố mẹ. Thế là, cái khoản gọi là của hồi môn cứ đổ vào túi của vợ chồng tôi. Cũng có tính toán từ trước với tình huống này, nên tôi quyết định lấy em. Tuy nhiên, không thể phủ nhận tình yêu tôi dành cho em cũng rất nhiều.
Em là cô gái ngoan, điểm đó làm tôi chết mê chết mệt. Nhưng một người con gái ngoan, lại con nhà gia giáo, giàu có thì ai chẳng thích. Người ta thích người ngoan, nhưng giàu nữa thật quá tốt rồi. Tôi không nghĩ mình là kẻ tham giàu dù có một chút tôi để ý tới điều kiện kinh tế của em. Em cho tôi cơ hội tiếp xúc, vậy nên tôi phải tận dụng hết khả năng của mình để tán đổ em. Và có lẽ, tôi may mắn hơn những gã đàn ông khác vì em đã ngã vào vòng tay tôi.
Em là cô gái ngoan, điểm đó làm tôi chết mê chết mệt. Nhưng một người con gái ngoan, lại con nhà gia giáo, giàu có thì ai chẳng thích. (ảnh minh họa)
Lấy xem, tôi chỉ biết nhà em có điều kiện, còn chưa kịp tính tới chuyện, bố mẹ lại cho em nhiều của hồi môn đến thế. Một mảnh đất mặt đường để hai vợ chồng tôi kiếm tiền xây nhà, vàng thì rất nhiều. Nhìn em làm cô dâu mới sang trọng làm sao. Có lẽ bạn bè em cũng ghen tị lắm vì em là con gái độc.
Sau ngày cưới, em ngồi bóc phong bì và tín toán của hồi môn. Số hồi môn và phong bì cưới của em có lẽ xây được ngay căn nhà trên mảnh đất ấy. Tôi lấy làm mừng lắm và thật sự hạnh phúc khi lấy vợ rồi, tôi lại được thừa hưởng một khoản lớn như thế. Ai cũng bảo tôi tốt số, mà tốt thật vì chẳng mấy ai lại lấy được cô vợ vừa ngoan lại giàu như tôi. Thế là của cải nhà em tôi bẫng hết. Có trong mơ tôi cũng chưa dám nghĩ tới lấy vợ lại thích thú thế này.
Cái mảnh đất mặt đường của nhà em, tôi tăm tia từ lâu lắm, nhưng chẳng thể nghĩ, một ngày nó lại rơi vào tay tôi. Đúng là không quản ngại cái công tôi yêu em, hết lòng vì em suốt thời gian qua.
Tôi đang nghĩ, không biết những người thấy tôi được của hồi môn của nhà em có cho rằng, tôi là thằng đàn ông bám váy vợ không nhỉ? Có chẳng họ sẽ nghĩ, nhưng nghĩ thì làm gì được vì thật sự tôi có yêu em, lấy em cũng vì tình yêu của hai đứa. Chỉ là, điều kiện kinh tế kia của gia đình em đã khiến tôi thấy rằng, tôi cần em hơn bao giờ hết. Có lỗi gì đâu cho một gã đàn ông ước mình lấy được người vợ vừa đẹp, vừa ngoan lại giàu. Thế nên, tôi chẳng hổ thẹn với lương tâm, chỉ cần tôi sống tốt và hạnh phúc bên em là được!
Theo Eva
Không hối hận vì đã yêu anh! Càng đi nhiều, càng biết nhiều thì em càng thương anh hơn, em càng yêu anh hơn! Mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy có chút nuối tiếc, bởi thời gian trôi thật nhanh. Nếu cứ sống một cách thờ ơ, chậm dãi như thế này thì sẽ chẳng mấy chốc mình thụt lùi quá nhiều so với mọi người. Vẫn biết...