Vì tôi mà chồng ba lần làm bố hụt
Nhớ mãi hình dáng của chồng ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Anh ngồi rũ rưỡi, khuôn mặt xám xịt gục vào hai bàn tay. Mắt đỏ hoe nhưng lúc thấy vợ ra vẫn cố nở một nụ cười….
Người xưa nói quá tam ba bận, vậy mà bây giờ đã là lần thứ 3 tôi bị sẩy thai. Kết hôn được hơn 2 năm mà tôi vẫn không có dấu hiệu gì, ai cũng nghi ngờ gièm pha tôi “tịt ngòi”. Lần sảy thứ nhất lúc con chỉ được 6 tuần. Sáng thử thai được 2 vạch, hai vợ chồng ôm nhau mừng suýt khóc.
Sáng như thế, ấy vậy mà tối lại đau bụng quằn quại tới nỗi phải nhập viện. Rồi bác sĩ bảo hư thai. Tôi khóc tôi buồn, nhưng chồng tôi vẫn cố an ủi, “cứ coi như là điều hoà kinh nguyệt đi em”.
Lần thứ 2 tôi bị thai ngoài tử cung, thế là cũng sẩy. Con trong bụng chưa được quá 9 tuần. Nhớ mãi hình dáng của chồng ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Anh ngồi rũ rưỡi, khuôn mặt xám xịt gục vào hai bàn tay. Mắt đỏ hoe nhưng lúc thấy vợ ra vẫn cố nở một nụ cười. Anh không nói gì, chỉ xiết lấy tay tôi, khẽ bảo “về nhà thôi”.
Và lần này đã là lần thứ 3. Dây chằng tôi yếu nên không giữ được con. Cả 4 tháng nằm nhà không dám nhúc nhích thế mà vẫn không giữ được. Tôi nên giận bản thân mình không có bản năng làm mẹ hay phải trách số phận đây?
Mẹ chồng đã mất hết kiên nhẫn với tôi, nên khi tôi có dấu hiệu sảy thai, bà không hỏi thăm nửa lời, cũng không vào bệnh viện. Chỉ có chồng ra vào thăm nuôi, tự tay hầm cháo, dìu đỡ tôi đi toilet và giặt quần áo dính bê bết máu của vợ.
Bác sĩ bảo tôi sẩy thai nhiều nên tử cung sẽ càng yếu, tỉ lệ đậu thai thấp hơn đã đành nhưng khả năng giữ thai lại càng khó. Tôi bi quan nghĩ, dây chằng tôi như thế thì mang thai lần này hay lần khác cũng thế thôi.
Video đang HOT
Thân xác và tinh thần tôi đau đớn rã rời, nhưng nhìn chồng suy sụp tôi càng muốn chết đi hơn. Nhìn vào mắt anh tôi đã thấy sự tột cùng tuyệt vọng của một người 3 lần làm bố hụt. Hôn nhân không con cái cũng như nấu một món canh mà không cho muối, có gắng gượng húp thì cũng sẽ đến lúc phải đổ đi.
Mấy hôm nằm bệnh viện tôi chợt nghĩ, có khi chia tay để anh kiếm vợ thì hơn. Và có lẽ gia đình anh cũng muốn thế. Bố mẹ chồng luôn muốn tôi có con ngay, nhưng họ phải đợi tới hơn 2 năm sau tôi mới mang thai lần đầu. Rồi từ đó cho đến nay đã ba lần tôi làm sẩy đứa cháu nội thân yêu của họ.
Lúc từ bệnh viện về lại nhà chồng thấy không khí khác hẳn, mọi người nặng nề và lạnh lùng. Tôi ốm không nhếch mép nổi những vẫn cố gắng hỏi thăm mọi người, trong khí đó họ chỉ ừ hừ qua loa. Mẹ chồng không nấu cho tôi một bát cháo, mặc dù bác sĩ đã dặn cơ thể tôi bây giờ rất yếu. May mà chồng vẫn thương tôi.
Nằm trong phòng tôi nghe anh to tiếng với mẹ mình về việc bà không nấu cháo cho tôi. Tôi đã định đi ra ngăn anh nhưng không đứng dậy nổi. Từ hôm đó anh đều đặn nấu cháo cho tôi trước khi đi ngủ. Sáng mai tôi chỉ việc hâm lại cho nóng và ăn trong ngày.
Tôi bảo chồng đưa tôi về quê để mẹ tôi chăm sóc nhưng anh không chịu vì không muốn xa nhau lúc tôi đang đau ốm. Bù lại, anh về tận quê để đưa mẹ và em gái tôi lên thăm. Trước đây anh ở lại trưa tại công ty nhưng từ ngày tôi ốm thì anh về nhà. Mặc dù về cũng không làm gì, anh ăn cơm, tôi ăn cháo, cả hai lặng lẽ không nói gì. Có nhiều hôm anh về muộn, chỉ ở nhà được 30 phút phải đi làm ngay, thế nhưng anh vẫn về. Bố mẹ anh mắng anh cũng mặc.
Thấy chồng vừa về ăn miếng cơm lại vội vã đi ngay, tôi thương anh đứt ruột gan. Chỉ ước mình tài giỏi có thể sinh cho anh một đứa con. Tôi có xa gần bóng gió chuyện chia tay để anh tìm vợ mới. Thế là anh dỗi, bảo “nói chuyện này lần nữa là anh đưa đi khám đầu đấy nhé”. Tôi nghe mà vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Nhưng cũng vì anh tốt với tôi quá mà tôi áy náy vì không thể làm tròn bổn phận của một người vợ. Giá như anh cứ lạnh nhạt với tôi như gia đình anh thì có lẽ tôi còn thoải mái.
Hôm trước vào phòng làm việc của anh, tôi tình cờ thấy 3 đôi giày sơ sinh trong ngăn kéo mà không kìm được nước mắt. Đó là cách mà anh tưởng nhớ 3 đứa con không may mắn được ra đời của chúng tôi.
Tôi hiểu anh khao khát được làm cha như thế nào. Điều đơn giản và bản năng như thế mà tôi cũng không làm được. Tôi thật vô dụng phải không mọi người? Hay là cứ cố mà chia tay anh để thà anh đau khổ lúc này nhưng về sau được hạnh phúc? Còn hơn là cứ chịu đựng một người vợ “tịt ngòi” và bất lực như tôi?
Theo tri thuc tre
Ê chề khi làm bồ nhí của ông chủ
Tốt nghiệp Đại học xong, em vui lắm. Tưởng chừng từ nay em sẽ thoát cảnh nghèo đói, dư giả tiền bạc để gửi về cho mẹ... ai ngờ em gửi hồ sơ đến hàng loạt các công ty nhưng họ đều không thấy hồi âm.
Ngày tháng thì vẫn cứ trôi, tiền ăn, tiền nhà trọ em vẫn phải tự lo. Những ngày chờ việc em phải vay mượn tiền của bạn bè để trang trải. Cho đến khi em không thể cầm cự được nữa, em đã tìm đến một quán cafe mới mở để xin làm nhân viên.
Chủ quán là một kiến trúc sư xây dựng, quán cafe phong cách Hàn Quốc là nghề tay trái của anh. Anh là người miền Trung, giỏi giang, đẹp trai, anh hơn em 3 tuổi và vừa mới lập gia đình, vợ anh cũng mới mang bầu.
Do quán mới mở nên rất nhiều việc để làm, cũng là khoảng thời gian em đang đợi việc nên em đã xin làm cả ngày. Mỗi sáng 7h em có mặt ở quán và tan tầm lúc 8h tối, ăn uống mọi thứ đều ở quán nên em đỡ đi một khoản tiền. Anh chủ luôn luôn quan tâm đến tất cả nhân viên. Nhưng điều lạ mà em thấy ở anh ta là tại sao thường xuyên ở quán mà không đi làm công việc chính của anh ta là giám sát công trình?, anh ấy lại thường bắt chuyện rồi hỏi han em đủ đường.
Một hôm vì buổi sáng em bận chở đứa bạn đi khám, em đã đổi ca tối cho một nhân viên khác trong quán. Tối đó, trời mua, anh chủ đã cho mọi người trong quán nghỉ sớm để đóng cửa, vì mưa to không có khách. Còn riêng em thì anh chủ nhờ em ở lại để bàn thêm một số cách trang trí tầng 2 của quán.
Khi tất cả mọi người về hết, anh chủ chỉ vào một khoảng trống ở tầng 2 rồi bảo em nên cho thêm chi tiết gì vào đó để cho quán đỡ trống. Em đang băn khoăn nghĩ nên cho một cây hoa vào hay là một thứ gì đó đậm Hàn Quốc?!. Bỗng anh chủ đã lôi em lại và nói "Hãy đến với anh, anh cần em! thay vì là một nhân viên anh sẽ cho em làm quản lý. Một tháng lương của em sẽ là 10 triệu đồng".
Nghe đến đó, đôi chân em không thể bước đi được nữa. 10 triệu đồng cho một cô sinh viên vừa ra trường, em sẽ không phải lo lắng tiền nhà, tiền ăn,... rồi còn có gửi về quê cho mẹ nữa. Em nghĩ giờ em cũng chẳng còn gì để mất, đời con gái của em đã từng tặng cho người mà em từng yêu trước đây... Em ngồi sụp xuống nền nhà rồi khóc.
Anh ta đã tiến lại gần em, ôm em, lau đi nước mắt của em. Đêm đó về phòng trọ, em đã khóc rất nhiều. Đường đường là một cử nhân đại học nhưng em lại làm cái việc rẻ rúm và đáng bị khinh bỉ. Nhưng biết làm sao được, khi mà cái nghèo, cái khổ cứ quấn lấy em. Khi cái ăn chưa đủ thì nói gì đến sỉ diện, khi chỉ biết cầm tấm bằng đại học trình khắp nơi không ai nhận?!.
Kể từ đó, em cũng chính thức làm công việc của quản lý. Công việc em nhẹ nhàng hơn, em chỉ đếm tiền và giám sát, đôn đốc nhân viên trong quán làm việc.
Cầm tháng lương đầu tiên, em đã khóc không thành tiếng. Em gửi về cho mẹ 7 triệu đồng và nói dối mẹ trong niềm tự hào "mẹ ơi, lương của con là 10 triệu, tập đoàn con lớn nhất nhì Hà Nội đấy mẹ ạ!".
Năm tháng trôi qua, em bắt đầu sợ, em sợ vợ anh sẽ biết chuyện. Em đã xin anh chủ tha, nhưng anh không chấp nhận, anh dọa nếu em không tiếp tục thì sẽ gửi toàn bộ ảnh mà anh đã chụp về cho bố mẹ em ở quê... Em quỳ xuống cầu xin anh, nhưng anh đã ngoảnh đầu quay đi.
Vì thế, em lại buộc phải duy trì mối quan hệ này cho đến khi anh ta yêu cầu em đến một nhà nghỉ trong thành phố để phục vụ bạn của anh ta. Em đã thẳng tay tát vào mặt anh ta, nhưng anh ta lại dọa "cô không đi chứ gì? Nếu không đi thì toàn bộ số ảnh tôi có được sẽ ngay lập tức được chuyển đến bố mẹ cô". Em lại đành chấp nhận trong nước mắt.
Cho đến một ngày, em quyết tâm rời xa nơi đây, em sẽ đi vào Sài Gòn hay một nơi nào đó để anh ta không tìm thấy em. Em sẽ cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, để khi anh ta có gửi ảnh cho bố mẹ thì cũng không ai biết em đang ở đâu.
Rồi em đã để lại cho anh ta một lá thư từ biệt, trong thư em mong anh ta sống tốt hơn, hãy yêu vợ mình, hãy xem tình dục chỉ là một mặt của cuộc sống, nó sẽ tốt đẹp hơn khi có tình yêu. Lời cuối cùng em mong anh ta hãy để em yên, hãy xóa đi những tấm hình anh ta từng chụp trộm cảnh ân ái của em với anh ta...
Vào Sài Gòn được 2 tuần, em cũng tìm cho mình được một công việc mới, em quyết sẽ thay đổi bản thân và tìm cho mình một người đàn ông chân chính. Rồi một tháng trôi đi, anh ta cũng không liên lạc với em, anh ta cũng không gửi ảnh cho bố mẹ em... Em nghĩ đó chỉ là lời dọa dẫm một đứa con gái mới ra trường như em.
Theo Pháp luật Việt Nam
"Em làm bồ thì cặp với ai mà chẳng được. Cho anh "ăn ké" với nhé! Mới nghe qua, người ta sẽ nghĩ ngay tới đó là một lời thoại trong bộ phim truyền hình hoặc người phụ nữ ấy mắc chứng tâm thần nhưng tất cả đều là sự thật. Nếu dùng 2 từ để miêu tả Diệp thì quyến rũ và thông minh là hai từ chuẩn xác nhất. Nhìn vào những thứ mà Diệp đang có...