Vì tôi mà chồng 3 lần làm bố hụt
Nhớ mãi hình dáng của chồng ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Anh ngồi rũ rưỡi, khuôn mặt xám xịt gục vào hai bàn tay. Mắt đỏ hoe nhưng lúc thấy vợ ra vẫn cố nở một nụ cười
Thân xác và tinh thần tôi đau đớn rã rời, nhưng nhìn chồng suy sụp tôi càng muốn chết đi hơn. (Ảnh minh họa)
Người xưa nói quá tam ba bận, vậy mà bây giờ đã là lần thứ 3 tôi bị sẩy thai. Kết hôn được hơn 2 năm mà tôi vẫn không có dấu hiệu gì, ai cũng nghi ngờ gièm pha tôi “tịt ngòi”. Lần sảy thứ nhất lúc con chỉ được 6 tuần. Sáng thử thai được 2 vạch, hai vợ chồng ôm nhau mừng suýt khóc.
Sáng như thế, ấy vậy mà tối lại đau bụng quằn quại tới nỗi phải nhập viện. Rồi bác sĩ bảo hư thai. Tôi khóc tôi buồn, nhưng chồng tôi vẫn cố an ủi, “cứ coi như là điều hoà kinh nguyệt đi em”.
Lần thứ 2 tôi bị thai ngoài tử cung, thế là cũng sẩy. Con trong bụng chưa được quá 9 tuần. Nhớ mãi hình dáng của chồng ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Anh ngồi rũ rưỡi, khuôn mặt xám xịt gục vào hai bàn tay. Mắt đỏ hoe nhưng lúc thấy vợ ra vẫn cố nở một nụ cười. Anh không nói gì, chỉ xiết lấy tay tôi, khẽ bảo “về nhà thôi”.
Và lần này đã là lần thứ 3. Dây chằng tôi yếu nên không giữ được con. Cả 4 tháng nằm nhà không dám nhúc nhích thế mà vẫn không giữ được. Tôi nên giận bản thân mình không có bản năng làm mẹ hay phải trách số phận đây?
Mẹ chồng đã mất hết kiên nhẫn với tôi, nên khi tôi có dấu hiệu sảy thai, bà không hỏi thăm nửa lời, cũng không vào bệnh viện. Chỉ có chồng ra vào thăm nuôi, tự tay hầm cháo, dìu đỡ tôi đi toilet và giặt quần áo dính bê bết máu của vợ.
Video đang HOT
Bác sĩ bảo tôi sẩy thai nhiều nên tử cung sẽ càng yếu, tỉ lệ đậu thai thấp hơn đã đành nhưng khả năng giữ thai lại càng khó. Tôi bi quan nghĩ, dây chằng tôi như thế thì mang thai lần này hay lần khác cũng thế thôi.
Thân xác và tinh thần tôi đau đớn rã rời, nhưng nhìn chồng suy sụp tôi càng muốn chết đi hơn. Nhìn vào mắt anh tôi đã thấy sự tột cùng tuyệt vọng của một người 3 lần làm bố hụt. Hôn nhân không con cái cũng như nấu một món canh mà không cho muối, có gắng gượng húp thì cũng sẽ đến lúc phải đổ đi.
Mấy hôm nằm bệnh viện tôi chợt nghĩ, có khi chia tay để anh kiếm vợ thì hơn. Và có lẽ gia đình anh cũng muốn thế. Bố mẹ chồng luôn muốn tôi có con ngay, nhưng họ phải đợi tới hơn 2 năm sau tôi mới mang thai lần đầu. Rồi từ đó cho đến nay đã ba lần tôi làm sẩy đứa cháu nội thân yêu của họ.
Lúc từ bệnh viện về lại nhà chồng thấy không khí khác hẳn, mọi người nặng nề và lạnh lùng. Tôi ốm không nhếch mép nổi những vẫn cố gắng hỏi thăm mọi người, trong khí đó họ chỉ ừ hừ qua loa. Mẹ chồng không nấu cho tôi một bát cháo, mặc dù bác sĩ đã dặn cơ thể tôi bây giờ rất yếu. May mà chồng vẫn thương tôi.
Nằm trong phòng tôi nghe anh to tiếng với mẹ mình về việc bà không nấu cháo cho tôi. Tôi đã định đi ra ngăn anh nhưng không đứng dậy nổi. Từ hôm đó anh đều đặn nấu cháo cho tôi trước khi đi ngủ. Sáng mai tôi chỉ việc hâm lại cho nóng và ăn trong ngày.
Tôi bảo chồng đưa tôi về quê để mẹ tôi chăm sóc nhưng anh không chịu vì không muốn xa nhau lúc tôi đang đau ốm. Bù lại, anh về tận quê để đưa mẹ và em gái tôi lên thăm. Trước đây anh ở lại trưa tại công ty nhưng từ ngày tôi ốm thì anh về nhà. Mặc dù về cũng không làm gì, anh ăn cơm, tôi ăn cháo, cả hai lặng lẽ không nói gì. Có nhiều hôm anh về muộn, chỉ ở nhà được 30 phút phải đi làm ngay, thế nhưng anh vẫn về. Bố mẹ anh mắng anh cũng mặc.
Giá như anh cứ lạnh nhạt với tôi như gia đình anh thì có lẽ tôi còn thoải mái. (Ảnh minh họa)
Thấy chồng vừa về ăn miếng cơm lại vội vã đi ngay, tôi thương anh đứt ruột gan. Chỉ ước mình tài giỏi có thể sinh cho anh một đứa con. Tôi có xa gần bóng gió chuyện chia tay để anh tìm vợ mới. Thế là anh dỗi, bảo “nói chuyện này lần nữa là anh đưa đi khám đầu đấy nhé”. Tôi nghe mà vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Nhưng cũng vì anh tốt với tôi quá mà tôi áy náy vì không thể làm tròn bổn phận của một người vợ. Giá như anh cứ lạnh nhạt với tôi như gia đình anh thì có lẽ tôi còn thoải mái.
Hôm trước vào phòng làm việc của anh, tôi tình cờ thấy 3 đôi giày sơ sinh trong ngăn kéo mà không kìm được nước mắt. Đó là cách mà anh tưởng nhớ 3 đứa con không may mắn được ra đời của chúng tôi.
Tôi hiểu anh khao khát được làm cha như thế nào. Điều đơn giản và bản năng như thế mà tôi cũng không làm được. Tôi thật vô dụng phải không mọi người? Hay là cứ cố mà chia tay anh để thà anh đau khổ lúc này nhưng về sau được hạnh phúc? Còn hơn là cứ chịu đựng một người vợ “tịt ngòi” và bất lực như tôi?
Theo Afamily
Bi hài đêm tân hôn cô dâu suýt phải ngủ ngoài hành lang
Cô cứ đứng như trời trồng trước cửa phòng tân hôn mà chẳng biết làm sao, vào không được, đi không xong. Bối rối, hoảng hốt, Hà ngồi bệt xuống nền nhà, tựa lưng vào cửa phòng, trong đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết...
Trước đám cưới, Hà (Lê Chân, Hải Phòng) cũng tưởng tượng đủ thứ về đêm tân hôn của mình, à thì chắc hẳn sẽ hồi hộp, sẽ đầy ngượng ngùng xấu hổ, sẽ mê say nồng nàn lắm đây. Dù gì cô và Lâm vẫn giữ gìn cho nhau mà, đến lúc ấy, mới chính thức hoàn toàn thuộc về nhau. Nhưng cô có nằm mơ có lẽ cũng chẳng thể nghĩ đến một khả năng, mình lại đương nhiên bị chồng nhốt ngoài cửa ngay chính trong đêm tân hôn của mình cơ chứ!
Tiệc cưới của Hà và Lâm được tổ chức vào buổi tối ở nhà hàng. Sau khi tưởng gãy cả chân vì đứng trên đôi giày cao 12 phân mấy tiếng đồng hồ, và sái cả quai hàm vì liên tiếp ngoác miệng ra cười tươi với khách khứa, cuối cùng thì mọi thủ tục cũng xong xuôi. Nhưng lúc lên xe về nhà thì chú rể Lâm cũng say ngất ngư, còn phải gục đầu vào vai vợ, không ngồi vững nữa rồi.
Ảnh minh họa
"Về tới nhà, mình thay vội bộ váy cô dâu ra, vội chạy ra ngoài hàng gội đầu và tẩy trang, dặn dò anh Lâm lên phòng ngủ trước đợi mình. Nhìn tình hình của anh ấy thì không lên cũng không được, sắp bò ra cả rồi ấy chứ!", Hà cười chia sẻ. Sau khi cô trút bỏ được đống phấn son nặng nề và gội đầu trở về thì mọi người trong nhà cũng dục dịch đi ngủ, bảo cô cũng đi nghỉ cho đỡ mệt. Hà ngượng ngùng lên tầng 2, nơi có phòng tân hôn của vợ chồng cô.
Bước chân cô chậm rãi, nhẹ nhàng bước từng bước ngắn, tim vô thức đập thình thịch. Quái, sao giống cảnh chú rể bước đến phòng tân hôn có cô dâu đang đợi sẵn trong phim cổ trang thế nhỉ? Hà tự bật cười với suy nghĩ của mình, chỉ khác là trong kia tân lang Lâm đang đợi cô mà thôi. Chắc sốt ruột lắm rồi đây!
Thế nhưng, cái gì thế này? Cửa khóa? Cô lay lay vặn vặn thế nào cũng không thể khiến cái cửa bật mở ra. Chỉ có một nguyên nhân, là nó bị khóa trong rồi. Tay vừa gõ gõ, miệng gọi nhẹ: "Chồng ơi! Mở cửa cho em!", vậy mà đợi dăm phút bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì. Hà tiếp tục gõ mạnh hơn, gọi cũng lên giọng và dồn dập hơn: "Chồng ơi! Anh Lâm ơi! Mở cửa! Mở cửa cho em!". Phía trong vẫn chẳng xi nhê gì.
Hà muốn khóc rồi! Dưới nhà bố mẹ chồng đã tắt đèn đi ngủ, mọi người cũng mệt mỏi cả ngày rồi. Cô cũng chẳng biết làm sao để gọi được Lâm dậy nữa. Nếu là ngủ say bình thường thì không nói, giờ men rượu ngấm sâu, khẳng định là Lâm ngủ li bì như hôn mê.Với cái kiểu gọi nhẹ nhàng thế này thì đúng là gãi ngứa không xong, nói gì tới đánh thức được Lâm. "Khổ nỗi, điện thoại mình lại để trong túi xách nhờ chị chồng cầm hộ, lúc nãy chị ấy bảo để trong phòng tân hôn rồi. Nếu có điện thoại thì mình sẽ gọi anh ấy, tiếng chuông vang nhức óc ngay sát người, may ra còn có khả năng tỉnh dậy", Hà nghĩ lại hoàn cảnh cùng quẫn của mình lúc ấy.
Cô cứ đứng như trời trồng trước cửa phòng tân hôn mà chẳng biết làm sao, vào không được, đi không xong. Bối rối, hoảng hốt, Hà ngồi bệt xuống nền nhà, tựa lưng vào cửa phòng, trong đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết. "Lúc ấy mà mình gào thét, náo loạn lên thì bố mẹ chồng sẽ biết ngay. Mình còn chưa ở nhà chồng được ngày nào lại có chuyện này, ừ thì không sao cả, mình có làm gì sai đâu, nhưng cứ ngượng ngượng sao ấy. Thế nên mình lại chẳng dám nữa, chỉ biết nhìn chẳm chẳm vào cửa phòng đóng im ỉm với hi vọng Lâm bỗng nhiên tỉnh dậy và nhớ ra mình vẫn bên ngoài mà thôi. Lúc ấy mình đã nghĩ bụng, chả lẽ cứ ngồi thế này tới sáng. Rồi ngày mai mọi người sẽ biết, có một cô dâu trong đêm tân hôn phải ngủ ngoài hành lang mất thôi!", Hà cười khổ cho hay.
Chẳng biết qua bao lâu, mắt buồn ngủ díu vào rồi, Hà đứng lên tiếp tục sự nghiệp gõ cửa và gọi Lâm. Lần này, vì sốt ruột, âm lượng của cô lên cao hơn lần trước. Có lẽ vì thế mà mẹ chồng cô ở dưới nhà nghe được. Khổ, các cụ già thường rất thính ngủ. Hà kể, mẹ chồng cô chạy lên, thấy con dâu vẫn ở ngoài thì tá hỏa, hỏi han biết đầu đuôi câu chuyện xong bèn chạy tới đập cửa rầm rầm gọi con trai dậy. Thế mà bên trong Lâm vẫn chẳng ngọ nguậy gì. Mẹ chồng Hà vừa thở phì phò vừa chạy xuống gọi bố chồng lên. Thế là 3 người, bao gồm cả Hà, đồng tâm hiệp lực gọi và đập cửa. Đến lúc này thì mới có hiệu quả.
Lâm mắt nhắm mắt mở mở cửa ra, hỏi bố mẹ: "Sao nửa đêm bố mẹ gọi con làm gì thế?". "Cái thằng này, mày không cho vợ mày vào ngủ à?" - mẹ chồng Hà sẵng giọng. "Vợ nào?" - Lâm hỏi lại. Hà cười như mếu. Bố mẹ chồng cũng trố mắt ngạc nhiên, ra chiều không thể tin được. Lúc này Lâm nhìn quanh mới nhìn thấy Hà, vội vàng chạy tới xin lỗi rối rít rồi kéo Hà vào phòng. "Ra là anh chàng say rượu, nên chẳng nhớ mình vừa cưới vợ lúc tối, cũng chẳng nhìn ra phòng này là phòng tân hôn, cứ như mọi lần, vào phòng khóa trái cửa lại là lên giường đánh một giấc thôi", Hà thở dài thườn thượt phân trần.
Vào được phòng, Hà có cảm giác như tìm được đường sống trong cõi chết, bèn lấy quần áo đi tắm. Xong xuôi ra thì Lâm đã lại tiếp tục giấc ngủ vừa bị phá đám. Hà cũng tắt điện, đi ngủ, trong đầu chẳng còn nghĩ ngợi gì tới đêm tân hôn với chả không nữa. Mệt mỏi cả ngày, lại bị nhốt bên ngoài bao nhiêu lâu, tưởng phải ngủ ngoài hành lang luôn ấy chứ! Một đêm tân hôn chẳng "làm ăn" gì nhưng thật sự lại chẳng thể nào quên được!
Theo Afamily
Màn tống tiền bỉ ổi của gã người yêu hoàn hảo Bộ mặt thật của Tuấn đã lộ rõ, Mai không muốn tiếp tục mối tình này nữa. Mai nhất mực đòi chia tay, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Tuấn. Nhưng... Một tình yêu quá hoàn hảo đến với Mai nhanh chóng khiến cho Mai như mê lịm đi trong thứ hạnh phúc bất ngờ ấy. Tuấn, người yêu Mai là người...