“Vì tôi không yêu thương con mình nên tôi đang rất chán ghét việc làm mẹ?”
Còn tôi, trong giờ phút này, tôi chỉ ước mình có một giấc ngủ xuyên đêm, một ngày dài thoải mái, tự do của riêng mình mà không cần quan tâm điều gì khác.
Chào mọi người. Năm nay tôi 26 tuổi, tôi kết hôn được hơn 1 năm và hiện tại đã có con được 4 tháng. Kết hôn và sinh con là bước ngoặt lớn, nó khiến cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn.
Mặc dù trước đó tôi đã sẵn sàng về tâm lý. Nhưng lý thuyết và thực tế hoàn toàn khác xa nhau. Tôi lấy chồng rồi sinh con luôn. Thời kì bầu bì với tôi là chuỗi ngày vật vạ vì nghén. Người ta nghén 1 – 2 tháng. Còn tôi, tôi nghén đến tận lúc sinh. Suốt thời gian nghén, tôi nhập viện 6 lần, không ăn không ngủ được. Có tháng phải nuôi dưỡng theo tĩnh mạch. Cơ thể tôi gầy rộc, mặt xanh hốc hác, giảm 5kg. Tôi phải chịu đựng cho tới khi đủ tháng đủ ngày rồi mổ lấy con ra mới hết cảm giác nôn nghén.
Những tưởng thế là hết chuỗi ngày tăm tối. Nhưng thật ra đó chỉ mới là bắt đầu. Con đầu, thiếu kinh nghiệm nên việc gì tôi làm cũng lúng túng hốt hoảng. Bế con lên hay đặt con xuống giường tôi cũng khiến cháu khóc ré lên. Mỗi lần con khóc là mỗi lần tôi giật mình có lúc quýnh quáng khóc theo. Sữa lúc nào cũng căng tức mà con thì chỉ khóc chứ không ti mẹ.
Video đang HOT
Thậm chí có lúc tôi đã bỏ con nằm khóc một mình trên giường rồi đi một chỗ khác để không phải nghe tiếng khóc ấy. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi là kỹ sư công trình, thương vợ xin nghỉ được 1 tháng rồi lại phải đi xa. Thành ra cả ngày loanh quanh với 4 bức tường cùng một đứa trẻ, đôi lúc tôi bị ám ảnh. Ám ảnh mỗi khi con mình cất tiếng khóc. Mà cháu khó tính khóc ngày khóc đêm. Tôi sống cùng bố mẹ chồng. Tôi không muốn làm ảnh hưởng tới ông bà. Bởi suy cho cùng thì bố mẹ chồng tôi già cả, cần được nghỉ ngơi. Nhất là khi đêm hôm. Việc đỡ đần tôi ông bà không quản công nhưng tôi không nỡ phiền ông bà. Để con không khóc đêm khiến ông bà tỉnh giấc lại kì cạch chạy lên chạy xuống với cháu tôi buộc phải ôm con suốt đêm trên tay. Cứ chợp mắt được 5 – 10 phút con ọ ẹ là lại bừng tỉnh. Từ lúc sinh con đến giờ tôi ngủ ngồi và mỗi ngày gà gật chắc được khoảng 2 tiếng.
Ban ngày có đỡ hơn vì mẹ chồng tôi phụ giúp. Thế nhưng có những khi cả nhà có mỗi một mình, tôi vừa mệt vừa ức chế vì con cứ dính rịt. Bất lực, tôi cảm thấy mình vô dụng khi không biết cách dỗ dành con. Dần dần, tôi sợ và muốn né tránh tiếng khóc của con. Thậm chí có lúc tôi đã bỏ con nằm khóc một mình trên giường rồi đi một chỗ khác để không phải nghe tiếng khóc ấy. Để rồi sau đó tôi lại ôm con vỗ về, vừa nhìn con vừa khóc và trách bản thân đã để con một mình.
Từ một người năng động, tôi trở nên trầm tính vì lúc nào cũng ru rú trong phòng. (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi ước mình có thể nằm thẳng cẳng mà ngủ trọn 1 ngày, không phải nghe tiếng khóc kia, không phải đầu bù tóc rối bỉm, sữa, không phải chịu cái mùi khó chịu từ chính cơ thể đang nuôi con của mình. Tôi tự hỏi liệu có phải vì tôi không yêu con không nên tôi luôn thấy mệt mỏi, khó chịu triền miên kể từ khi tôi làm mẹ. Mới 4 tháng thôi mà tôi thấy thời gian dài đằng đẵng. Tôi cảm thấy nhớ, thấy tiếc nuối những ngày mình còn son rỗi. Bạn bè, người thân đến thăm tôi ai cũng bảo sướng nhé, chúc mừng nhé… Những lúc như thế tôi chỉ muốn thú nhận rằng tôi không thiết tha và ghét việc làm mẹ! Có phải vì tôi không đủ tình yêu với con nên mới có những suy nghĩ như vậy phải không mọi người?
Theo afamily.vn
Tôi luôn phiền lòng vì vợ chồng sống xa nhau
Vì xa nhau, vợ có làm gì hay đi đâu tôi cũng không biết được, cảm thấy rất lo lắng.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 6 năm, chúng tôi là kiến trúc sư và kỹ sư, kinh tế khá ổn định. Nửa năm trở lại đây, tôi nhận được công việc đúng như mơ ước, cũng nằm trong kế hoạch của chúng tôi là ra Hà Nội lập nghiệp. Vì chưa có em bé nên chúng tôi cố gắng, chấp nhận xa nhau một thời gian, vợ phải ra đó ổn định trước, còn tôi vì cấn việc học cao học và chưa sắp xếp được công việc để ra đó cùng em. Khi em ra đó, chúng tôi nhận được sự giúp đỡ từ nam đồng nghiệp của công ty vợ, tìm giúp phòng ở ngay cạnh đồng nghiệp đó. Bộ phận mà vợ tôi làm việc chủ yếu là nhân viên nam, vợ tôi có bên ngoài dễ thương, sống rất hòa đồng.
Khi vợ mới ra làm việc ở Hà Nội, trong chuyến ra thăm, tôi phát hiện tin nhắn của vợ và đồng nghiệp nam kia khá tình cảm. Tôi nói nhẹ nhàng với vợ, vợ bảo chỉ là đồng nghiệp bình thường, không có gì, hứa với tôi sẽ không như vậy nữa. Tôi cứ kế hoạch là một tháng sẽ ra thăm vợ một lần, nhưng cứ mỗi lần ra là vợ hẹn chờ ít hôm cô ấy rảnh hãy ra. Vợ tôi nấu ăn cho những đồng nghiệp nam cùng dãy tập thể ăn cùng, tôi khuyên vợ không nên làm như vậy vì đi làm về hôm nào cô ấy cũng than mệt, tôi muốn cô ấy được nghỉ ngơi.
Chúng tôi còn khá trẻ nên khi ở gần nhau chuyện vợ chồng đều đặn, từ ngày em ra đó chúng tôi không còn như trước. Tôi hỏi vợ thì em bảo do áp lực công việc nên không còn ham muốn, làm tôi cũng phải băn khoăn. Rồi khi vợ không ở gần người đồng nghiệp nữa, anh ta luôn nói không muốn chia xa, chỉ muốn tâm sự cùng vợ tôi mấy chuyện buồn thôi, không có ý gì. Vợ cũng thú nhận khi ở gần phòng anh ta thì cảm thấy an toàn vì xa quê không quen biết ai nên cũng sợ.
Tôi rất ít nhậu nhẹt, không hề làm vợ khó chịu về khoản này. Tiền bạc tôi công khai và đưa vợ giữ. Ai ở ngoài nhìn vào cũng bảo vợ lấy được chồng tuyệt vời. Những lúc ra thăm vợ, tôi luôn giúp em nhiều việc, tôi thông cảm và thương vợ, tận dụng những lúc đó để bù đắp cho vợ. Không hiểu sao vợ cứ bảo tôi ghen tuông quá đáng. Trang mạng xã hội của em rất ít hình của chúng tôi, tôi hỏi thì vợ bảo không muốn đăng lên đó chuyện tình cảm cá nhân. Còn vợ thì ai nhắn tin đến cũng trả lời dù biết họ có ý tán tỉnh.
Hiện tại tôi rất bối rối, đã ngồi lại tâm sự, nói hết với nhau để hiểu hơn nhưng chưa được. Tôi biết vợ rất cá tính nên phải nói từ từ, không muốn gây căng thẳng cho vợ vì vợ chồng còn ở xa nữa. Thực sự tôi không muốn mất gia đình này. Vì xa nhau, vợ có làm gì hay đi đâu tôi cũng không biết được, cảm thấy rất lo lắng. Mong quý độc giả đóng góp ý kiến giúp tôi giữ gia đình này, có được phương án giải quyết ổn thỏa, xin cám ơn mọi người.
Theo vnexpress.net
Đàn ông đời này thắng ai chứ đòi thắng vợ mình thì được gì... Vợ không hơn ai, vợ không hoàn hảo, nhưng vợ là người hy sinh nhan sắc tuổi trẻ cho chồng, nhất định không là người để chồng hơn thua. Đàn ông đời này thắng ai chứ đòi thắng vợ mình thì được gì... Đàn ông ngoài xã hội hơn thua ai cũng được nhưng nhất định phải có 2 trách nhiệm lớn nhất...