Vì tính lăng nhăng, tôi đã mãi mất em
Hôm ấy em bệnh, tôi đề nghị em đến nhà tôi để tiện chăm sóc. Lúc em uống thuốc và ngủ say, một trong những cô bồ của tôi gọi, tôi ra phòng ngoài nói chuyện, không biết em đã thức và nghe tất cả.
Ảnh minh họa
Gần bốn năm trước tôi quen em, lúc đó em mới tốt nghiệp và là cô nhân viên mới của một công ty dược. Em xinh xắn, ngây thơ, vui vẻ. Em gọi tôi bằng chú vì tôi hơn em 20 tuổi. Trước đó, tôi kết hôn được chín năm thì ly hôn và có một con trai bảy tuổi. Vợ cũ tôi nhận nuôi con và giờ cô ấy đã có chồng mới, cuộc sống họ ổn định, hạnh phúc. Tôi chu cấp cho vợ nuôi con, cuối tuần đến đón con về nhà chơi.
Dù gặp chỉ một lần nhưng tôi luôn nghĩ đến em, muốn thử cảm giác chinh phục một cô bé kiêu kỳ, thông minh, học thức sẽ ra sao. Em khác với những người con gái tôi từng gặp. Dù đang chinh phục em nhưng tôi vẫn có mối quan hệ tình cảm với vài phụ nữ khác. Gia đình em cách trung tâm thành phố hơn 30 km, rất khá giả, cuộc sống của em khá đầy đủ. Em học giỏi, có năng lực, năng động và rất thông minh, được nhiều người yêu mến, đồng nghiệp theo đuổi nhưng không chấp nhận ai kể cả tôi. Em rất thận trọng trong cư xử, dù vui vẻ nhưng luôn giữ khoảng cách.
Sau gần một năm em cũng xiêu lòng và bắt đầu để ý tôi. Sau này em có nói vốn cũng cảm mến tôi từ lúc mới gặp nhưng vì tôi lớn tuổi, từng ly hôn, chắc bố mẹ sẽ không đồng ý. Tôi hạnh phúc vô cùng khi em đồng ý làm người yêu mình, em bảo sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ. Em đâu biết thật ra tôi đâu muốn kết hôn thêm lần nữa, bản thân quá sợ hai từ “hôn nhân” rồi nhưng luôn vỗ về em.
Video đang HOT
Cô người yêu bé nhỏ của tôi ngây thơ lắm, em tin tất cả những gì tôi nói. Với kinh nghiệm tình trường lâu năm, không khó khăn để tôi chiếm được em, đêm ấy em sợ hãi, người run lên, da gà nổi khắp người, hóa ra tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Tôi hạnh phúc phát điên lên khi biết điều này. Sau đêm đó, em tránh mặt tôi, hỏi mãi em mới vừa khóc vừa nói sợ tôi.
Trước đây em từng yêu nhưng luôn quan niệm sẽ giữ gìn đến lúc lấy chồng. Bạn trai cũ đòi hỏi em nhất quyết từ chối, vậy mà với tôi em không giữ vững được lý trí, hoàn toàn bất lực. Tôi rất đắc chí, hóa ra em yêu tôi nhiều như vậy. Tôi cảm nhận mình được em yêu vô điều kiện. Con trai tôi cũng rất thích em, em dịu dàng với nó như một người chị, lúc lại như một người bạn.
Quen em gần hai năm tình cảm dành cho em bỗng nhạt dần vì bên tôi có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, lúc nào họ cũng mời mọc tôi trong khi em bận bịu vì công việc. Công việc em ngày càng tốt hơn, hay đi công tác, mỗi lần như thế tôi lại lao vào những người phụ nữ khác. Nhiều khi em nhận ra nhưng em chẳng ghen tuông, chỉ nhắc tôi: “Em yêu anh nhưng nếu cần vẫn rời bỏ anh được”. Tôi biết em sẽ không bỏ vì em yêu tôi còn hơn bản thân cơ mà.
Khi em 26 tuổi, công việc ổn, ba mẹ giục lấy chồng. Nhiều lần đi đám cưới bạn em cũng bắt đầu mơ được mặc áo cô dâu. Em bảo tôi đưa về ra mắt bố mẹ, tôi thẳng thừng: Anh yêu em nhưng không muốn kết hôn. Em không trách tôi lời nào, muốn tạm chia tay để suy nghĩ. Tôi biết em còn yêu mình nhiều lắm rồi em sẽ quay lại thôi. Tôi đã đúng, em lại đến bên tôi vì nhớ, vì yêu. Tôi biết em hoàn toàn thuộc về mình, tôi tự đắc vì điều đó. Ngoài kia em là một cô gái kiêu kỳ, nhưng với tôi em chỉ như một con mèo nhỏ.
Hôm ấy em bệnh, tôi đề nghị em đến nhà tôi để tiện chăm sóc em. Lúc em uống thuốc và ngủ say, một trong những cô bồ của tôi gọi, tôi ra phòng ngoài nói chuyện, không biết em đã thức và nghe tất cả. Em nằm khóc ướt gối, tôi dịu dàng vỗ về, nghĩ em sẽ tha thứ như lần trước. Không ngờ em nói chia tay, rất cương quyết và lạnh lùng. Trong tôi nghĩ em chỉ đang ghen thôi, rồi sẽ lại quay về, không thể bỏ tôi được đâu.
Một tháng trôi qua, em vẫn im lặng với tất cả tin nhắn và cuộc gọi của tôi. Tôi đến đợi ở công ty vẫn bị em ngó lơ dù nhìn vào mắt em tôi biết em vẫn còn yêu mình nhiều lắm. Tôi cố thay đổi, bỏ hết thú vui bên gái đẹp, chỉ mong em hiểu và tha thứ, em vẫn lạnh lùng không nói lời nào.
Gần một năm sau tôi như người mất hồn vì nhớ em, đêm nào cũng nghĩ đến em, nhiều đêm khóc vì hối hận, vì thương em. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một người phụ nữ. Tôi hạ mình kể em nghe rằng mình đã hối hận, thay đổi, đã khóc vì em nhưng em vẫn không trả lời bất cứ mail nào của tôi. Tôi biết em vẫn chưa quen ai, luôn hy vọng được em tha thứ nhưng không biết phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Lạc đường
Bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết".
Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được sống là chính mình. Không như bà"...
1. Bà hối thúc con gái: "Đi lẹ. Phải tới để bắt tại trận". Con gái lật đật rồ ga, miệng làu bàu: "Chuyến này ba chết chắc". Hai mẹ con hùng hổ phóng xe đi, nửa tiếng sau mới đến đúng địa chỉ mà người được bà thuê theo dõi thông báo lại. Chưa kịp dừng xe, bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết". Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được là chính mình. Không như bà"... Đây là lần thứ hai bà đi "bắt ghen", nhưng bà không nhằm lấy đó làm bằng chứng ly hôn mà để tìm một bằng chứng khác.
Từ bạn làm ăn đến con gái đều tham mưu với bà, người phụ nữ kia thật ra chẳng yêu thương gì ông, đến với ông vì lòng thực dụng, mưu cầu tiền bạc. Lẽ đó, bà phải quản chặt, vét túi ông đến đồng bạc cuối cùng, để ông không thể "nuôi" cuộc tình đó mà sớm quay trở lại bên bà. Một ngày, hay tin người tình của ông từ giã phận công nhân về làm chủ một quán cà phê, bà đinh ninh nguồn kinh phí do ông đài thọ. Bà tìm gặp luật sư, được hướng dẫn với số tiền lớn ông mang cho kẻ khác, nếu bà chứng minh được bằng chứng cứ cụ thể, vẫn có thể thu hồi, bởi đó là tài sản chung của vợ chồng trong quá trình hôn nhân, chưa được bà đồng ý trong cách ông chi dùng. Bà quyết định theo dõi ông.
2. Tôi gặp hai người trong một buổi trưa đầy nắng dưới sân Tòa án nhân dân. Ở tuổi xấp xỉ 50, trông bà quý phái, thanh lịch khi khoác lên người bộ vest màu rêu, tóc búi cao. Ông lại là hình ảnh đối nghịch, vóc dáng gầy gò, tóc hoa râm, đi chiếc dream cũ kỹ, nhìn vào thấy ngay sự khắc khổ. Ông cười cười: "Ai có nhu cầu, tiện đường tôi làm mấy cuốc xe ôm". Hai người là đương sự của vụ ly hôn mà ông là người đứng đơn yêu cầu. Tòa sơ thẩm tuyên bác đơn, ông kháng cáo. Đến phiên xử này, bà tiếp tục sụt sùi: "Tôi bận túi bụi làm ăn nuôi con, lo cho chồng. Không giúp tôi thì thôi, ông ấy còn mèo mỡ. Tòa mà cho ly hôn, khác nào tạo điều kiện để ổng phụ tôi đến với người ta". Ông giơ tay, trút cạn lòng: "Chúng tôi ly thân đã một năm nay. Tòa không cho ly hôn, tôi cũng bỏ nhà đi thôi. Tôi không ở được với bà ấy nữa".
Đôi mắt xa xăm, hồi ức của 30 năm vợ chồng trong ông sống dậy. Ngày ấy, hai người gặp gỡ, yêu thương nhau rồi kết hôn khi cùng làm thuê cho một xưởng mộc. Sau đám cưới, có chút vốn liếng, cả hai đứng ra mở xưởng mộc riêng. Làm ăn phát đạt, cơ sở mở rộng đòi hỏi nhiều máy móc, nhân công có tay nghề cao, tinh xảo trong thiết kế, trang trí cho từng món nội thất khiến ông dần... mất việc. Không có kỹ năng quản lý, tính toán, thuận theo ý bà, ông bàn giao hết để lui về giữ vai trò hậu phương, thay vợ quán xuyến chuyện chăm con, cơm nước. Tiếng nói của ông từ đó nhỏ dần rồi tắt lịm khi mỗi lời bà nói ra theo thời gian càng có thêm sức nặng. Giữ hầu bao, bà... gửi tiền tháng cho ông đi chợ, mua sắm, chi tiêu, rồi không ít lần hoạnh họe cơm canh không ngon, cửa nhà dơ bẩn. Ông giấu sự tổn thương, tự ái trong lòng, cộng với vợ chồng không có thời gian gần gũi, sẻ chia khiến cả hai ngày càng xa cách. Rồi hai người ly thân, bà thường xuyên "dùng bữa" cùng đối tác hoặc có khi với cô con gái nơi nhà hàng, quán xá sang trọng, bỏ mặc ông ngày ba bữa chơ vơ.
3. Ngày biết tin ông có nhân tình, bà đâu nghĩ đến cái sai của mình để từ đó thay đổi, khéo léo kéo ông về, ít nhất là trao trả lại quyền làm chồng, làm cha ông phải có. Ngược lại, ý nghĩ người đàn bà kia đến với ông vì tiền, hết tiền tình sẽ tan choán hết tâm trí, khiến bà hành động nông nổi: tìm cách chiếm lại vốn liếng ông mang cho nhân tình. Trong quãng thời gian sống ly thân, viện cớ ly người nên ly cả... vật dụng, bà đẩy ông đến bước đường tự mua bếp núc, xoong nồi về nấu ăn, chuyện chi tiêu mạnh ai nấy gánh.
Bà trình bày lý do cuối cùng hòng buộc ông từ bỏ ý định ly hôn: "Tôi chỉ chấp nhận ly hôn nếu ông ấy bằng lòng ra đi tay trắng. Phần tài sản ông ấy để lại hết cho con gái tôi". Sau cái nhíu mày, ông gật đầu cái rụp, rồi hồn nhiên tuyên bố: "Tôi "vô sản" lâu rồi mà!". Bà chết sững. Tòa tuyên ly hôn...
Nửa tháng sau ngày tòa xét xử, bà gọi cho tôi kể, trong lúc vô tình đi ngang quán cà phê, giờ là "tổ ấm" của ông với nhân tình, thấy ông hì hụi... trổ nghề mộc sửa lại những chiếc ghế lỏng chân, lòng bà thắt lại. "Tôi đi mà không biết mình đang lạc đường. Lạc đường nên đã mất ông ấy" - bà khóc.
Theo VNE
Đẳng cấp "ăn vụng" Có "lời đồn" rằng dân lái xe, xây dựng, y bác sĩ... thì ít chung thủy, nhưng có lẽ giờ phải bổ sung vào danh sách dài dằng dặc những "đối tượng" dễ ngoại tình đó là dân văn phòng. Anh chỉ yêu mình em Bình An vẫn còn chưa hết ngất ngây với hương lửa tình yêu đương độ nồng nàn nhất...