Vì tin, yêu vợ mà con trai tôi phải trả một cái giá quá đắt
Tôi nhìn thấy con dâu mình bước ra từ một chiếc ô tô và khoác tay tình cảm với một người đàn ông lớn tuổi đi vào nhà hàng sang trọng. Ông kia còn quay sang choàng tay lên vai con dâu. Tôi quay sang thì thấy con trai nhìn đăm đăm vào nhà hàng đó. Đến khi đèn xanh, con trai tôi vẫn không lái xe đi được, nó run lẩy bẩy, ….
Tôi không phải là một bà mẹ chồng khó tính thích bắt nạt nàng dâu. Cả đời tôi, một mình nuôi con khôn lớn cũng mong cho nó tìm được một người vợ hiền biết chăm lo cho gia đình.
Nhưng ngày con trai dẫn bạn gái về ra mắt, tôi đã e dè không ưa gì nó cả. Nhìn cái kiểu con gái tiểu thư mới lần đầu tiên đến nhà bạn trai mà cứ đỏng đảnh, đi tới đi lui chỉnh váy áo rồi liên tục cầm gương trang điểm… Tôi rất lo lắng vì sợ con trai lấy nó về sẽ khổ.
Tôi ra sức ngăn cản và khuyên nhủ con trai nên suy nghĩ cho kỹ. Vì lương tâm cùng lý trí của một người mẹ, tôi thực sự thấy bất an cho con mình.
Con trai tôi không nghe lời, nó cười xòa và giải thích với tôi: “Đó là mẹ mới gặp một lần nên không hiểu, chứ thật ra cô ấy hiền lành mà biết quan tâm đến người khác lắm ạ”. Gạt đi tất cả những lời khuyên của tôi, con trai tôi đã quyết định làm đám cưới linh đình để đón con bé về làm vợ.
Những ngày đầu về làm dâu, tôi thực sự choáng váng vì cái kiểu tiểu thư của con dâu. Thời gian con dâu đứng trước gương trang điểm còn nhiều hơn thời gian chăm lo cho gia đình. Tôi cố nén tất cả rồi tự mình chấp nhận rằng bản thân đã thuộc thế hệ cổ hủ nên chưa quen với bọn trẻ hiện đại. Mình từ từ bảo ban thì nó sẽ hiểu và làm được.
Nhưng càng ngày, sự điệu đà và vụng về của con dâu càng khiến tôi không thể chấp nhận nổi. Tôi nhận ra con dâu của mình đã vụng lại còn lười nhưng luôn muốn hưởng thụ, thích ăn ngon mặc đẹp. Đã thế, khi tôi góp ý thì nó lại cứ muốn cãi tay đôi.
Mỗi lần tôi than thở với con trai thì nó lại bảo vệ vợ rằng cô ấy là công chúa nhà giàu, có vụng về cũng là chuyện bình thường. Huống chi con gái đẹp bây giờ ai chẳng thích soi gương trang điểm.
Video đang HOT
Nghe con trai bênh vợ ra mặt, tôi thấy buồn vô cùng nên cũng không than vản thêm nữa. Tôi chỉ trách sao con trai mình lại khờ khạo đến thế.
Có hôm, đang ăn cơm thì con dâu õng ẹo chê tôi nấu mặn. Tôi thấy bực vô cùng vì từ ngày về làm dâu, nó chưa từng xuống bếp. Tất cả những bữa cơm đều một tay tôi làm. Tôi tưởng con trai ngồi bên sẽ nhắc nhở vợ, ai dè nó hùa theo bênh vợ chằm chặp.
Nó bảo tôi đúng là mặn thật, rồi quay sang hí hửng khoe: “Mẹ thấy chưa, vợ con là cao thủ nếm món ăn đó. Mẹ phải rút kinh nghiệm nhé!…”. Tôi không ngờ con trai mình có thể nói ra những lời đó. Hóa ra cả hai vợ chồng chỉ coi tôi là đầu bếp, nấu ngon thì tụi nó ăn, không ngon thì phải rút kinh nghiệm??
Có lần nhà bác cả ở dưới quê lên chơi, tôi thì loay hoay trong bếp tất bật chuẩn bị nấu nướng nhưng con dâu lại cứ bật nhạc inh ỏi trên lầu để tập thể dục giữ dáng. Tôi gọi con trai lên bảo vợ xuống phụ mẹ thì nó lại đưa đẩy rằng sao mẹ bảo vợ con vụng giờ lại kêu cô ấy vào bếp? Cô ấy tiểu thư thế lỡ không làm vừa ý mẹ thì mẹ lại mắng khiến cô ấy tủi thân.
Câu đáp trả ngớ ngẩn của con trai khiến tôi méo mặt vì độ bênh vợ chằm chặp của nó. Con dâu vụng thì tôi mới bảo nó vào bếp để vừa phụ giúp vừa học cách nấu nướng cho quen, chứ chẳng lẽ tôi sẽ sống mãi mà nấu cho tụi nó ăn? Giải thích một hồi mà con trai vẫn không chịu lên gọi vợ, tôi đành cặm cụi làm một mình trong bực tức.
Cho đến một thời gian sau, tôi thấy lạ khi con dâu cứ đi đêm về hôm mà lần nào nó cũng trang điểm đậm rồi ăn mặc rất sang trọng. Tôi thắc mắc với con trai coi chừng vợ thì nó lại cười hô hố bảo tôi lo thừa. Vì vợ nó dạo này làm thêm bên tư vấn bảo hiểm của nước ngoài. Cô ấy tranh thủ đi tư vấn cho mọi người vào buổi tối, mà làm cho công ty nước ngoài thì mình phải ăn mặc tươm tất chứ!
Hôm thứ bảy tuần trước, tôi bảo vợ chồng con trai về nhà bác cả ăn đám giỗ. Con dâu tôi bảo bận đi tư vấn nên không đi được. Vì giỗ mẹ ruột tôi, tức bà ngoại của con trai nên tôi nhắc nhở con dâu là sang một lúc rồi đi đâu làm gì thì đi. Nhưng con dâu nhất quyết nói không là không. Thấy tôi nằn nì mãi, con trai lại lên tiếng bênh vực. Nó bảo tôi vợ nó có việc quan trọng nên mới không đi ăn giỗ được chứ không phải vợ nó cố ý trái lời tôi.
Thấy con trai kiên quyết, tôi cũng chẳng đòi hỏi nữa. Tôi sửa soạn chuẩn bị đi thì thấy con dâu trang điểm ăn mặc đẹp lên xe đi thẳng. Con trai tôi còn chạy ra gọi với theo dặn vợ chạy xe cẩn thận, tôi trông mà phát bực.
30 phút sau, tôi và con trai cũng lên xe đi đám giỗ. Dọc đường gặp vụ tai nạn, vì tắc đường nên con trai tôi quay xe đi đường vòng. Nào ngờ tới một ngã tư dừng đèn đỏ, tôi nhìn thấy con dâu mình bước ra từ một chiếc ô tô và khoác tay tình cảm với một người đàn ông lớn tuổi đi vào nhà hàng sang trọng. Ông kia còn quay sang choàng tay lên vai con dâu.
Tôi quay sang thì thấy con trai nhìn đăm đăm vào nhà hàng đó. Đến khi đèn xanh, con trai tôi vẫn không lái xe đi được, nó run lẩy bẩy, người phía sau thì liên tục bấm còi giục. Thấy vậy, tôi bảo nó dắt xe lên vỉa hè. Không ngờ con trai tôi vứt luôn xe dưới lòng đường sau đó chạy băng qua đường, bất chấp xe cộ. Ngã tư thì rộng lớn, tôi vừa sợ mất xe, vừa sợ con trai gặp chuyện, nên rút chìa khóa rồi chạy theo.
Khi tôi đuổi kịp vào nhà hàng thì thấy con trai tôi đã bị bảo vệ bẻ tay ra sau và bị giữ chặt. Vợ nó mồm miệng gào lên, tóc tai rối tung, còn gã đàn ông kia cũng quần áo xộc xệch.
Tối hôm ấy, cả nhà tôi mất ngủ. Con trai tôi vứt hết áo quần rồi đuổi con dâu ra khỏi nhà. Có lẽ, niềm tin vào vợ bao lâu nay trong nó đã bị dập tắt bằng sự phản bội trắng trợn ấy.
Nhìn con trai dày vò trong đau đớn, một người mẹ như tôi cũng thấy đau theo. Đã mấy ngày trôi qua, tôi thấy nó chỉ nhốt mình trong phòng rồi khóc như một đứa trẻ bị ai đánh đập. Bao nhiêu lần tôi gõ cửa định an ủi nó nhưng lại không thể đủ can đảm. Tôi biết phải làm gì để con trai mạnh mẽ và không đau khổ bây giờ?
Theo tri thuc tre
Tôi nội trợ chăm con, vợ đi làm kiếm tiền
Vì yêu vợ nên tôi không quản làm việc nhà thay vợ, nội trợ, nấu nướng giúp vợ, để vợ đi làm. Nhất là khi tôi cũng thất nghiệp, không có công ăn việc làm gì...
Cái sự ấy nghe có vẻ ngược đời, bởi vốn người ta nghĩ, chuyện nội trợ phải là chuyện của đàn bà. Thế nhưng, gia đình tôi lại khác. Thân làm chồng, tôi phụ trách việc bếp núc, nấu nướng, nội trợ, kiếm tiền là việc của vợ tôi.
Hồi ấy, thấy vợ vất vả suốt ngày ôm bế con, rồi đêm ngày mất ngủ, ăn không ngon, ngủ không yên vì con quấy khóc, tôi thấy động lòng. Nghĩ bụng, mình thương vợ thì thử hỗ trợ vợ xem sao . Thế nên, nhân lúc thất nghiệp, tôi đã thay thế công việc của vợ, ở nhà chăm con, làm ông bố đảm.
Những món ăn tôi nấu, chẳng được ngon, cũng không được lòng vợ nhưng tôi đã cố gắng dần dần, từ từ để trở thành một đầu bếp thực thụ. Bắt đầu bằng những món ăn đơn giản, rồi đến những món phức tạp hơn. Nói thì không tin, tôi còn học nấu ăn ở chỗ bạn bè và người quen, còn mua thêm sách về để nghiên cứu.
Mấy ông đàn ông đi làm, kiếm tiền, thấy tôi như vậy liền dè bỉu, bảo tôi là hạng đàn bà. Đàn ông thì phải kiếm tiền, đàn bà mới làm việc nhà, nội trợ. Họ coi thường tôi, nói tôi là bám váy vợ này nọ. Họ còn khích bác đủ thứ trên đời khiến tôi cảm thấy có chút liêu xiêu. Nhưng nghĩ lại, việc chăm con mới là việc khó. Vợ tôi chẳng phải từ khi đi làm hào hứng hẳn, tươi tỉnh hẳn, cũng bớt stress đi. Liệu có phải công việc chăm con đã gây áp lực quá lớn cho vợ.
Vì yêu vợ nên tôi không quản làm việc nhà thay vợ, nội trợ, nấu nướng giúp vợ, để vợ đi làm. Nhất là khi tôi cũng thất nghiệp, không có công ăn việc làm gì, thì chi bằng ở nhà cho vợ đi làm. Không lẽ, cứ tối tối dắt xe đi ra ngoài, giả vờ đi công tác, còn vợ ở nhà chăm con, thì tiền đâu mà ra lo sinh hoạt gia đình.
Công nhận, cái sự chăm con vất vả. Nhưng hỏi thử mấy ông đàn ông làm được điều đó. Thấy vất thì phải lao vào, chứ thấy vất vả mà cứ bỏ mặc cho vợ thì gọi gì là yêu vợ, thương vợ?
Quan niệm của tôi, đàn ông hay đàn bà kiếm tiền, nội trợ không quan trọng, ai làm tốt hơn thì người đó đảm nhiệm. Giống như, đàn ông làm được việc nhà tốt mà không có công việc bên ngoài thì cứ ở nhà chăm con, nấu cơm. Đàn bà giỏi, có chức quyền, công việc tốt, lương cao thì đàn bà đi làm. Cớ gì bắt một ngườiphụ nữ ở nhà chăm con khi họ có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn cả chồng?
Phải thay đổi dần tư tưởng, việc nhà không chỉ dành cho đàn bà, việc kiếm tiền, trụ cột gia đình không phải chỉ dành cho đàn ông. Trên thực tế, đàn bà thành danh rất nhiều và cũng có biết bao nhiêu người phụ nữ nhận trọng trách gánh vác gia đình. Đừng đổ lỗi cho đàn ông khi gia đình không giàu có. Cũng đừng đổ lỗi cho đàn bà khi mái ấm không yên lành. Vì chẳng ai quy định người đàn ông hay đàn bà phải nhận trọng trách nào đó trong gia đình. Đã là vợ, là chồng, là người trong một nhà, việc gì làm được thì nên làm, việc gì khó thì cùng nhau san sẻ. Ai làm tốt hơn thì gắng làm cho người khác.
Công việc kiếm tiền hay nội trợ cũng giống như nhau. Nên dù là đàn ông hay đàn bà, việc nhà, việc kiếm tiền đều là việc chung, vì một mục đích xây dựng gia đình ấm no, hạnh phúc.
Không nên vì người ngoài nghĩ này nghĩ nọ mà phân tâm. Hãy thể hiện mình là người phụ nữ tốt, người chồng tốt bằng việc chia sẻ công việc gia đình với nhau. Có thể, mái ấm mới đúng là mái ấm...
Theo Khám phá
Yêu vợ hơn sau lần đầu tiên về quê cô ấy ăn Tết Đang lim dim ngủ với con gái, tôi nghe thấy tiếng khóc thổn thức bên ngoài. Tỉnh giấc dậy ra nhà vệ sinh, tôi khựng người lại khi nghe thấy vợ và bà ngoại nói chuyện. Lấy vợ xa nên hai vợ chồng tôi cũng không có điều kiện thường xuyên về quê ngoại. Từ ngày đẻ con gái đầu lòng đến giờ...