Vì thương người tôi đã bị tên tội phạm quốc tế lừa nhiều lần
Anh nói con đi cắm trại bị tai nạn thảm khốc ở châu Phi, đề nghị tôi giúp một số tiền, nếu không khó qua khỏi.
Tôi ở Mỹ đã 10 năm, có cả nếp lẫn tẻ, con trai 11 tuổi và con gái 5 tuổi, tôi và chồng ly thân gần 2 năm nay và không quan hệ hoàn toàn (vẫn ở chung nhà và xem nhau như bạn, có lẽ mọi người bên Việt Nam vẫn còn xa lạ chuyện này nhưng bên Mỹ có nhiều gia đình sống như vậy vì cả 2 vẫn muốn cùng bên con và cùng chăm sóc con).
Cách đây một năm có người đàn ông Mỹ xin kết bạn với tôi qua mạng xã hội. Anh nói là cha đơn thân của một cặp song sinh trai gái 13 tuổi. Qua cách nói chuyện, tôi cảm giác anh là người cha thương con. Anh nói đang đi làm xa theo hợp đồng 6 tháng bên Anh, còn 2 đứa nhỏ ở Mỹ cùng vú nuôi (lúc đầu tôi cũng nghi ngờ nhưng sau khi xác minh mã vùng điện thoại đúng là ở Anh và Mỹ thì tôi không thắc mắc nữa). Sau đó anh ta nói 2 đứa nhỏ muốn xin số điện thoại của tôi và muốn được làm bạn. Chúng thường kể cho tôi nghe về chuyện học, chuyện bạn bè, tự nhiên trong tôi có cảm giác rất quý mến chúng. Một ngày nọ, chúng xin được gọi tôi là mẹ.
Một hôm, anh nói con có chuyến đi cắm trại tới châu Phi và bị tai nạn thảm khốc ở đó, đề nghị tôi giúp một số tiền để bác sĩ có thể cứu kịp thời nếu không hai đứa nhỏ sẽ khó qua khỏi. Nghe đến đó tim tôi như thắt lại, thương chúng như con của mình, vì thế tôi đã giúp. Sau đó anh ta dựng thêm vài tình huống thảm thương để xin tiền tôi nữa, không hiểu vì ngu ngốc tin người hay quá thương người mà tôi mù quáng giúp đỡ vài lần. Không biết bao lần tôi đứng một mình trong nhà thờ, trước tượng Đức Mẹ ngay trong mùa đông giá lạnh khóc xin giúp tôi đủ tỉnh táo để phân biệt được đâu là sự lừa gạt, đâu là sự thật, để tôi thoát ra khỏi chuyện này.
Video đang HOT
Anh luôn đặt tôi vào một tình thế khó xử giữa sự sống và cái chết của 2 đứa trẻ, tôi cũng nhiều lần làm ngơ, cũng gây lộn, nhưng anh vẫn không buông tha tôi. Phần nữa tôi sợ nếu mình làm ngơ, nếu câu chuyện này là thật, nếu 2 đứa nhỏ có chuyện gì chắc bản thân sẽ dằn vặt lương lâm, nhưng lỡ đây là một vụ lừa đảo thì chắc tôi sẽ đau đớn lắm. Cuối cùng, tôi dành hết một ngày tìm kiếm tất cả thông tin, hình ảnh, điện thoại, passport, tra khảo Google, cuối cùng câu trả lời như mũi dao nhọn đâm thẳng vô tim tôi, tất cả đều là giả dối, chúng là một tổ chức tội phạm quốc tế. Tôi từng nghi ngờ, từng kiểm chứng nhưng làm sao có thể thắng lại bọn chúng chứ. Chúng có hệ thống quy mô, kịch bản, khi đã biết sự thật tôi chửi anh duy nhất một từ “khốn nạn”. Anh xin lỗi vì tất cả những chuyện đã gây cho tôi, sau đó tôi cắt đứt không nhắn tin gì nữa nhưng anh càng kiên trì nhắn cho tôi, tâm sự ngọt ngào như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sau này tôi mới khám phá ra đó cũng là một chiêu vỗ về của bọn tội phạm dành cho con mồi để một phần nào đó làm con mồi đỡ tổn thương.
Tôi không thể báo cảnh sát hay FBI được vì sẽ có rất nhiều hệ lụy và giấy tờ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi. Nói không hận anh thì là nói dối nhưng tôi luôn nguyện rằng sau này khi các con lớn lên, có thể lúc đó chúng cần một sự giúp đỡ từ ai đó thì sẽ nhận được như tôi từng làm. Số tiền tôi đã mất không phải là ít, tôi tin mình sẽ tìm thấy lại những gì đã mất, nhưng còn niềm tin? Niềm tin vào con người, vào sự nhân quả có thật trên đời này không hay chỉ là tự mình an ủi mình?
Chuyện đã qua gần nửa năm, tôi cắt liên lạc hoàn toàn với hắn nhưng vẫn có cảm giác như cơn ác mộng mới đêm qua thôi, đôi khi trong bóng đêm tôi vẫn toát cả mồ hôi, mất ngủ nhiều đêm. Tôi vẫn ghé nhà thờ thăm Đức Mẹ mỗi khi có thời gian, tôi chỉ muốn tìm lại sự bình yên, an nhiên trong tâm hồn. Tôi sẽ chôn câu chuyện này lại, xem như một vết thương, một kinh nghiệm sống sau này cho bản thân và cho những người mình yêu thương. Thế giới luôn tươi đẹp, ngày mai mặt trời vẫn mọc và tỏa ánh nắng lung linh phải không mọi người? Tôi sẽ đi tìm lại tôi, một con người luôn tràn đầy năng lượng, lạc quan và vui vẻ.
Theo VNE
Nỗi ao ước có một đứa con của vợ chồng tôi... mãi vẫn chưa thành sự thật
Trong thời gian, chúng tôi ở với nhau trước hôn nhân, đã có nhiều lần tôi dùng đến thuốc tránh thai khẩn cấp như một phương án để không làm ảnh hưởng đến sự cống hiến cho công việc của cả hai vợ chồng
Vợ chồng tôi yêu nhau 8 năm rồi mới quyết định cưới khi bị gia đình cả hai bên đều giục giã liên tục. Tôi chặc lưỡi kết hôn với ý nghĩ, thôi thì đằng nào cũng ở với anh, lấy anh làm chồng, trước hay sau thì cũng như nhau.
Sau đám cưới, chúng tôi mới danh chính ngôn thuận về ở với nhau chứ thực ra trước đó, tôi và anh đã chung sống như vợ chồng được mấy năm trời, từ khi tôi mới bắt đầu bước vào nghề. Anh là một nhà báo có tay nghề tốt, lại làm việc trong một tòa soạn báo có tiếng. Tôi và anh quen nhau cũng nhờ cái nghiệp phóng viên.
Anh là người chỉ dạy cho tôi rất nhiều khi mới bước vào nghề. Những ngày nắng bỏng rát hay ngày mưa to gió lớn đi làm tin, anh đều hỗ trợ tôi hết lòng. Anh còn giúp tôi sửa lại tin bài trước khi gửi cho tòa soạn. Vì những lần giúp đỡ của anh, chúng tôi sáp lại gần nhau cũng là điều dễ hiểu.
Đến bây giờ, đã được hơn 2 năm từ ngày cưới nhau, chúng tôi mòn mỏi trông chờ tin vui nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Bố mẹ hai bên giục, đồng nghiệp, bạn bè khuyên chúng tôi nên nhờ sự can thiệp của khoa học. Nhưng chính tôi, tôi vẫn đang chờ một điều kỳ diệu đến tự nhiên. Ở đâu đó, đứa con của chúng tôi cũng đang đợi chờ một ngày đẹp trời, con được đến với vợ chồng tôi. Chẳng qua, cái duyên nó chưa thực sự được gắn kết.
Đã hơn 2 năm từ ngày cưới nhau, chúng tôi mòn mỏi trông chờ tin vui nhưng vẫn chẳng thấy đâu (ảnh minh họa)
Trong thời gian, chúng tôi ở với nhau trước hôn nhân, đã có nhiều lần tôi dùng đến thuốc tránh thai khẩn cấp như một phương án để không làm ảnh hưởng đến sự cống hiến cho công việc của cả hai vợ chồng. Đơn giản, tôi chỉ nghĩ hoàn cảnh đang khó khăn, nếu có con sẽ không thể lo chu toàn cuộc sống. Rồi con sẽ phải sống vất vả như bố mẹ nó, bươn chải để kiếm cơm từng ngày. Nghĩ thế thôi, tôi lại cố gắng.
Hết lần này đến lượt khác, chúng tôi không dùng bao cao su mà chỉ dùng thuốc tránh thai hàng ngày. Bao giờ tôi quên uống một ngày thì lại dùng đến thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi không biết, những viên thuốc tôi đã uống có ảnh hưởng gì đến việc có con của chúng tôi hay không.
Thời gian càng lâu, tôi càng mong mỏi có một đứa con để bế bồng, tôi càng thèm khát được cảm nhận làm mẹ của một đứa trẻ tuyệt vời như thế nào. Vợ chồng tôi còn chưa đi khám xem sức khỏe sinh sản của hai vợ chồng có vấn đề gì không. Chỉ đơn giản là tôi muốn chờ.
Năm nay tôi cũng đã ngoài 30, sự nghiệp của hai vợ chồng cứ lên như diều gặp gió. Tiền bạc chúng tôi đã không phải lo lót, dành dụm như trước. Vậy mà, điều mong mỏi nhất vẫn chưa thấy đâu. Nếu chờ lâu quá, có lẽ tôi phải nghe theo lời khuyên của mọi người, nhờ sự can thiệp của khoa học. Đó là điều mà tôi cảm thấy chẳng hề vui chút nào.
Bảo Linh
Vợ dắt con bỏ đi, người đàn ông hóa điên rồi lang thang đầu đường xó chợ Vợ bỏ đi sau khi gã bị siết nợ căn nhà trên phố huyện. Mảnh đất ở quê thừa kế từ cha mẹ gã cũng cắt xén bán gần hết, chỉ vừa đủ cắm cái chòi... Lần duy nhất gã tỉnh sau mấy năm ngập trong hơi men, gã nhận ra gã chẳng còn gì ngoài tấm thân bệ rạc... Gã ngồi trơ...