Vì tham lam, tôi đã đánh mất chồng vào tay kẻ khác
Anh nói tôi chỉ yêu tiền và yêu bản thân mình chứ không yêu anh, thứ anh cần là một mái ấm bình yên và anh tìm được bình yên bên cô ấy… Chồng đứng dậy bước đi để lại tôi ngồi một mình chênh vênh trong đống suy nghĩ. Hóa ra bình yên là hạnh phúc. Tôi thấy thương hại và nực cười cho chính mình. Tôi đã đánh mất tất cả, chỉ vì tôi tham lam và tôi hiếu thắng.
Đã bao giờ bạn tự hỏi hạnh phúc đối với bạn là gì chưa. Tôi- một phụ nữ 36 tuổi xinh đẹp và thành đạt- khi đã sống hơn nửa đời người, nhìn lại những chặng đường đã qua tôi chợt nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ, chạy theo những điều phù phiếm để rồi giật mình khi mình chẳng còn thứ quan trọng trong tay.
Ngày ấy tôi kết hôn ở tuổi 27, chồng hơn tôi 3 tuổi. Cuộc sống chúng tôi ban đầu khá hạnh phúc, còn sau đó chúng tôi sống với nhau vì trách nhiệm và nghĩa vụ. Tình yêu chồng dành cho tôi bị vơi đi theo năm tháng đơn giản vì… tôi quá tham lam.
Tôi cứ mải miết đi tìm những thứ phù phiếm và hình thức (Ảnh minh họa)
Tôi lao vào công việc như một con thiêu thân, tôi yêu công việc và cháy hết mình vì nó, hơn nữa tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để cho hai đứa con tôi được đi du học. Chồng tôi cũng kiếm ra tiền, nhưng bao nhiêu tôi vẫn thấy thiếu. Chúng tôi mua nhà mua xe nhưng những bữa ăn cả gia đình ngồi chung đếm được trên đầu ngón tay.
Tôi bận rộn với việc gặp khách hàng, đi công tác và các dự án. Còn chồng tôi, tôi ít có thời gian chăm sóc vì tôi hiểu anh ấy tự chăm sóc bản thân mình rất tốt, anh ấy vốn là người chỉn chu điềm đạm. Nhiều lần chồng góp ý với tôi là tham việc ít thôi hãy dành thời gian cho gia đình, nhưng tôi lại bảo: “Em cố gắng thời gian nữa, khi mình có dư giả tiền gia đình ta sẽ đi du lịch thường xuyên, thời trẻ em muốn kiếm tiền để sau này chúng ta đỡ khổ và có chút vốn an hưởng tuổi già”.
Chồng tôi lẳng lặng bỏ đi không nói gì thêm, chúng tôi như hai cái bóng trong ngôi nhà. Cả hai dường như chỉ về nhà để ngủ, tắm rồi lại đi làm, nhìn bề ngoài chúng tôi là một gia đình khá giả hạnh phúc nhưng họ đâu biết sự buồn tẻ bên trong, có lẽ tất cả là do tôi.
Video đang HOT
Nhìn chồng tôi hạnh phúc bên người phụ nữ khác mà trái tim tôi như chết lặng (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn yêu chồng, nhưng tôi cũng yêu công việc của mình. Rồi một ngày đang lái xe đi trên đường, tôi dừng xe vào một cửa hàng mua ít thức ăn mà chồng tôi thích vì ngày mai là sinh nhật anh ấy. Nhưng lúc đi ra ô tô, tôi thấy bóng dáng thân quen của chồng mình. Anh đang đi chợ cùng với một người phụ nữ, tôi đuổi theo họ để quan sát mặc dù trái tim tôi đang run rẩy. Chồng cùng người phụ nữ có khuôn mặt không xinh và quyến rũ bằng tôi nhưng ở cô ấy có nét phúc hậu, họ đang cùng nhau lựa từng mớ rau, rồi nhìn nhau cười vui vẻ.
Chồng nắm tay cô ấy, lúc đi qua đường có chiếc xe phi nhanh tới, chồng tôi vội ôm cô ấy để né chiếc xe rồi ân cần hỏi cô ấy có sao không? Lúc đó tôi lững thững đi về nơi đậu ô tô. Đêm đó chồng tôi không về, tôi ngồi ôm gối đờ đẫn. Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai mà chồng lại như thế… phải chăng tôi quá tham lam để mất đi người đàn ông của đời mình.
Hôm sau tôi và chồng ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau, anh bảo anh yêu cô ấy. Anh nói tôi chỉ yêu tiền và yêu bản thân mình chứ không yêu anh, thứ anh cần là một mái ấm bình yên và anh tìm được bình yên bên cô ấy… Chồng đứng dậy bước đi để lại tôi ngồi một mình chênh vênh trong đống suy nghĩ. Hóa ra bình yên là hạnh phúc. Tôi thấy thương hại và nực cười cho chính mình. Tôi đã đánh mất tất cả, chỉ vì tôi tham lam và tôi hiếu thắng.
Theo Blogtamsu
Giá như con đừng... đỗ Đại Học
Bố ạ, một mùa tuyển sinh đại học lại đang đến gần. Sáu năm trôi qua, cứ mỗi lần nghe đến từ Đại học là trái tim con lại nghẹn đắng, thổn thức...
Bố! Khi con ngồi viết những dòng này cũng là khoảng thời gian con đang phải gấp rút hoàn thiện hồ sơ xin việc tại cơ quan mới. Những công việc photo, công chứng đơn giản này bỗng trở thành quá sức với con... Hình như nó còn trở thành nỗi ám ảnh của con suốt những năm tháng qua.
Hẳn bố rất giận khi nghe con nói rằng, con sợ nhìn thấy bằng Đại học, sợ nhìn thấy màu đỏ chói - cái màu mơ ước của hầu hết các sinh viên, sắc màu mà cả đời bố cố gắng giúp con dành được nó. Nhưng bố biết không, với con, màu đỏ ấy bỗng trở nên thật tồi tệ và đáng sợ biết bao. Mỗi lần cầm nó trên tay, cảm giác day dứt, thậm chí có cả sự tiếc nuối lại tràn ngập trong con.
Buổi sáng định mệnh ngày hôm ấy, khi đúng lúc con nhận được cuộc gọi từ người bạn thân thông báo rằng, nhà trường đang tổ chức trao bằng tốt nghiệp và các thầy đang xướng tên con. Con còn chưa kịp nở nụ cười thì nghe tiếng cô y tá hốt hoảng gọi tên mình. Con đã đứng tim, gần như không thở được. Cố gắng từng bước, con mới vào được giường bố nằm điều trị. Mắt bố nhắm nghiền, ngón tay mấp máy rồi chiếc máy theo dõi nhịp tim cứ chạy ngược lại đầy gấp gáp. "Bố ơi, hôm nay là con nhận bằng tốt nghiệp Đại học đấy. Bố mở mắt ra đi, bằng Đại học đấy bố ơi", con không nhớ mình đã gào lên biết bao lần câu ấy.
Có lẽ, nếu con không đậu Đại học thì giờ mẹ đã không cô đơn... Ảnh minh họa.
Bác sỹ nói, vì bố lao lực bởi làm quá sức. Bố mất vì cơ thể quá yếu không thể chống chọi được với bệnh tật...
Ngày con nhận bằng Đại học cũng là ngày bố ra đi!
Nằm ở bệnh viện gần 1 tháng , thỉnh thoảng bố lại hỏi con sắp tốt nghiệp chưa. Đôi lần bố cứ nhắc đến tấm bằng Đại học. Bố nói, bố mong muốn được một lần nhìn thấy nó.
Bố bảo, khi nào khỏi hẳn bệnh, bố muốn ra Hà Nội để biết chỗ con ăn ở thế nào. Bố muốn gặp bà chủ nhà tốt bụng - nơi con đã thuê trọ suốt những năm tháng ở Hà Nội để nói lời cảm ơn. Bố nói bố sẽ dành một con lợn để "bữa tiệc" mời cả xóm chúc mừng ngày con ra trường...
....
Con biết, dù đông anh chị em nhưng con vẫn là đứa được bố cưng chiều và hi vọng nhất trong nhà. Cũng chỉ vì con đỗ được Đại học, điều mà cả xã mình, cả dòng họ mình chưa ai làm được điều đó. ..
Bố lúc nào cũng tự hào khi khoe với hàng xóm, hoặc có họ hàng xa vào nhà chơi rằng: "Con bé thứ nhà tôi đang học Đại học dưới Hà Nội đấy, cả xã có mỗi mình nó được đi học"...
Bố lúc nào cũng chiều con. Chỉ cần con nói con cần gì cho việc học, từ chiếc máy tính, điện thoại hay máy ảnh... bố đều cố gắng chạy tiền mua cho con.
Mỗi lần con đi học về bố đều bảo mẹ đi chợ, nấu những món ngon để con "tẩm bổ" vì "đi học nó chẳng được ăn ngon". Mỗi lần như thế con lại đọc được sự ganh tị trong mắt của mấy đứa em.
....
Bố biết không, dù đã sáu năm rồi nhưng chưa một ngày nào là con không day dứt, nguôi ngoai khi nghĩ về những dự định nho nhỏ của mình để dành tặng bố...
Bố biết không, con đã định sau khi ra trường, con sẽ tự xin việc và làm tốt để bố mẹ không mất một đồng tiền chạy việc cho con. Vì bố lúc nào cũng động viên cả nhà rằng: "Phải tiết kiệm tiền, cả nhà chịu khó ăn uống khổ chút để dành tiền cho chị xin việc".
Con vẫn thầm nhủ, sau khi đi làm, những đồng lương của tháng đầu tiên mà con nhận được thì con sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon để cả nhà mình cùng xum vầy mà không phải lo tiết kiệm để đi xin việc. Con sẽ bù đắp cho những đứa em tội nghiệp của mình chỉ vì chị đi học mà phải kham khổ! Con đã hứa với bố sau khi con nhận bằng tốt nghiệp, con và bố sẽ ra Hà Nội chơi vài ngày, đi thăm bà chủ nhà, rồi đưa cả mấy đứa em đi Công viên Thủ lệ....
Vậy mà những dự định nho nhỏ ấy chẳng bao giờ thành hiện thực được...Bố ơi, nhiều năm qua, con cứ tự hỏi rằng, liệu có phải vì con, vì tấm bằng Đại học của con mà bố phải ra đi?
Có phải lựa chọn của con là sai không ạ? Chỉ vì ước mơ, chỉ vì tương lai của một mình con mà cả nhà mình phải long đong? Các em nheo nhóc, bố mẹ vất vả, thậm chí phải đổi cả tính mạng của bố?
Nếu đúng như vậy thì con ước gì, có thể quay ngược lại thời gian để con lựa chọn lại. Con sẽ không thi Đại học, hoặc nếu có thì con lại mong rằng, giá con đừng đỗ đại học...
Theo Him
Đau đớn khi phát hiện vợ không còn đời con gái Tôi năm nay 32 tuổi, hiện đang là giáo viên tại một huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa. Đã có một chuyện xảy ra với tôi cách đây 3 năm nhưng đến bây giờ, những hình ảnh ghê tởm ấy vuẫn cứ ám ảnh, theo đuổi tôi như hình với bóng khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Chính vì lẽ đó nên...