Vì ta không phải tình đầu của nhau
Có sao đâu khi em là người thứ hai, thứ ba bước vào cuộc sống của anh. Những chuyện đã qua, đã qua rồi.Tặng chàng trai của tháng Mười ngọt như nắng thu, với nụ cười thật rạng rỡ…
Cảm ơn anh vì đã yêu em, lần thứ hai…
Đôi lúc nghĩ ngợi, em nhốt mình vào một nỗi buồn ngớ ngẩn hết sức: Mình không phải mối tình đầucủa nhau. Ai cũng biết tình đầu dễ vỡ nhưng đẹp, nồng nàn và lưu luyến mãi như hương hoa sữa mỗi mùa về. Đôi lúc em đọc trong mắt anh một chút phảng phất buồn, một chút vết thương lay lắt của những ngày không dễ quên ấy. Cũng như khi mình chở nhau qua những góc phố quen, trong em lại thấp thoáng bóng hình của ai đó dẫu vòng tay vẫn ôm anh thật chặt.
Cũng có thể chúng ta không phải mối tình đầu của nhau nên em sẽ chẳng tha hồ tận hưởng những phút cuồng si, mê say của tình yêu: những cuộc điện thoại thâu đêm suốt sáng chỉ vì thấy nhớ, những chuyến dịch chuyển bằng xe máy giữa hai đầu thành phố chỉ để nhìn thấy nhau trong phút chốc, những chiều mưa rong ruổi trên chiếc xe đạp như hai đứa trẻ, lạnh mà hạnh phúc vô cùng… Đã qua rồi những ngây ngô vụng dại, đã qua rồi những tháng ngày mà tình yêu thật gần như hơi thở.
Không phải mối tình đầu nên em không còn mơ mộng nhiều (Ảnh minh họa)
Cũng có thể bởi không là mối tình đầu, nên em chẳng còn thấy tình yêu mộng mơ như cổ tích, nồng nhiệt như trong những câu chuyện tình yêu trên sách vở. Cuộc sống hiện tại không còn chỗ cho những ảo ảnh màu hồng chính em tưởng tượng ra. Có lẽ, chỉ còn lại một thứ tình yêu hiền dịu, mát lành, mơn man như gió thu, nhưng em biết, không hề nhạt nhòa.
Anh đã đến, cho em thấy một tình cảm ấm áp, không ồ ạt, rộng thênh thang như biển lớn, không vồn vã, ồn ào; ngược lại, rất dịu dàng, rất sâu. Những lúc anh ôm em vào lòng, giữ chặt em bằng đôi cánh tay mạnh mẽ, em luôn thấy mình thật nhỏ bé nhưng không cô độc bởi có anh chở che. Dẫu con đường phía trước còn chạy xa tít tắp, chừng nào còn yêu, còn tin, chừng nào anh còn đặt trên môi nhỏ nụ hôn nồng nàn như thế, em sẽ chẳng còn lo âu.
Video đang HOT
Ở bên anh em không còn thấy lo âu (Ảnh minh họa)
Em sẽ không đổ lỗi cho một trái tim nhiều ngăn – một ngăn thật lớn dành cho em và một ngăn nhỏ bí mật dành cho người đó. Không phải bởi em là một người vị tha, cũng không phải bởi em chấp nhận ngậm nỗi đau cho riêng em. Bởi suy cho cùng, em nên cảm ơn quá khứ ấy đã mang anh đến bên em.
Chẳng có lý do nào để em trách móc khi anh không yêu em như mối tình đầu. Cũng chẳng bao giờ em ngốc nghếch so sánh tình cảm dành cho ai là nhiều hơn. Anh yêu em, điều ấy còn đủ hơn cả những gì em mong chờ. Quá khứ rồi sẽ ngủ yên, khi anh bên em. Và chuyện tình yêu chúng mình sẽ được viết từ những điều rất mới. Có sao đâu khi em là người thứ hai, thứ ba bước vào cuộc sống của anh. Những chuyện đã qua, qua rồi. Chỉ cần bây giờ và những ngày sau nữa, mình sẽ bên nhau cho suốt cuộc đời…
Và anh ơi, khi bình minh gọi nắng bên ô cửa sổ nhỏ, em sẽ biết yêu anh như thuở ban đầu trái tim biết cất lời yêu thương.
Theo Tiin
Sau 25 năm, chị gái bỗng dưng thành mẹ đẻ
Người đàn ông lạ đưa kết quả xét nghiệm ADN, nói là cha tôi và khẳng định "Huyền không phải chị gái, mà chính là mẹ ruột của tôi.
Cuộc đời tôi như một kịch bản phim ngớ ngẩn và vô lý do đạo diễn thất thế nghĩ ra nhằm câu khách thiên hạ. Khi sự thật được tiết lộ, tôi chết lặng trong bàng hoàng và sửng sốt. Tôi không rõ đây là bi kịch hay là điều may mắn của mình nhưng tôi ước, giá mà cho tận tới lúc chết, tôi vẫn không biết chút gì về sự thật, giá mà mẹ đừng bao giờ nói với tôi.
Khi chưa biết mọi chuyện, tôi là con trai trong một gia đình giàu có, trên tôi là một chị gái tên Huyền. Chị Huyền hơn tôi 16 tuổi. Vì nhà chỉ có 2 chị em nên chúng tôi rất thân nhau. Thế nhưng, khi tôi còn nhỏ, chị Huyền rất ít khi chơi với tôi. Bố mẹ nói chị có chuyện buồn nên tôi không được quấy rầy hay làm phiền chị.
Mãi đến khi tôi vào lớp 1, chị mới cởi mở với tôi hơn và dần dần chị thay bố mẹ chăm sóc tôi, bởi hai người còn bận rộn chuyện kinh doanh mà chị Huyền khi ấy đã tốt nghiệp đại học nhưng chị không đi làm. Tôi cũng không thấy chị có bạn bè bởi cả ngày ngoài chuyện đưa tôi đi học, đón tôi về, đưa tôi đi chơi, nấu nướng cho tôi ăn thì chị chẳng hề gặp gỡ bất cứ ai. Nhưng tôi chẳng mấy để ý chuyện đó.
Cho cả đến khi lớn lên và biết suy nghĩ, tôi vẫn cho rằng tính chị khép kín, không thích giao thiệp rộng rãi nên chị mới có ít bạn và thích ở nhà nhiều như vậy. Tôi vẫn thường gọi đùa chị Huyền là bà cô già vì chị quản lý tôi rất chặt, hơn cả bố mẹ. Chị đề ra quy định về thời gian, quy định về việc gặp gỡ và kết bạn, quy định cả về cách ăn mặc và nói năng của tôi. Nếu tôi có thắc mắc, bố mẹ chỉ cười nói: "Chị chỉ muốn tốt cho con mà thôi". Dù rất khó chịu với "bà cô già" này nhưng tôi rất yêu thương chị, đơn giản vì chị là người thân của tôi.
Năm tôi 20 tuổi, bố mẹ đột ngột mất trong một tai nạn xe hơi, trong nhà chỉ còn lại hai chị em. Tôi vẫn đang tuổi ăn, tuổi chơi nên không thể thay bố mẹ gánh vác chuyện công ty. Chị Huyền đã nhận lấy việc đó. Bây giờ khi ngồi viết lại những chuyện trong quá khứ, tôi mới nhớ ra rằng chị chưa một lần yêu ai hoặc ít nhất đó là những gì tôi biết.
Chị có rất ít bạn bè, không gặp gỡ, hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào. Nếu tôi có hỏi thì chị chỉ bảo đợi tôi lấy vợ xong chị mới đi lấy chồng. Tất nhiên, chị tôi có nhiều người để ý, theo đuổi. Có người còn khốn khổ vì không được chị tôi đáp lại nhưng chị vẫn cứ dửng dưng như vậy.
36 tuổi, chị trở thành Tổng Giám đốc của một công ty truyền thông lớn. Tôi sợ chị không làm được bởi trước giờ chị vẫn sống khép kín, không giao lưu nhiều với xã hội, vị trí Tổng Giám đốc dường như không mấy hợp với chị. Nhưng tôi đã nhầm, chị điều hành mọi thứ rất trôi chảy. Nhìn chị đĩnh đạc trong cương vị mới, tôi không khỏi ngạc nhiên bởi đó là hình ảnh về một chị Huyền khác hẳn với chị mà tôi thường nhìn thấy.
25 tuổi, tôi bắt đầu vào công ty học việc và dần dần thay chị đảm nhận việc của công ty. Chị nói chỉ làm giúp tôi chừng ấy năm thôi, còn lại tôi phải tự lo liệu. Tôi đồng ý và cố gắng làm mọi chuyện thật tốt. Tôi muốn chị tôi có thời gian để dành riêng cho bản thân bởi chị đã ngoài 40 và vẫn chưa lấy chồng. Chị nói không muốn lấy chồng và có ý định quy y cửa Phật. Tôi kịch liệt phản đối chuyện này. Nhà tôi chỉ còn hai chị em, nếu chị đi tu, tôi sẽ giống như một đứa trẻ mồ côi không người thân thích.
Chị lại nói sẽ đợi tôi có vợ, có con rồi chị mới đi tu. Việc này tôi cũng không đồng ý. Tôi thấy chị cứ u uẩn sống trong khi với điều kiện của chúng tôi, chị hoàn toàn có thể sống vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống, đi du lịch đó đây. Tôi vẫn không hiểu vì sao chị cứ sống như thể cả thế giới đang quay lưng lại với chị cho đến ngày người đàn ông lạ xuất hiện. Ông ta hẹn gặp tôi ở ngoài. Vì không rõ đó là ai và công việc quá nhiều nên tôi từ chối nhưng khi ông ta nói có chuyện liên quan tới chị Huyền cần nói cho tôi biết thì tôi đổi ý.
Chỗ hẹn gặp mặt của chúng tôi là một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong ngõ, dù nhỏ nhưng quán được bài trí rất đẹp. Người đàn ông lạ tự giới thiệu ông ta tên Tân. Tôi đoán chừng ông ta phải gần 60 tuổi, có phong thái đạo mạo, điềm tĩnh và cách nói chuyện thể hiện rằng ông là một người quyền lực. Ông không nói chuyện vòng vo mà khi vừa bắt đầu, ông đã nói, ông là bố của tôi, bố ruột.
Sau vài giây sững người, ngạc nhiên, tôi trấn tĩnh lại bởi cho rằng người đàn ông này đã nhận nhầm người hoặc ông ta đang tạo kịch để nhòm vào tài sản của gia đình tôi. Ông đưa kết quả xét nghiệm ADN cho tôi. Tôi vẫn không tin. Ông nói, tôi có thể gọi chị Huyền đến để kiểm chứng, để ba mặt một lời. "Cũng không phải là chị Huyền đâu, đó là mẹ ruột của con". Ông nói nhẹ như không, còn đối với tôi thì câu nói này quả thực là một cú sốc lớn.
Tôi không hiểu có chuyện gì đang diễn ra trong cuộc đời mình. Chị Huyền đến, ngay khi nhìn thấy người đàn ông kia, nét mặt chị chuyển biến. Tôi nói cho chị về những điều người đàn ông kia khẳng định và mong mỏi một cái lắc đầu từ phía chị. Thế nhưng chị Huyền không nói gì, chị cũng không phủ nhận. Chừng ấy là đủ cho tôi hiểu những gì ông Tân nói đều là sự thật. Khi ông Tân rời đi, chị Huyền mới bắt đầu nói.
Chị thừa nhận những gì người đàn ông kia nói là đúng. Chị yêu ông ta khi 16 tuổi còn ông ta khi đó đã ngoài 30 và có vợ con. Chị sinh tôi khi còn quá trẻ nên ông bà ngoại đã quyết định nhận tôi làm con trai của họ để che giấu việc đáng xấu hổ là con gái duy nhất của họ chửa hoang. Và tôi đã sống với thân phận là con trai của ông bà ngoại hơn 20 năm trời. Không một ai biết sự thật ấy ngoài ông bà ngoại, chị Huyền và người đàn ông kia.
Chị Huyền nói ông ta muốn nhận con. Ông ta không cần đến tài sản của gia đình chúng tôi bởi ông là một người đàn ông giàu có và quyền lực. Ông ta muốn nhận con bởi vợ ông không sinh được đứa con trai nào để nối nghiệp. Lý do quá nực cười! Bởi nếu ông ta đã có con trai thì chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ quay lại tìm tôi, để xem đứa con rơi này đã sống như thế nào. Dù cho ông ta là bố đẻ của tôi thật nhưng tôi không hề có ý định nhận bố.
Chuyện khiến tôi khó nghĩ và buồn nhiều nhất là chị Huyền. Tôi không cách nào chấp nhận chị là mẹ của tôi bởi cái suy nghĩ chị là chị gái đã ăn sâu vào trong tiềm thức. Chị là mẹ của tôi sao? Còn có chuyện nào đáng sửng sốt và nực cười hơn câu chuyện này? Hóa ra, đó là lý do vì sao chị tôi từng ấy năm trời không hề yêu ai, từng ấy năm trời chị lo lắng, chăm sóc cho tôi.
Tôi đã chuyển ra ngoài sống mấy tuần nay. Tôi không biết làm thế nào để gặp và nói chuyện với chị. Sự thật này chắc chắn tôi sẽ phải chấp nhận nhưng không phải bây giờ. Tôi chưa nghĩ ra cách để nghĩ về chị Huyền như là mẹ của tôi. Thế nên, tôi chọn cách chạy trốn.
Theo Ngoisao
Sống 30 năm mới biết chị gái chính là mẹ Khi sự thật được tiết lộ, tôi chết lặng trong bàng hoàng và sửng sốt. Tôi thấy đời mình như một kịch bản phim ngớ ngẩn và vô lý do một đạo diễn nhất thế giới nghĩ ra nhằm câu khách thiên hạ. Khi sự thật được tiết lộ, tôi chết lặng trong bàng hoàng và sửng sốt. Tôi không rõ đây là...