Vì sao tôi không dám lấy chồng?
Ai cũng mong muốn có một mái ấm hạnh phúc nhưng với tôi, hạnh phúc là khi mình được toàn quyền quyết định nó chứ không phải mông lung trông chờ vào bất kỳ ai khác để rồi phải nói hai từ “ ly hôn”.
Mới ly hôn mấy tháng, bố đã lấy vợ hai
Ly hôn là hai từ mà có lẽ chẳng ai muốn nghĩ đến khi đã cùng nhau ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Vậy nhưng, nào ai nói trước được chữ “ngờ”.
Ngờ đâu đã từng yêu thương đến như vậy rồi có ngày phải mỗi người mỗi ngả.
Ngờ đâu gia đình tưởng như sẽ mãi ấm êm ấy lại có ngày kẻ ở người đi, con trẻ bên ai cũng như bơ vơ, lạc lõng.
Mỗi khi tụ tập, đám bạn cứ hỏi “bao giờ lấy chồng?”, tôi chỉ biết cười trừ, cười vì chẳng biết phải trả lời thế nào, không lẽ nói thật: “Tao sợ rồi, không lấy chồng đâu”.
Bố đi ra cài then cửa, mẹ đang buông màn cho em ngủ, tôi đi sau mà thấy ở tay bố có cái gì đó loang loáng. Với một đứa trẻ 3 tuổi, tôi biết nó là con dao.
Video đang HOT
Máu mẹ thấm ướt đẫm cả cái khăn mùi soa!!!
Rồi bố mẹ chia tay, tôi do bố nuôi, mẹ nuôi em. Sau khi ly dị có mấy tháng, bố lấy vợ hai.
Ngoài thời gian lên lớp tôi phải chăm em của cô (tôi gọi vợ hai của bố là cô). Đi học không có sách giáo khoa, về nhà không có người dạy, học dốt nhất lớp, suốt ngày “được” ngồi cạnh lớp trưởng, bé tí đã phải nấu cơm khói toét cả mắt, người thì đen nhẻm lại toàn phải tự tắm giặt nên ghẻ lở toàn thân.
Mẹ thương quá đến nhà nội xin về nuôi mà bố còn ra vẻ: “Cô nghĩ tôi không nuôi được nó à?”. Và đúng là bố không nuôi được thật. Khi không còn gồng gắng được nữa, bố đồng ý để mẹ đến đón tôi về nuôi.
Từ ấy tới nay, bố chưa bao giờ mừng tuổi cho chị em tôi mỗi dịp Tết chúng tôi lên nhà nội, cũng chưa bao giờ chu cấp cho tôi đồng nào, gần như không có sự liên lạc nào gọi là có dù nhà tôi và nhà nội cách có 1 cây số. Cứ thế, từ hồi 7 tuổi tới giờ tôi không nghĩ mình còn bố.
Với hai chị em tôi, mẹ cũng là bố và bố là cái gì đó kiểu “mờ nhân ảnh” ngay cả trong tưởng tượng.
Cảnh mẹ bị đánh đập, hành hạ dã man, bụng mang dạ chửa phải nằm ngủ đêm hôm rét mướt dưới bếp, đói quá ăn tạm củ khoai lang sống, em sinh ra đã ốm yếu, hàng xóm sang chơi chỉ ngồi được dăm ba phút phải về vì không chịu nổi mùi thuốc Tây.
Tiền của bố ở hàng quán, cung phụng nhân tình chứ vợ và con đâu được đồng nào. Nếu phải nếm trải từng giây, từng phút, từng ngày của những năm tháng ấy, tôi không nghĩ có nổi một vài người đủ sự nhân hậu mà cho qua.
Những năm tháng thăng trầm từ thuở ấu thơ ấy đã tôi rèn tôi trở thành một đứa mạnh mẽ, cứng cỏi, dù giàu lòng trắc ẩn nhưng lại chẳng dám mở lòng mình với ai. Như cách gọi ấy, tôi chỉ giữ nó ở trong lòng, ẩn nó đi vì sợ biết đâu một ngày yêu thương như gió bay, qua đi rồi còn để lại muôn vàn nỗi đau.
Theo Người Đưa Tin
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...