Vì sao ta không nên tức giận? Câu chuyện đáng suy ngẫm giữa cao tăng và vị phu nhân
Con người sống trên đời quan trọng nhất là làm những việc mà mình cảm thấy có ý nghĩa, đừng mất thời gian vào việc tranh giành danh lợi, đừng cứ mở miệng ra là “nói cho hả giận”, ” tranh cho tới cùng”. Dù tài giỏi đến đâu bạn cũng không thể làm vừa …
Con người sống trên đời quan trọng nhất là làm những việc mà mình cảm thấy có ý nghĩa, đừng mất thời gian vào việc tranh giành danh lợi, đừng cứ mở miệng ra là “nói cho hả giận”, ” tranh cho tới cùng”.
Thời xưa, có một vị phu nhân thường hay tức giận vì những chuyện vặt vãnh. Một ngày nọ bà đến tìm một vị cao tăng để thỉnh giáo, vị cao tăng nghe bà nói xong thì đưa bà đến một căn phòng yên tĩnh, khóa cửa lại rồi đi. Bà phu nhân nọ tức giận lớn tiếng mắng rất lâu nhưng vị cao tăng cũng mặc kệ. Bà phu nhân lại bắt đầu cầu xin, vị cao tăng vẫn làm như không nghe thấy…
(Ảnh minh họa/Pixabay)
Cuối cùng vị phu nhân nọ im lặng, cao tăng đến bên ngoài cửa hỏi bà: “Bà có còn tức giận không?”
Phu nhân trả lời: “Tôi chỉ tức giận chính bản thân mình sao lại đến cái nơi quái quỷ này để phải chịu cái tội này cơ chứ?”
Vị cao tăng phẩy tay áo bỏ đi: “Ngay cả bản thân mình cũng không chịu tha thứ thì sao có thể bình tâm lại được?”
Một lúc sau, cao tăng lại hỏi: “Bà có còn tức giận không?”
Vị phu nhân nói: “Không tức giận nữa”.
- “Vì sao?”
Video đang HOT
- “Tức giận cũng chẳng có tác dụng gì!”
Vị cao tăng lại bỏ đi.
Lần thứ ba, vị cao tăng đến trước cửa, phu nhân nọ nói rằng: “Tôi không tức giận nữa, bởi vì chẳng đáng”.
Vị cao tăng cười nói: “Bà còn biết đáng hay không đáng, xem ra trong lòng vẫn còn nguồn gốc tức giận đấy”.
Khi bóng của cao tăng xuất hiện bên ngoài cửa trong ánh chiều tà, vị phu nhân nọ hỏi: “Thưa đại sư, thế nào là tức giận?”. Vị cao tăng hắt chén trà trong tay xuống đất, phu nhân ngẫm nghĩ hồi lâu thì ngộ ra rồi từ biệt ra về.
(Ảnh minh họa/Pixabay)
Cuộc sống của chúng ta cũng giống như chén trà trong tay vị cao tăng kia vậy, chỉ trong tích tắc sẽ hóa thành bùn đất, ngắn ngủi như thế, trong cuộc sống có những điều nhỏ nhặt nào đáng để chúng ta mất thời gian tức giận chứ?
Chắc hẳn rằng mỗi người chúng ta đều từng tức giận vì những chuyện vặt vãnh, chẳng qua là vì tranh giành cao thấp, mạnh yếu, tranh qua giành lại cũng chẳng ai là người chiến thắng cuối cùng cả.
Bạn thắng ai đó trong việc này, không chừng việc khác bạn lại thua họ, thua rồi thắng, thắng rồi thua…
Khi bạn nhắm mắt lại nói lời từ biệt với thế gian này, bạn cũng giống như bất cứ ai trên cõi đời này mà thôi: Hai bàn tay trắng, không có gì cả!
Con người sống trên đời quan trọng nhất là làm những việc mà mình cảm thấy có ý nghĩa, đừng mất thời gian vào việc tranh giành danh lợi, đừng cứ mở miệng ra là “nói cho hả giận”, ” tranh cho tới cùng”.
Những ai thật sự biết tu dưỡng, có đạo đức sẽ nén lại cơn tức giận, bởi vì tức giận là do tranh giành, bạn không tranh giành thì sẽ không tức giận, chỉ có không tức giận thì bạn mới làm được tốt mọi việc, cũng chỉ có không tức giận bạn mới sống khỏe mạnh được.
Theo guu.vn
Mẹ bạn trai nổi giận trong ngày ra mắt chỉ vì tôi rủ anh cùng rửa bát
Ngày bắt đầu yêu, mẹ dặn tôi, nếu chưa tính chuyện cưới xin thì con gái không nên đến nhà bạn trai nhiều đỡ bị nhà người ta soi mói, bắt bẻ. Vậy nên dù yêu nhau đã gần một năm, gia đình tôi đã coi anh như người nhà thì tôi vẫn chưa dám đến nhà bạn trai lần nào dù anh ấy mấy lần đề nghị.
Anh bảo tôi, tết nay anh sẽ thưa chuyện với nhà anh để sang năm cưới, anh muốn đưa tôi về nhà ra mắt trước tết. Suy đi nghĩ lại, tôi nghĩ cũng nên đến nhà anh xem trước gia cảnh và mọi người như thế nào.
Hình ảnh minh họa
Trước khi đến tôi cũng đã tham khảo anh sở thích của từng người trong nhà, mua quà cáp cẩn thận, ăn mặc sao cho lịch sự, dễ nhìn để lấy lòng người nhà anh. Khi anh đưa tôi về nhà, mẹ anh đã làm xong bữa tối. Tôi thấy bố mẹ anh còn trẻ, nói năng xởi lởi nên tâm lý cũng đỡ e ngại phần nào. Tôi cùng mẹ anh dọn bàn rồi cùng ăn tối.
Bữa cơm không có gì đặc biệt. Bố anh chỉ hỏi tôi, nhà có bao nhiêu người, có mấy anh chị em, bố mẹ làm nghề gì. Còn mẹ anh thì chỉ kể về thói nghịch ngợm của anh hồi nhỏ. Nhìn cái cách mẹ anh kể về con cũng đủ hiểu bà cưng chiều anh nhiều như thế nào. Trong bữa cơm, tôi còn thấy mẹ anh bóc tôm cho anh ăn. Lòng tôi nghĩ thầm, yêu tôi, anh chiều tôi hết nấc, vậy mà với bố mẹ anh chẳng khác gì đứa trẻ.
Xong bữa, mẹ anh bảo tôi ngồi chơi, mâm bát để đó chút nữa bà rửa. Tất nhiên, tôi chẳng ngố đến nỗi nghe lời bà chuyện này. Tôi nhiệt tình xuống bếp, một hai bảo bà lên nhà để tôi rửa bát. Mẹ anh vừa lên thì anh xuống. Tôi bảo anh "xắn tay rửa bát với em cho vui". Anh nói anh không biết rửa, anh đứng úp bát vào chạn giúp tôi.
Cả hai chúng tôi vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên nghe mẹ anh lớn tiếng phía sau: "Con đang làm cái gì đấy hả? Đàn ông con trai mà đi rửa bát là sao? Ai cho con làm mấy cái chuyện vặt vãnh đó, đúng là không ra thể thống gì. Lên nhà đi, để đó mẹ làm".
Bị mẹ mắng, anh không nói gì mà tót lên nhà để mặc tôi bối rối. Mẹ anh hình như giận quá mà không để ý tôi đang ngại ngùng. Bà tuôn luôn một tràng giáo huấn: "Cháu không muốn rửa thì cứ để đó bác làm, bác đã bảo cháu ngồi chơi rồi. Thằng con trai bác từ nhỏ không phải đụng móng tay vào việc gì trong nhà hết. Nó chỉ việc học giỏi, làm việc và kiếm tiền giỏi thôi. Đàn ông con trai quét nhà rửa bát nó hèn người đi".
Lúc đó tôi thấy mẹ anh nói vô lý quá nên cũng cố cãi: "Thời đại giờ nam nữ bình đẳng rồi mà bác. Phụ nữ ra ngoài kiếm tiền được, sao đàn ông lại không phải làm việc nhà ạ. Ở nhà cháu, đàn ông đàn bà, con trai con gái gì cũng làm việc nhà cả. Đó là cách mọi người trong nhà chia sẻ yêu thương với nhau chứ sao lại gọi là hèn hạ hả bác?".
Mẹ anh giận lắm, tôi nhìn thấy rõ sắc mặt bà đã thay đổi. Nhưng có lẽ bà đã kiềm chế lắm để không nổi giận với tôi: "Bác nghĩ nếp sống nhà cháu và nhà bác khác nhau. Cháu mà về làm dâu nhà này cũng không hợp đâu. Hai đứa nên coi lại tình cảm của mình chứ bác là bác thấy không ổn".
Tôi biết tôi đã mất điểm trong mắt mẹ anh rồi. Đáng lẽ tôi có thể nhịn cho đẹp lòng bà. Nhưng tôi sinh ra trong một gia đình mà sự bình đẳng và tôn trọng nhau được đặt làm nên tảng. Tôi chưa bao giờ phải thấy mẹ tôi một mình vất vả việc nhà, cũng không bao giờ nghĩ làm con gái thiệt thòi vất vả. Mẹ tôi còn dạy anh tôi sau này có vợ cũng phải chia sẻ việc nhà với vợ như bố tôi đang làm.
Sau hôm đó, anh có than phiền tôi, nói tôi thẳng tính quá, người lớn nói một câu thì trả một câu như vậy là không được. Nghe đâu mẹ anh giận lắm, còn bảo anh nên xem xét lại tình cảm hai đứa chứ bà là bà không ưng. Anh nói nếu tôi không sửa tính cách đi thì sau này về làm dâu sống chung sẽ mệt mỏi lắm.
Tôi tự hỏi sao tôi phải sửa mà không phải là mẹ anh sửa. Nếu không sống chung được thì sống riêng. Anh tròn mắt nhìn tôi: "Em điên à, anh là con trai một, là đứa con duy nhất trong nhà, có mà ở riêng phòng thì có".
Tôi nghe anh nói mà chán quá. Bình thường anh cũng chu đáo yêu chiều tôi lắm, mà sao anh về nhà thì như con người khác vậy, mẹ nói gì là răm rắp không dám hó hé nửa câu. Tôi thực sự yêu anh nhưng không biết mình có nên thực sự duy trì mối quan hệ này không nữa? Sự khác biệt về lối sống, nếp nhà có phải là một trở ngại quá lớn hay không?
Hoàng Nhung
Theo dantri.com.vn
Đàn ông "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành" chuyên làm khổ phụ nữ 100% có những dấu hiệu này Phụ nữ chớ dại mà lấy người đàn ông như thế này kẻo khổ cả 1 đời! Người thù dai Đàn ông thường có tình tình phóng khoáng, nhanh quên, chuyện gì đã qua là cho qua luôn, nhất là những chuyện vặt vãnh, nhỏ nhặt. Chẳng vậy mà họ rất ghét việc đàn bà nói đi nói lại, nói dai nói mãi...