Vì sao phụ nữ Việt nam không dám bỏ chồng?
Tôi biết có nhiều gia đình vốn chẳng hòa thuận với nhau, người chồng đi ngoại tình bên ngoài, người vợ biết nhưng vẫn phớt lờ cho qua, trước mặt người khác vẫn cố tỏ ra là một gia đình hạnh phúc. Nguyên nhân của việc này…
Ảnh minh họa
Tôi nhận thấy phụ nữ Việt Nam khổ là do ảnh hưởng của lối giáo dục trọng nam khinh nữ. Điều đó ăn sâu vào tư tưởng của phụ nữ từ bao đời nay. Từ đời này sang đời khác người ta luôn rao giảng, đề cao, nhấn mạnh đến sự hi sinh ở phụ nữ. Điều đó khiến sự “hi sinh” vô tình trở thành một chuẩn mực mà người phụ nữ buộc phải cố gắng đạt được, buộc phải ôm vào mình rồi oằn lưng chịu đựng, gồng gánh biết bao gánh nặng cuộc đời trên vai.
Phụ nữ cần phải học cách hiểu rằng hạnh phúc của một gia đình không chỉ đến từ sự hi sinh của người phụ nữ mà cần có sự vun đắp từ cả hai phía.
Tôi biết có nhiều gia đình vốn chẳng hòa thuận với nhau, người chồng đi ngoại tình bên ngoài, người vợ biết nhưng cố “khuất mắt trông coi”, thậm chí là 2 vợ chồng ở chung một nhà nhưng thực ra là đã ly thân từ lâu, nhưng bên ngoài, trước mặt người khác vẫn cố tỏ ra là một gia đình hạnh phúc.
Tôi cũng biết có những người phụ nữ bị chồng đánh cho thâm tím cả mặt mũi, nhưng khi ra ngoài, có ai đó hỏi tới, lại chối đây đẩy rằng là do mình bị té ngã, do vô ý trượt chân, do bị va vào cầu thang… chẳng hạn. Cứ như thể, bị chồng bạo hành là lỗi lầm, là điều đáng xấu hổ, hổ thẹn của chị ấy. Chứ không phải người đàn ông vũ phu kia mới đáng lên án, chê cười.
Vì sao người phụ nữ lại cam chịu và có cách hành xử như vậy?
Vì sao phụ nữ không dám li hôn khi cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc?
Video đang HOT
Vì chị ta yêu chồng chăng?
Không, tôi nghĩ chả có ai lại mù quáng đến mức dành tình yêu cho kẻ đã hành hạ, đánh đập bản thân mình không chút thương xót.
Vì kinh tế ư?
Không hẳn, tôi thấy có nhiều gia đình mà người vợ thì giỏi giang, độc lập về kinh tế trong khi người chồng thì chẳng ra gì, đối xử tệ bạc với vợ con. Nhưng chị vợ vẫn một mực không dám bỏ chồng?
Vậy…phải chăng vì chị ta xấu hổ, chị ta sợ người khác chê cười mình. Đàn ông thì thường sĩ diện “hão” còn cái sự sĩ diện của đàn bà không chỉ cho bản thân mà còn là suy nghĩ cho con cái, cho bố mẹ, cho cả gia đình mình. Ai cũng lấy con cái ra làm lí do, là động lực để níu kéo cuộc hôn nhân vốn đã rạn nứt của mình. Người phụ nữ luôn cố gắng giữ cho con một gia đình trọn vẹn, có đủ cả bố lẫn mẹ. Họ sợ điều tiếng. Họ sợ thay đổi. Vậy nên họ cố tiếp tục mối quan hệ vợ chồng chỉ còn trên danh nghĩa, họ tiếp tục những trận cãi vã liên miên trước mặt con cái.
Nhưng liệu có ai nghĩ đến việc con cái họ sẽ có cảm giác như thế nào khi liên tục chứng kiến những cuộc cãi vã của bố mẹ? Họ không biết rằng, con cái của họ khi chứng kiến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của bố mẹ thì sẽ bị ảnh hưởng nhiều đến việc hình thành tính cách, tâm lí cũng như xu hướng hôn nhân sau này của bọn trẻ. Bố mẹ không tôn trọng nhau, thì lấy đâu ra tình yêu và sự tôn trọng dành cho con cái?
Vậy nên, nếu đã vì con vì cái thì hoặc cắt đứt cuộc hôn nhân rạn nứt, hoặc là phải quyết liệt thay đổi. Đơn giản vậy thôi, nhưng có mấy người làm được?
“Đã từng li dị”, “đã từng một đời chồng” luôn là những bản án cay nghiệt với cuộc đời người phụ nữ. Đàn ông bỏ vợ thì không sao. Nhưng đàn bà mà bỏ chồng thì “có sao” đấy. Sẽ có lời ra tiếng vào, có những lời dị nghị kiểu như “chắc cũng chẳng ra gì nên mới bị chồng bỏ”, hay “chắc cũng thuộc dạng ghê gớm nên mới dám bỏ chồng”.
Vậy nên người ta mới bảo “phụ nữ ở Việt Nam quá khổ”, họ khổ vì những tư tưởng phong kiến, họ khổ vì những định kiến xã hội, và khổ hơn nữa vì miệng lưỡi thế gian lắm điều lắt léo.
Đến bao giờ mà người phụ nữ Việt Nam đủ bản lĩnh để sống vì bản thân mình, đủ mạnh mẽ để làm cuộc cách mạng thay đổi cuộc đời mình thì khi đó người phụ nữ mới hạnh phúc được.
Theo blogtamsu
Tôi là một thằng đàn ông đáng nguyền rủa
Là một người đàn ông mà không có con trai nối dõi thật không thể nào dám "vác" bộ mặt của mình đi đâu ra ngoài đường gặp bạn bè, hàng xóm, họ hàng.
ảnh minh họa
Khổ nhục hơn khi người đàn ông đó lại nắm giữ một "chức quyền" hết sức quan trọng là con trai trưởng trong gia đình.
Tôi chính là một kẻ đáng thương như vậy. Cũng vì điều đó mà từ một người chồng, người bố tốt của gia đình nhỏ bé của mình, tôi đã bỗng chốc trở thành một kẻ mà ngay chính bản thân tôi cũng nguyền rủa chính mình.
Gia đình tôi luôn được xếp hạng gia đình văn hóa nơi chúng tôi đang sinh sống. Vợ chồng thuận hòa, công việc nhà nước ổn định, con cái học hành giỏi giang. Cuộc bầu chọn nào, gia đình tôi cũng thuộc vào hàng top ten của khối xóm. Thế nhưng, bên trong cuộc sống tưởng như viên mãn ấy, nhiều người không biết rằng, vợ chồng tôi vẫn canh cánh một nỗi buồn, áp lực không thể thoát ra. Chúng tôi đã có 2 đứa con nhưng đều là gái.
Tôi là con trưởng nên theo luật lệ nhất thiết tôi phải có một thằng con trai để nối dõi tông đường. Việc tưởng như đơn giản ấy nhưng hai vợ chồng tôi lại không thể nào thực hiện được. Cũng bởi cả hai đều là công nhân viên chức nhà nước, nếu chúng tôi "sản xuất" ra đứa thứ 3 thì xem như mọi thứ có thể chấm dứt. Bọn bạn cơ quan vẫn hay chọc ngoáy tôi: "Được thứ này thì phải mất thứ kia thôi, muốn có thằng cu thì phải đền bù thứ khác chứ". Tôi nghe chúng nó trêu chọc mà thấy não nề hết cả người.
Công việc của tôi thường xuyên phải đi xa khắp đây đó. Nỗi buồn ấy cứ dai dẳng bám lấy tôi như một mối ràng buộc không thể nào cắt đứt. Những lời cay nghiệt của họ hàng nội tộc, của bố mẹ và cả những người bạn cứ luôn ám ảnh trong những giấc mơ, trên cả những đoạn đường tôi đi qua. Vợ tôi là người phụ nữ hiền lành, đảm đang. Chúng tôi yêu nhau gần chục năm mới làm đám cưới. Hai cô công chúa xinh đẹp là kết tinh tình yêu mà chúng tôi tạo nên. Mọi thứ tưởng như hạnh phúc ấy bỗng chốc trở nên ngột ngạt khi vợ chồng tôi không thể sinh thêm đứa thứ 3.
Những ngày đi công tác xa nhà là khoảng thời gian tôi dằn vặt bản thân rất nhiều về chuyện có con trai. Và tôi đã gặp một cô gái trong một lần công tác dài ngày ở một tỉnh bên cạnh. Tôi chỉ xem cô ấy là bạn, nhưng ngược lại, người con gái ấy lại yêu tôi, mê mẩn tôi một cách đắm đuối, khó hiểu. Tiếp xúc nhiều nên tôi cũng phần nào có cảm tình và chia sẻ về nỗi khổ trong lòng mình với nàng. Không những được nàng cảm thông, san sẻ nỗi đau ấy mà nàng còn "ngỏ" với tôi một ý tưởng mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ chứ đừng nói là thực hiện nó. Nàng muốn sinh cho tôi một bé trai.
Lúc đầu tôi rất bất ngờ và phản đối kịch liệt ý tưởng điên rồ và mất nhân cách này. Nó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nhỏ bé của tôi. Và tôi cũng không muốn cướp đi tương lai của một cô gái chưa một mảnh tình vắt vai ấy. Nhưng sau một thời gian ở chốn ấy, xa gia đình, thiếu vắng vợ con, chẳng hiểu nỗi cô đơn hay nỗi đau trong lòng bấy lâu nay đã đẩy tôi đến với nàng trong một đêm mưa gió rả rích.
Về nhà một thời gian, tôi luôn bị ám ảnh bởi những gì mình đã gây ra. Tôi vừa hối hận, lo lắng nhưng đồng thời cũng hy vọng rằng tôi sẽ có một đứa con trai. Hai suy nghĩ đối lập ấy cứ nhảy múa trong đầu tôi suốt một thời gian dài. Và nàng báo với tôi rằng, nàng đã có thai, và thai nhi là một bé gái. Tin trời đánh ấy thêm một lần nữa giáng xuống tôi như muốn trừng phạt tôi hơn bao giờ hết.
Tôi lẩn trốn nàng, lẩn trốn cả khúc ruột mà chính tôi đã sinh ra. Trong đầu thằng đàn ông của tôi kể từ đêm hôm ấy chỉ mong rằng, cái thai ấy sẽ là một đứa con trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Sự thật làm tôi trở nên điêu đứng. Tôi thay số điện thoại để hòng cắt đứt với mẹ con nàng mà không thèm đếm xỉa hỏi thăm nàng lấy dù chỉ một lần. Và bẵng đi chừng 4 năm sau. Tôi dường như chẳng còn nhớ về người phụ nữ trong đêm mưa ấy và cái thai...
Tôi thay số điện thoại để hòng cắt đứt với mẹ con nàng mà không thèm đếm xỉa hỏi thăm nàng lấy dù chỉ một lần. Ảnh minh họa
Trong một lần đi công tác về, mọi thứ trước mắt tôi bỗng trở nên một mớ hỗn độn mà tôi không biết nguyên nhân là gì. Vợ tôi trở nên khác lạ: không ăn, không nói, không hỏi han, không làm bất cứ việc gì trong nhà, mặc kệ hai đứa con gái ngây thơ của chúng tôi, mặc cho tôi muốn làm bất cứ điều gì. Vợ tôi xin nghỉ phép ở cơ quan, suốt ngày nằm trên giường trong một tháng ròng. Cô ấy gầy rộc đi, tôi trông vợ mình chẳng khác nào một người không hồn đang tồn tại chứ không phải sống bên cạnh mình. Tôi không rõ lý do cho đến một hôm trong nhà chỉ có 2 vợ chồng.
Hóa ra vợ tôi đã gặp người đàn bà ấy, người đàn bà đã sinh con cho tôi và tưởng chừng tôi đã quên béng đi từ lúc nào. Theo lời vợ tôi kể, cô ấy mang theo đứa con gái đến gặp gia đình tôi trong lúc tôi đi công tác. Đứa bé giống đứa con gái thứ 2 của tôi như hai giọt nước. Nó tầm 4 tuổi và rất ngoan. Người đàn bà ấy đã kể hết cho vợ tôi, bố mẹ tôi cũng như một số người hàng xóm "rình mò" nghe được câu chuyện thực mà như hư ấy. Người ấy bảo rằng, chỉ muốn đem con đến nhận mặt cha, nhận mặt ông bà cũng như tổ tiên người đã sinh ra đứa bé. Mẹ tôi đã nhận đứa bé là cháu và đưa đứa bé vào thắp hương cho tổ tiên nhà tôi. Sau đó hai mẹ con cô ấy ra đi mà không hẹn ngày gặp lại.
Tôi đã hết sức bàng hoàng khi nghe vợ kể lại tất cả mọi chuyện. Trong mắt mọi người giờ đây tôi là một thằng đàn ông chẳng ra gì. Đến máu mủ ruột rà của mình mà tôi cũng lạnh lùng bỏ rơi.
Vài năm sau, vợ chồng tôi cũng nguôi dần chuyện tôi có con ngoài giá thú và quyết định sinh thêm một đứa con trai. Vợ tôi đã phải đi soi trứng, cả hai vợ chồng đã phải làm hết cách để mong sao mong muốn của chúng tôi sẽ thành hiện thực. Vợ tôi cũng phải xin nghỉ phép gần 2 năm công việc của mình để trốn đến một nơi khác sinh con. Thật may mắn biết bao khi chúng tôi đã được toại nguyện với thằng cu con kháu khỉnh hơn 3,5kg.
Giờ đây, tôi không còn lo lắng hay đau khổ về việc nối dõi tông đường như trước kia. Vợ tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị phạt khi cơ quan phát hiện ra việc sinh con thứ 3. Người đàn bà trong đêm mưa năm ấy và khúc ruột do tôi sinh ra đã bặt vô âm tín không một lời để lại. Và chính tôi cũng chưa bao giờ có ý định sẽ đi tìm. Đôi khi tôi cũng cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình những khi ngồi một mình...
Theo VNE
Vừa 'yêu' tôi, anh vội đi tìm đến nhân tình Tôi là một bà mẹ độc thân và đang sống cùng với đứa con gái 5 tuổi của mình. Trớ trêu thay, thời điểm con bé được sinh ra cũng là lúc vợ chồng tôi đứng trên bờ vực chia tay. Lý do là anh ta đã phản bội tôi, gian díu với người con gái khác ở công ty. Giờ thì họ...