Vì sao ngày càng nhiều người chỉ cưới chứ không đăng ký kết hôn?
Tôi có 3 cô bạn thân thì cả 3 lấy chồng mà không hề đăng kí kết hôn. Khi tôi hỏi &’Thế bọn mày bao giờ đăng kí kết hôn?’, bạn tôi cười, kiểu cười khó hiểu.
Cô ấy bảo &’Đăng kí làm gì hả mày, thời đại này ai còn đăng kí nữa? Lấy chồng, một lần mặc váy cưới là sung sướng lắm rồi, hạnh phúc lắm rồi. Nhưng nay yêu say đắm, mai thế này thế nọ. Vợ chồng còn xảy ra biết bao nhiêu vấn đề, ai đoán trước được. Cứ yêu thôi, cứ lấy thôi nhưng không bao giờ đăng kí kết hôn để không phải ràng buộc về pháp luật. Sau này, nhỡ có vấn đề gì thì đường ai nấy đi, dễ như đi chợ, không phải lăn tăn gì’.
Tôi choáng váng khi nghe tư tưởng đó của bạn. Tôi hỏi &’thế không định sinh con đẻ cái à?’. Bạn tôi lại cười &’ơ hay, sinh con đẻ cái thì liên quan gì đến việc kết hôn hay không? Có con thì vẫn là có con, con cái chung nhau. Sau này nếu có bỏ nhau thì thỏa thuận, ai thích nuôi con thì nuôi, ai giàu có thì nuôi, ai nghèo thì thôi, lăn tăn làm gì’.
Có chút buồn vì tư tưởng sống rất hiện đại nhưng không hợp thuần phong mỹ tục của bạn. Những cô bạn gái khác của tôi cũng chung tư tưởng như thế. Chỉ có tôi là khác. Tôi không bao giờ nghĩ, vợ chồng lấy nhau lại tính toán trước ngày bỏ nhau. Như thế là không có niềm tin vào đối phương, không tin vào tình yêu của hai người, cũng không tôn trọng hạnh phúc đang có. Một tờ giấy kết hôn chính lại ràng buộc. Ràng buộc không phải là không tốt. Ràng buộc để chúng ta không bỏ nhau, để chúng ta không phải chỉ vì một xích mích nho nhỏ mà đường ai nấy đi. Vì khi đó, chúng ta còn dính đến pháp luật, còn phải ra tòa. Và nhiều người vì ngại chuyện ra tòa mà nín nhịn rồi làm lành, rồi lại nhận ra, những giận hờn ấy chỉ là phút nông nổi. Chút nữa thì ly hôn, lại phá hỏng cả một gia đình.
Nhưng nhiều người lại suy nghĩ ngược lại. Họ cho rằng, tờ giấy đăng kí kết hôn chỉ khiến họ cảm thấy khó chịu, gò bó. Bây giờ cuộc sống hiện đại, cứ lấy nhau, sống với nhau, không hợp thì chia tay. Khi đó, không ai ràng buộc ai, tự do tự tại. Mọi việc là do hai người quyết định, không có sự can thiệp của pháp luật. Và hơn hết, dù có lấy chồng, lấy vợ hai thì cũng không ai mang tiếng là từng có chồng, có vợ…
Video đang HOT
Buồn lòng vì những suy nghĩ như vậy. Bởi vì sao người ta có suy nghĩ như thế? Vì xã hội bây giờ đã có nhiều giá trị đạo đức bị đảo lộn. Con người yêu nhau, cưới nhau, hứa hẹn với nhau nhưng khi về sống chung lại không biết trân trọng, giữ gìn, lại chán ghét nhau và đâm ra ngoại tình . Ngoại tình đã như cơm bữa. Ngoại tình từ thành phố tới nông thôn, từ đường mặt đến ngõ ngách, đến hẻm xóm. Chuyện ngoại tình đã không còn kiểm soát được. Nhiều người cũng không còn muốn đánh ghen, không còn muốn giữ chồng, giữ vợ. Vì có giữ cũng không xong.
Đó là nhiều người chưa hiểu giá trị thực sự của tờ giấy kết hôn. Có những cặp đôi, khi cầm tờ giấy kết hôn trên tay, họ đã hạnh phúc nghẹn ngào rơi nước mắt. Đó là bằng chứng cho tình yêu của họ, là bằng chứng cho những năm tháng gắn bó trước đây và cả sau này. Dù ngày mai có ra sao thì hôm nay, họ đã đứng đây, có người chứng kiến cho họ thành vợ thành chồng. Đó mới là giá trị thực của tờ giấy mà ít nhiều người không coi trọng đó.
Bản thân tôi luôn suy nghĩ và trăn trở về tư tưởng cưới không cần đăng kí kết hôn của nhiều người. Dẫu biết rằng, cuộc sống hiện đại, ai cũng có quyền sống theo ý của mình, thậm chí không cần bận tâm tới những dị nghị của người khác. Nhưng, sống phải có niềm tin nhất là đối với người mình đã chọn chung chăn, chung gối.
Nếu kết hôn hôm nay để sẵn sàng cho một ngày mai tan vỡ thì tốt nhất, đừng kết hôn làm gì. Vậy, sao không mạnh dạn kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn để trọn đời làm vợ, làm chồng, để trọn đời tin tưởng, yêu thương và trân trọng nhau…
Theo Khám phá
Ngày mai, em sẽ là cô dâu...
Mang những yêu thương xếp vào quá khứ, để ngày mai em với những bình yên. Hãy cứ nhẹ nhàng đi qua nhau như vậy thôi anh nhé. Bởi vì thế giới rộng lớn này anh đã để lạc mất em.
Có những ngày vội vã một cách chới với, có những ngày đau đớn đến nao lòng... Và cũng có những ngày em ước có anh là một bờ vai để em tựa vào. Nhưng anh là anh, anh không thể là nơi để em trú ngụ. Và anh đã không thể giữ nổi em sau những góc tối của cuộc tình.
Chúng ta, tình yêu hay cuộc sống luôn là những mảng màu đan xen khác nhau. Em cũng giống như bao cô gái khác, cần tình yêu để lấp đầy đi khoảng trống của tâm hồn, cần có một ai đó để được quan tâm, cần một thứ tình cảm đủ để san sẻ cho nhau nếu lỡ có ngày giông bão.
Ngày gặp anh, thế giới của em chuyển sang trạng thái đầy màu sắc, bên anh, mọi thứ với em dù nhỏ nhoi thôi cũng là ngày bình yên. Anh nồng nàn, ấm áp. Anh có đôi bàn tay của hoàng tử, đôi bàn tay không thô giáp nhưng lại truyền đến em biết bao cảm hứng ngọt ngào. Gần anh, nụ cười em gần như không bao giờ tắt. Yêu anh dường như em là cô gái có đầy ắp trong mình thứ mà người ta bảo là "hạnh phúc".
Nhưng sao anh nỡ để lạc mất em giữa cuộc đời rộng lớn thênh thang này?
Ngày mai, em sẽ là cô dâu.
Ngày mai, em sẽ chiếc mặc váy cưới trắng vẫn hằng ao ước.
Ngày mai, em sẽ tiễn tình yêu của em về miền xa thẳm.
Đêm nay, có lẽ anh vẫn đang ngủ say vì anh đâu biết đôi tay ta đã lạc nhau từ rất lâu rồi. Giá như người cùng em hạnh phúc trong đám cưới trắng ấy là anh. Giá như anh có thể ôm lấy em và nói đừng rời xa.
Anh đâu có đủ mạnh mẽ khi đã coi em chỉ là một người thừa thôi. Em bật khóc, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng em chỉ làm cho anh thêm tuyệt vọng. Anh bảo "anh có thể thương em, có thể yêu em nhưng anh không thể cưới em".
Sao anh nỡ buông đôi bàn tay em dễ dàng như thế?
Có lẽ nào chúng ta đã yêu nhau?
Nhưng giờ, mọi thứ đã trở về với vạch xuất phát. Anh đã về với nơi anh cần phải về. Còn em, buông bỏ anh, em sẽ tìm cho mình một người để em có thể đem hết yêu thương hướng về một nơi thật sự đáng để em thuộc về.
Theo Guu
Ly hôn trước khi ngày cưới Đằng đẵng 10 năm, Thuỷ và Lâm như hình với bóng bên nhau. Cuối năm nay, họ dự định sẽ về chung sống một nhà. Nhưng cái đám cưới được chờ đợi mãi ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ được diễn ra... Cũng như những người con gái khác, khi đã có công ăn việc làm ổn định, Thuỷ cũng chỉ có...