Vì sao lá rời cây anh hỡi?
Anh biết không khi em ngồi đây viết những dòng này thì trái tim em như đã ngừng hoạt động. Nó đã trở thành một viên đá cứng đang tan vỡ dần từ cái ngày đầu tuần đầy nước mắt ấy.
Em đã chờ anh, em chờ anh trong tuyệt vọng dù em biết anh sẽ không quay trở lại. Một đêm trôi qua rồi lại hai đêm, ba, bốn, năm và rồi cũng đã 3 tuần trôi qua lặng lẽ.
Em chẳng biết vì sao khi nói lời chia tay với anh trái tim em như vỡ nát những em không thể khóc. Trước kia mỗi khi giận anh em rất hay khóc thầm.
Thế nhưng dường như trong thời gian qua em đã quá đau nên em đã mất cảm giản rồi. Em đau xót tiễn đưa tình yêu trong vô vọng. Dù anh đã xa nhưng mỗi đêm kỉ niệm mà chúng mình đã cùng nhau vẫn trở về trong những giấc mơ của em.
Anh đã đến bên em như chiếc lá và vì cây yếu ớt mà lá đã rời cây. Em biết tính cách của em đã làm cho anh quá mệt mỏi nhưng em đâu biết vì nó mà mọi chuyện lại thế này. Em yêu anh nên em hay hờn ghen giận dỗi , cũng có đôi lúc là em muốn nhõng nhẻo với anh để được nghe anh dỗ dành. Em yêu anh rất nhiều, em cũng chẳng hiểu vì sao em yêu anh nhiều đến thế dườnng như mọi thứ về anh đều tốt cả. Dù anh không đẹp trai, anh không giàu, anh cũng chẳng học giỏi như người ta nhưng trong em anh là cả một bầu trời tươi sáng.
Em chọn anh và em luôn thầm nghĩ rằng có lẽ anh sẽ không bao giờ xa em hoặc theo người con gái khác phụ tình em đâu. Em hỏi anh vì sao lá rời cây anh trả lời là vì gió và anh cũng bảo rằng anh sẽ không bao giờ xa em đâu.
Thế nhưng giờ đây chỉ còn mỗi em ngồi đây mãi mong một mối tình trở lại. Em đã viết cho anh một bài thơ và đây là một đoạn trong bài thơ ấy:
Anh đã đến bên em như một chiếc lá
Anh bảo rằng lá sẽ chẳng rời cây
Nhưng hôm nay lá ra đi mãi mãi
Video đang HOT
Để cây buồn vì gió thổi lá bay
Lá ơi lá cây đang thầm mong lá
Sao lá ra đi để lại nỗii sầu
Cây nhớ lá và vẫn luôn yêu lá
Dù cho lá chẳng luyến tiếc tình cây
Thế nhưng cây vẫn lặng lẽ đêm ngày
Chờ mong lá trong âm thầm tuyệt vọng
Vì sao thế vì sao hở lá?
Lá ra đi chẳng luyến tiếc thứ gì
Lá theo gió rời xa cây mãi mãi
Cây thơ dại nhớ lá từng đêm
Cây yêu lá và luôn luôn yêu lá
Vì lá từng sát cánh cùng cây
Qua bao nhiêu gió bão trập trùng
Cây và lá chưa bao giờ gục ngã
Thế mà giờ lá đã xa cây
Cây yếu dần theo năm tháng lá ơi
Hiểu tình cây xin lá quay trở lại
Để cây này xanh tốt như ngày xưa
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đau
Nếu cho em quay lại để bắt đầu từ điểm xuất phát, em sẽ chọn một con đường khác, con đường ấy sẽ không anh, để em có thể cười tươi trên con đường em bước, để em không còn phải ngồi đây ngẫm nghĩ những gì đã xảy ra trong suốt những năm tháng qua.
Em vẫn còn nhớ một ngày trời đẹp nắng, lần đầu tiên hai gia đình nhỏ bé của chúng ta tại vùng biển ấy. Tất cả bốn người mình cùng hai con nhỏ đã vui vẻ bên nhau vì đó là lúc chưa một suy nghĩ nào về anh làm vướng bận lấy em. Em vô tư và thanh thản biết dường nào. Rồi mỗi ngày trôi qua em nhận ra ánh mắt anh dành cho em đã dần khác, những cử chỉ quan tâm dần xuất hiện, âm thầm và nhẹ nhàng hơn. Tất cả như một cơn sóng vỗ vào làm lòng em xao động với vô vàn những cảm xúc. Những cảm xúc ấy mỗi ngày một dâng cao vào cả trong giấc mơ. Hạnh phúc cứ lan toả trong lồng ngực này mỗi khi em đón nhận nó, cái hạnh phúc ấy sao mà nhỏ nhắn và mong manh quá. Vậy mà em đã thấy đủ, chỉ có thế thôi cũng đã làm cho em vui, em hạnh phúc, hạnh phúc cho cả những ngày sau đó.
Em vẫn còn nhớ một tối ngồi trước nhà, anh chạy đến rủ "Đi Đà Lạt chơi nha". Dù không phải với riêng anh mà là cả một đại gia đình, nhìn anh, em gật đầu ngay không cần đắn đo suy nghĩ vì đó là lúc em muốn được ở bên anh lâu hơn.
Em vẫn còn nhớ những ngày đầu lập nghiệp mỗi khi anh gặp chuyện gì lòng em càng rối hơn, từng cơn đau thắc lòng, chạy vòng quanh hỏi han nhằm tìm một cách gì giúp anh được không vì đó là lúc em muốn chia sẻ cùng anh.
Em vẫn còn nhớ chưa một lần anh nói gì nhưng em vẫn cảm nhận được giữa chúng mình vẫn có giận hờn nhau, mỗi người đều tự biết ai là người phải lên tiếng trước vì đó là lúc mình đã hiểu được mình. Em vẫn còn nhớ lần đầu em bắt gặp anh nhìn một người phụ nữ thứ 3. Lòng em đã quặn lên từng cơn, em không kiềm chế được và lần dầu tiên đã nhắn cho anh những lời yêu thương vì đó là lúc em muốn nói thật cảm xúc của mình.
Em đã nén từng giọt nước mắt lăn dài khi đêm về vì đó là lúc em biết mình đã yêu anh mất rồi. Biết được điều đó thì cũng là lúc em không thể dừng lại được nữa. Em đã biết được như thế nào là tình đau, em đã làm đủ mọi cách nhưng không thể, càng cố quên thì em lại càng thấy nhớ, thấy thương, em lại xuất hiện trước mặt anh.
Có lúc em lạnh lùng dửng dưng nhưng cũng có lúc cười nói hả hê vô tư như không có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ nhằm để che đậy những gì đang dậy lên trong lòng. Chưa một lần em có ý nghĩ được tiến xa hơn nữa vì em biết cả em và anh đều phải là một người tốt trong gia đình. Em chỉ thầm ao ước một lần từ phía sau vòng tay ôm lấy tấm lưng ấy , gục đầu vào tấm lưng ấy im lặng thế thôi, nhưng sao khó quá.
Và rồi tất cả đã thay đổi vì mình đã có thêm một người nữa, em cảm thấy mình bị tổn thương rất nhiều từ khi nhận ra anh có thể dành tất cả những gì anh đã dành cho em trong những năm tháng qua cho cô ấy.
Anh đã vô tình đẩy em ra thật xa để bây giờ em không thể quay trở về được nữa rồi, dù em biết những cảm xúc trong em vẫn còn nguyên vẹn.
Dù anh không đọc được nhưng em cũng hy vọng bài viết này sẽ giúp em quay về với cuộc sống hiện tại của mình, em sẽ tìm lại những tháng ngày thanh thản với gia đình nhỏ bé của minh. Anh hãy giúp em nhé! Những cơn mưa đầu hè ngoài kia vẫn tí tách rơi, em không nhìn thấy được nhưng em lại cảm nhận được những chiếc bong bóng mưa cứ thay nhau vỡ tung như lòng em đang vỡ ra vậy. Mưa không thể với tới chổ em ngồi nhưng sao mắt em cay và ướt quá.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy trả lời em đi Đã một tuần trôi qua, em đòi đi thăm anh nhưng mọi người nói đã đưa anh về quê. Em gọi điện nhưng tất cả các máy điện thoại đều không thể liên lạc được. Em đòi về quê nhưng mọi người đều ra sức ngăn cản với lý do vết thương của em đang còn đau, chưa thể ra ngoài được. Em...