Vì sao có kiểu giết trẻ con khuyết tật tại bộ tộc Kamayurá?
Từ bao đời nay, theo luật tục của bộ tộc Kamayurás ở Brazil, trẻ sơ sinh khuyết tật đều bị giết. Brazil đang tranh cãi về vấn đề này: Có nên tôn trọng luật tục vô nhân đạo của các dân tộc bản địa hay không?
Thổ dân bộ tộc Kamayurá ở Mato Grosso (Brazil) – Ảnh: NEW YORK TIMES
Cách đây hơn 10 năm, Kanhu rời bộ tộc Kamayurá lúc 7 tuổi và từ đó không bao giờ quay về quê cha đất tổ. Điều trần trước Quốc hội Brazil vào tháng 5-2017, cô giải thích: “Nếu tôi ở lại chắc chắn tôi sẽ chết”.
Kanhu mắc bệnh loạn dưỡng cơ tiến triển (cơ teo dần). Nếu cô không rời đi, thổ dân sẽ giết cô như họ đã từng làm bao nhiêu đời nay đối với trẻ em khuyết tật từ bé.
Còn 20 nhóm có tập quán giết trẻ khuyết tật
Theo số liệu thống kê gần nhất vào năm 2010, tổng số dân tộc bản địa ở Brazil là 897.000 người, chiếm 0,5% dân số.
Bộ tộc Kamayurá có gần 600 người, thuộc nhóm các bộ tộc giết trẻ em nếu chúng bị khuyết tật, con của bà mẹ đơn thân và trẻ sinh đôi vì họ cho rằng chúng mang lại điềm xấu. Theo các nhà truyền giáo Tin lành, còn khoảng 20 nhóm trong hơn 300 dân tộc bản địa ở Brazil tuân theo luật tục này.
Năm 2014, Viện Khoa học xã hội Mỹ La tinh đã công bố “bản đồ bạo lực” ở Brazil . Địa phương đứng đầu là Caracaraí với 19.000 dân, trong đó phần lớn thuộc bộ tộc Yanomami.
Bộ trưởng Bộ An ninh công cộng Amadeu Soares đánh giá bảng xếp hạng này phản ánh mối quan tâm đầu tiên đến vấn nạn giết trẻ em tồn tại trong các bộ tộc.
Hiện nay rất khó đánh giá quy mô các vụ giết trẻ em trong các bộ tộc. Quỹ Thổ dân quốc gia – một tổ chức của chính phủ, không thu thập dữ liệu và cũng không công khai thừa nhận. Khi bị truy hỏi, tổ chức này cho rằng tập quán giết trẻ em chỉ liên quan đến một tỉ lệ không đáng kể các bộ tộc.
“Bàn đến vấn đề giết trẻ em trong nhiều trường hợp là mưu toan bài xích các dân tộc bản địa và thể hiện thành kiến với họ”
Tuyên bố của Qũy Thổ dân quốc gia
Kanhu mắc bệnh loạn dưỡng cơ tiến triển (ngồi giữa) cùng gia đình được các nhà truyền giáo giúp đỡ chuyển đến ngoại ô thủ đô Brasília – Ảnh: FOREIGN POLICY
Dự luật Muwaji cấm giết trẻ em
Ngày 19-12-1973, Brazil đã thông qua đạo luật số 6001 về quy chế thổ dân. Luật chia các bộ tộc bản địa làm ba nhóm: Các bộ tộc sống biệt lập hoàn toàn, các bộ tộc tiếp xúc hạn chế với thế giới bên ngoài và các bộ tộc đã hòa nhập hoàn toàn vào xã hội.
Luật quy định các bộ tộc như bộ tộc Kamayurá chỉ thực hiện luật liên bang ở mức tương ứng với mức hòa nhập xã hội. Chính đạo luật này đã giúp các dân tộc bản địa khỏi bị truy tố về tội giết hại trẻ em.
Trong khi đó từ nhiều năm nay, các nhà truyền giáo Tin lành đã mở chiến dịch vận động ngăn chặn các bộ tộc giết trẻ em. Kết quả đạt được là một dự luật được Hạ viện Brazil thông qua vào năm 2015 và đang chờ Thượng viện xem xét.
Video đang HOT
Dự luật mang tên “Luật Muwaji”, lấy tên một phụ nữ thổ dân vào năm 2005 không chịu giết người con gái bị khuyết tật theo luật tục.
Năm 2007, lúc nghị sĩ Henrique Afonso đệ trình dự luật, làn sóng tranh cãi gay gắt bùng nổ giữa những người ủng hộ quyền con người phổ quát (chủ trương quyền sống không thể xâm phạm) và những người bảo vệ thuyết tương đối văn hóa (bảo vệ các cộng đồng có quyền tự do tổ chức theo chuẩn mực luân lý riêng).
“Khi chúng ta bàn đến vấn đề giết trẻ em, có nhiều người nói: Đó là văn hóa của họ, chúng ta phải tôn trọng. Nhưng vì tình yêu của Chúa, cần phải ngăn chặn một nền văn hóa bao gồm cái chết của trẻ thơ vô tội”.
Cô Kanhu điều tra trước Quốc hội Brazil vào tháng 5-2017
Các nhà nhân chủng học lập luận do môi trường sống khắc nghiệt nên các bộ tộc ở Brazil phải giết trẻ tật nguyền – Ảnh: CATERS NEWS
Hiệp hội Nhân chủng học Brazil chỉ trích
Hiệp hội Nhân chủng học Brazil đã công bố thư ngỏ chỉ trích dự luật Muwaji là đẩy các dân tộc bản địa vào tình huống của bị cáo.
Hiệp hội này so sánh dự luật Muwaji là hành động trấn áp và gây tổn thương nặng nề đối với các dân tộc bản địa và nhà nước không có quyền xen vào luật tục tuy bị thế giới bên ngoài xem là vô nhân đạo nhưng đã giúp các bộ tộc sống sót trong môi trường khắc nghiệt từ nhiều thế hệ qua.
Một nhà nhân chủng học giấu tên giải thích cần phải hiểu nạn giết trẻ em trong các bộ tộc trong bối cảnh môi trường khắc nghiệt của vùng Amazon. Trong môi trường đó, trẻ em tật nguyền là trở ngại lớn cho sinh tồn.
Nhà khoa học này so sánh: “Một cái chân bị tật dưới mắt chúng ta là điều bình thường, song đối với họ lại không đơn giản”.
Hiến pháp quy định không rõ ràng
Nhiều người dân Brazil đánh giá không thể chấp nhận chuyện chính phủ cho phép các bộ tộc giết trẻ em tàn tật nhân danh bảo tồn văn hóa thay vì để nhà nước chăm lo điều trị.
Nếu dự luật Muwaji được Thượng viện thông qua, Brazil phải sửa đổi đạo luật năm 1973 về quy chế thổ dân. Sau đó, các cơ quan chính phủ phải ban hành hàng loạt biện pháp tương ứng. Ví dụ phải lập sổ đăng ký các sản phụ có nguy cơ (bà mẹ đơn thân, bà mẹ mang song thai) để kiểm soát trẻ sơ sinh sau này, hoặc phải có biện pháp báo tin nếu có vụ giết trẻ em.
Đạo luật sửa đổi cũng phải quy định người biết mạng sống và an toàn của người dân tộc bản địa bị đe dọa mà không báo cáo với chính quyền sẽ bị xử phạt.
Chỉ có điều hiến pháp Brazil năm 1988 lại đưa ra khái niệm chung chung, vừa bảo vệ quyền sống không thể xâm phạm của các dân tộc bản địa vừa bảo vệ các cấu trúc xã hội, phong tục, ngôn ngữ, tín ngưỡng và truyền thống của họ.
Với mâu thuẫn như thế trong hiến pháp, các nghị sĩ trong tương lai sẽ phải đương đầu với thách thức: Nước ngoài có xem luật tục của các dân tộc bản địa là vô nhân đạo hay không?
Nhiều bộ tộc ở Brazil cho rằng trẻ bị tàn tật, con của bà mẹ đơn thân và trẻ sinh đôi là điềm xấu – Ảnh: CATERS NEWS
Năm 2002, Brazil đã phê chuẩn Công ước về các dân tộc và bộ lạc bản địa ở các quốc gia độc lập (được Tổ chức lao động quốc tế thông qua năm 1989).
Điều 8 Công ước nêu: “Những dân tộc được đề cập trong Công ước này phải có quyền được duy trì những tập quán và thể chế của riêng họ, nếu như chúng không trái với những quyền cơ bản được ghi nhận trong hệ thống pháp luật quốc gia và với những quyền con người đã được cộng đồng quốc tế thừa nhận rộng rãi”.
Luật sư Maíra Barreto đánh giá như vậy theo luật pháp quốc tế, nếu tập quán giết trẻ em không tương thích với quyền con người thì phải bị hủy bỏ.
Theo tuoitre.vn
Nỗi niềm của chị Sáu khuyết tật đất cố đô
Chị Sáu "khuyết tật" - đó là biệt danh mà nhiều người quý mến đặt cho chị Dương Thị Sáu (45 tuổi), giám đốc doanh nghiệp may Sáu Toản ở xã Yên Thắng, huyện Yên Mô, Ninh Bình.
Chị Dương Thị Sáu (đứng) hướng dẫn một nữ công nhân khiếm thính cách sử dụng máy may. (Ảnh: T.Q)
Bền bỉ cưu mang người khuyết tật
Sau hàng chục năm kiên trì, bền bỉ với việc truyền nghề, tạo việc làm cho các thanh, thiếu niên khuyết tật, đến giờ chị Sáu không nhớ rõ mình đã cưu mang bao nhiêu số phận. Chị lúc nào cũng tâm niệm khi còn sức chị sẽ làm đến cùng để giúp họ.
Nói về cái tên "Sáu khuyết tật" mà mọi người yêu mến đặt cho mình dù bản thân là người hoàn toàn bình thường, chị Sáu cười giải thích: Nghe mọi người gọi mình với cái tên đó, tôi lại thấy rất vui và hạnh phúc. Từ nhỏ đến lúc lớn lên, thấy các bạn cùng trang lứa khuyết tật bị mọi người xa lánh rất khổ cực nên ngay từ đó mình đã nung nấu ước mong sau này phải làm gì đó để giúp đỡ họ hòa nhập cộng đồng.
"Đến giờ cũng đã giúp được nhiều người, thấy mọi người được xã hội công nhận và tự kiếm được tiền nuôi bản thân, mình thấy cái tên đó gần gũi, thân thương, như một minh chứng khẳng định ước mơ của mình khi xưa đã thành hiện thực", chị Sáu chia sẻ.
Tốt nghiệp THPT chị Sáu xin gia đình đi học nghề may. "Do bố mẹ muốn hướng mình học đại học để sau này làm công chức nhà nước nên khi biết được ý định của mình, gia đình phản đối kịch liệt. Mình lại phải kiên trì thuyết phục ông bà, sau đó bố mẹ hiểu được tâm nguyện của mình nên mới đồng ý cho theo nghề" - chị Sáu nhớ lại.
"Đối với người khuyết tật mình phải có cách dạy riêng, vất vả hơn nhiều so với dạy người thường. Quan trọng là phải có tấm lòng và đặc biệt là sự kiên nhẫn. Dạy người thường phải cố 1 thì dạy người khuyết tật phải cố 10...".
Thời gian học nghề ở Hà Nội chị rất chăm chỉ. Ngoài giờ học, chị đến các xưởng may xin làm thêm, phụ giúp công việc cắt vải, may vá nhằm tích lũy kinh nghiệm thực tế. Học xong, năm 1990 chị về quê xin phụ việc tại các xưởng may để rèn luyện tay nghề.
Đến năm 1992, chị quyết định vay vốn mở xưởng may và đi các xã kiếm người khuyết tật về dạy nghề cho họ. Thời gian đầu do vốn ít, xưởng nhỏ nên chị chỉ tuyển vài thanh niên khuyết tật về dạy nghề. Chị nhớ lại những khó khăn ban đầu.
Có những bạn thiểu năng, vì chưa có kinh nghiệm tiếp xúc nên khi dạy các bạn không hiểu, chị còn bị cấu cào chảy cả máu. Có bạn học được nghề rồi thì đang làm lại... bỏ đi chơi, không biết đường về. Chị và gia đình nhiều bận phải chạy đôn chạy đáo tìm kiếm.
"May các bạn không bị sao, chứ có mệnh hệ gì thì mình không biết ăn nói thế nào với gia đình người ta" - chị cười hiền.
Một công nhân khuyết tật may quần, áo tại xưởng của chị Sáu ở Yên Mô. (Ảnh: T.Q)
Qua nhiều lần vấp váp trầy trật như vậy, chị Sáu rút ra kinh nghiệm: "Đối với người khuyết tật mình phải có cách dạy riêng, vất vả hơn nhiều so với dạy người thường. Quan trọng là phải có tấm lòng và sự kiên nhẫn, chịu thương chịu khó. Dạy người thường cố 1 thì dạy người khuyết tật phải cố 10...".
Chị Sáu cho biết, đối với từng trường hợp khuyết tật, chị có các phương pháp dạy và phân công công việc cho phù hợp. Như các em bị câm điếc thường rất khéo tay chị giao cho làm may, em nào bị thiểu năng trí tuệ thì chị giao cho đính cúc, cắt chỉ.
Đối với em bị khuyết tật về chân thì chị đầu tư thêm mô tơ điện để cho các em làm máy... Nhờ thế mà các sản phẩm của cơ sở chị làm ra không chỉ đẹp mà còn rất chất lượng không thua kém gì các sản phẩm của các đơn vị khác trong ngành.
"Dù có nhiều đối tác chia sẻ, giúp đỡ nhưng cũng còn nhiều đối tác vẫn còn kỳ thị không đặt hàng hoặc bỏ đơn hàng vì nhiều lý do. Trong năm 2017, một số đối tác thân quen trong tỉnh đã bỏ đặt hàng khiến cho đơn vị và người lao động của tôi rất khó khăn, hoang mang", chị Sáu chia sẻ.
Mong được tiếp sức
Được sự quan tâm, giúp sức cho vay vốn của Ngân hàng Chính sách xã hội và Sở LĐTBXH tỉnh Ninh Bình, năm 2006 chị đã thành lập được doanh nghiệp may Sáu Toản.
Từ một cơ sở vài ba công nhân, đến nay doanh nghiệp của chị Sáu có hàng chục công nhân khuyết tật. Trong đó nhiều em đã được chị dạy nghề thuần thục, có thể tự may được quần áo theo đơn đặt hàng.
Là một trong số những người bị khuyết tật ở chân được chị Sáu giúp đỡ, chị Nguyễn Thị Bình (30 tuổi) ở xã Yên Thắng, huyện Yên Mô đến giờ vẫn đang làm tốt công việc của mình tại doanh nghiệp Sáu Toản.
"Có việc làm để kiếm được tiền để nuôi con, đến giờ tôi đã tự tin lên rất nhiều. Mong rằng, thời gian tới có thêm nhiều đơn đặt hàng hơn để chúng tôi có thêm việc làm thêm thu nhập".
Chị Sáu (áo hồng, đứng giữa) cùng các học viên khuyết tật tại một lớp học nghề may. (Ảnh: T.Q)
Để tạo thêm các công ăn việc làm cho người khuyết tật, chị Sáu tìm đi khắp nơi để kiếm đơn hàng cho đơn vị mình. "Thời gian đầu cũng khó khăn nhưng dần dần mọi người cũng hiểu và chấp nhận đặt thử nghiệm để mình làm. Lâu dần thấy các sản phẩm của tôi làm uy tín, chất lượng, giá rẻ nên lượng hàng đặt ngày càng nhiều. Nhờ thế mà tôi đã tạo thêm được công ăn việc làm cho nhiều người khuyết tật hơn tại địa phương. Trong số đó, phần lớn các đơn hàng được giao về cho các người khuyết tật ở các gia đình trong và ngoài huyện", chị Sáu cho biết.
Đơn vị của chị đã được nhiều đối tác trường học tại nhiều nơi đặt hàng, trong số đó, có nhiều trường học tận tỉnh Lai Châu đã chia sẻ tấm lòng và đặt chị làm đồng phục học sinh gần chục năm nay. Nhưng cũng còn nhiều đối tác vẫn còn kỳ thị không đặt hàng hoặc bỏ đơn hàng vì nhiều lý do. Trong năm 2017, một số đối tác thân quen trong tỉnh đã bỏ đặt hàng...
Hiện, chị Sáu rất mong mỏi các đối tác quen nối lại đơn đặt hàng và cũng mong các trường học, doanh nghiệp trong cả nước đặt hàng, chia sẻ khó khăn với đơn vị, giúp chị có thêm động lực cưu mang thêm nhiều người khuyết tật hơn nữa.
Có điều chị Sáu vẫn luôn canh cánh trong lòng: Quy mô diện tích nhà xưởng của chị rộng chưa đến 50m2, không khác một cơ sở may nhỏ lẻ hộ gia đình. Chị Sáu muốn mở rộng để làm xưởng lớn, thu hút và đào tạo thêm nhiều người khuyết tật, lao động nông thôn có hoàn cảnh khó khăn, nhưng điều kiện kinh tế hiện tại không cho phép chị thực hiện việc đó.
Tâm sự với chúng tôi, chị buồn bã: "Các bạn khuyết tật tìm đến xin học nghề ngày càng đông nhưng cũng không biết làm sao để giúp được hết...".
Ngoài việc tạo công ăn việc làm cho nhiều người khuyết tật với mức lương trên dưới 3 triệu đồng/người/tháng, doanh nghiệp của chị Sáu còn tổ chức và nhận dạy nghề cho nhiều học viên khuyết tật ở trong và ngoài tỉnh. Tính đến nay, chị đã dạy nghề may cho khoảng trên 500 người khuyết tật.Bạn đọc muốn chia sẻ, đặt hàng xin liên hệ với chị Dương Thị Sáu ở xóm 2, xã Yên Thắng, huyện Yên Mô (Ninh Bình) qua số điện thoại: 0978156962.
Theo Danviet
Chàng trai khuyết tật đi bộ xuyên Việt đăng ký hiến tạng Anh Lê Ngọc Sang khuyết tật hai tay, hở hàm ếch, đi bộ từ TP HCM ra Quảng Ninh trong 282 ngày và ghé Hà Nội đăng ký hiến tạng. Ngày 16/4, anh Sang đã đến Trung tâm Điều phối ghép tạng quốc gia tại Hà Nội đăng ký hiến tạng. Đây là trường hợp thứ ba đi xuyên Việt đến Hà Nội...