Vì sao chúng ta ly hôn?
Khăng khăng nộp đơn ra tòa, em thấy nhẹ nhõm khi không còn phải sống chung với anh. Nhưng cảm giác này chỉ tồn tại một thời gian ngắn.
Anh nhường lại cho em căn nhà và tất cả đồ đạc. Chúng mình chưa có con nên mọi việc cũng đơn giản. Anh bảo lương anh cao hơn, anh sẽ dễ dàng mua được nhà hơn em. Em cũng thấy như thế là hợp lý, dù sao ngôi nhà này cũng có một phần công sức của em. Hơn nữa, anh lại là người gây ra tội lỗi, kẻ gây ra tội thì phải biết nhún nhường.
Từ hôm nộp đơn xong, anh không về nhà. Thế là em được ở một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Em không còn phải nghe những tiếng hò hét thâu đêm vì những trận cầu nảy lửa của anh nữa. Cũng chẳng phải còng lưng dọn dẹp “chiến trường” anh và bạn mình để lại sau những trận nhậu nhẹt linh đình. Em ghét cái mùi kinh khủng ấy. Nhưng anh vốn nhiều bạn, nhà mình lại rộng rãi nên hễ có dịp là anh gọi bạn về.
Anh có những thói quen em chẳng thể nào chấp nhận nổi. Anh thức khuya nhưng lại dậy vào 5 giờ sáng. Hễ dậy là anh lại mở máy tập thể dục ầm ầm làm em chẳng thể nào ngủ nổi. Em đã góp ý với anh bao nhiêu lần, thế mà anh cũng chẳng bỏ được. Anh bảo, thay vì cứ cằn nhằn và ngủ nướng thì em hãy dậy tập thể dục cùng anh.
Em đã nghĩ hôn nhân là một cuộc sống hòan hảo, không được phép phạm sai lầm. (Ảnh minh họa)
Nhưng em không phải là anh. Em đã bù đầu với việc cơ quan và việc nhà rồi. Em cần ngủ để lấy lại sức lực. Anh chẳng hề thương và tôn trọng em gì cả. Đến cả giấc ngủ của vợ anh cũng không biết gìn giữ thì còn nói gì đến mấy chuyện to tát khác?
Bây giờ không có anh, em được ngủ đến 7h, cũng không phải bực tức vì tiếng máy tập cứ đập thình thịch vào tai nữa. Không có anh, em thấy mình được tự do làm những gì mình thích – điều mà khi mình sống chung với nhau, em chẳng bao giờ được làm.
Video đang HOT
Không có anh, em muốn ăn khi nào thì ăn, cũng chẳng phải tất tả chạy về đi chợ, rồi tất tả nấu nướng. Anh vốn bị cao huyết áp nên lần nào nấu ăn, em cũng phải bỏ thật nhạt, ít dầu. Mà em thì chẳng thích ăn như thế chút nào. Bây giờ không có anh, em tha hồ ăn đồ chiên, ăn thịt và cả ăn mặn như thói quen của em nữa.
Mấy ngày đầu, em thấy cuộc sống một mình thật thỏai mái biết bao. Em không còn phải chịu đựng những suy nghĩ và hành động quá vô lý của anh nữa. Anh kiêng khem chuyện ăn uống nhưng lại nhậu nhẹt. Em đã nói với anh bao nhiêu lần, thế mà anh cứ bảo: “thì mình cũng phải xã giao chứ em, tránh sao được”. Em nghe anh nói mà thấy ấm ức, em cực khổ nấu từng bữa ăn cho anh để rồi anh lại phụ công em không chút thương tiếc.
Chưa hết, giờ không có anh, căn nhà của chúng ta đã ngăn nắp và đẹp lên rất nhiều. Hồi trước, anh toàn vứt áo quần luộm thuộm ở trên giường, trên ghế, thậm chí, ở cả nhà bếp nữa. Mỗi lần giặt, em phải đi gom từng chỗ. Mà có phải lúc nào em cũng rảnh rỗi đâu chứ. Em thấy anh xem em chẳng khác gì con ô sin là mấy.
Đằng sau những cãi vã, bất đồng, em vẫn được anh yêu thương theo cách mà bây giờ em mới nhận ra. (Ảnh minh họa)
Một tuần trôi qua, em chợt thấy có cái gì đó là lạ. Em không còn cái cảm giác thoải mái khi được độc chiếm căn nhà nữa. Em thấy trống vắng biết bao. Rồi những đêm khó ngủ vì lạnh và sợ, em vừa muốn gọi anh về vừa ngại. Em ngồi dậy, suy nghĩ về lý do khiến chúng mình ra tòa. Nhưng suy nghĩ mãi, em cũng không biết lý do chính là vì cái gì? Chả lẽ chỉ vì những chuyện em đã kể trên hay sao?
Khi tòa gọi hòa giải lần thứ nhất, em đã không còn mang gương mặt khó đăm đăm và sự “nhiệt tình” muốn ly hôn như lần đầu đến nộp đơn nữa. Em nhìn anh đầy vẻ “cầu khẩn”, anh chỉ bảo: “Tôi sẽ làm theo những gì vợ tôi yêu cầu. Vì tôi là người có lỗi”. Em thật sự chẳng biết phải yêu cầu điều gì nữa. Ý muốn ly hôn bây giờ đã lung lay, em chỉ muốn bảo anh về nhà nhưng không dám.
Em sốt cao. Anh lại chạy đến đầy vẻ lo lắng: “Sao em không gọi anh ngay. Để anh nấu cháo cho em nhé. Em thích ăn gì nào?”. Em nhìn người đàn ông em đã từng “căm ghét đến tận xương tủy” mà nước mắt rưng rưng. Không hiểu tại sao em lại nói ra hai từ “ly dị” dễ dàng đến thế. Không phải vì em hết yêu anh, và thực sự anh cũng không phải là một người chồng đáng ghét, chỉ vì em nghĩ rằng chúng ta bất đồng nhiều thứ nghĩa là chúng ta không hề hạnh phúc.
Giờ đây em biết mình đã nhầm. Ngay cả khi em đòi ly hôn, anh vẫn luôn thương và nhường nhịn em. Anh để lại cho em nhà cửa và đồ đạc vì biết em khó bề xoay sở hơn anh. Anh có lúc cũng làm em mệt mỏi thật đấy, nhưng anh không giấu diếm con người thật của mình. Có lần em bảo: “Em chẳng có nhiều tật xấu giống anh. Nên em là người phải chịu đựng anh nhiều hơn”, em nghĩ là anh sẽ giận, nhưng anh chỉ cười hì hì, bảo số anh may mắn vì có được một người vợ hoàn hảo.
Anh à! Khi em tự hỏi “vì sao chúng ta ly hôn” là em đã biết mình sai ở đâu đó rồi. Em đã nghĩ hôn nhân là một cuộc sống hòan hảo, không được phép phạm sai lầm, và khi một nửa của mình không có cùng sở thích với mình nghĩa là họ không yêu và không tôn trọng mình. Em đã nghĩ như thế và thấy khó chấp nhận những điều “trái khóay” mà anh vẫn thường làm.
Không biết trong cơn mê man, em đã nói những gì mà em thấy anh mỉm cười. Còn em, em nghĩ rằng, ngay sau khi khỏi ốm, em sẽ đi đến tòa và xin rút đơn ly hôn. Bởi em biết, đằng sau những cãi vã, bất đồng, em vẫn được anh yêu thương theo cách mà bây giờ em mới nhận ra.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ ơi, về thôi...
Nghe vợ thông báo sắp sửa đi công tác hai tuần, tôi kín đáo thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài tỏ ra không thích vợ đi nhưng sự thật là mở cờ trong bụng. Cứ nghĩ sẽ được làm gì trong những ngày vợ đi vắng, một cảm giác lâng lâng thật khó tả. Chở vợ ra ga tàu, đợi đến khi tàu chuyển bánh, tôi mới thong dong ra về.
Trên đường đến cơ quan làm việc, tôi hồ hởi điện thoại thông báo cho bạn bè là vợ mình đã đi công tác vắng. Bắt đầu từ hôm nay, sau giờ đi làm về, tôi có thể ngồi cà khịa quán xá bất cứ lúc nào với bạn bè mà không sợ vợ léo nhéo gọi điện về ăn cơm, hay nhắc nhở chuyện này, chuyện nọ. Tôi có thể tùy thích làm gì thì làm, đi đâu thì đi. Ngủ mấy giờ cũng được. Cảm giác không bị ai quản lý, kèm cặp thật thoải mái và dễ chịu. Chỉ có một điều lăn tăn đó là hai đứa nhỏ.
Ảnh minh họa
Trước khi đi công tác, vợ tôi đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ. Căn dặn đủ điều từ chuyện cơm nước đến việc đưa đón con đúng giờ. Thôi thì thượng vàng hạ cám. Nhất là không được đi nhậu nhẹt, đánh bài bù khú say sưa với bạn bè. Để cho vợ yên lòng, tôi gật đầu lia lịa và luôn miệng nói: Em cứ yên tâm đi. Anh hứa mà.
Ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ đón con, thật lòng tôi cũng hơi lo, vì cả đời tôi chưa bao giờ làm việc đó. Chỉ biết mang máng hai đứa học cùng trường Hùng Vương. Có lẽ vì lo lắng, hồi hộp quá nên gần như suốt buổi tôi chẳng làm được việc gì cho ra hồn, cứ chăm chăm nhìn đồng hồ để đón con, dù đã cài sẵn giờ vào điện thoại.
Chiều đến, thằng bé vừa thấy bố, đã nhảy lên mừng rỡ: Bố ơi con ở đây, hoan hô bố. Thế mà con cứ tưởng bố sẽ đến muộn. Khi ba bố con về đến nhà, công việc tiếp theo của tôi là vào bếp. Làm sao để nhanh chóng cho con ăn cơm, để bố còn đi "họp".
Sắp xếp xong xuôi mọi việc, tôi nhìn đồng hồ, gần chín giờ rồi. Còn đâu thời gian mà đi chơi nữa. Thôi gắng cho xong hai ngày nữa, gửi hai đứa về ông bà ngoại mới rảnh ranh được. Tôi tự nhủ thầm như thế và an tâm đi ngủ sớm. Vợ điện về giọng vui như Tết khi thấy chồng vẫn ở nhà và chu đáo mọi chuyện.
Hai ngay cũng trôi qua, khi chỉ còn lại một mình với sự tự do. Việc đầu tiên là mở tiệc khao bạn bè tại nhà. Ai có gì góp nấy và sau đó là đánh bài. Ngồi cà khịa đến ba giờ sáng vẫn chưa ai muốn rời khỏi sòng bài. Vợ có điện hỏi, anh vẫn đang ở nhà. Nghiêm chỉnh chưa.
Suốt cả tuần, tôi vi vu với bạn bè, hết nhậu nhẹt lại đánh bài. Thỉnh thoảng ghé về thăm con cho có lệ. Từ khi vợ con vắng nhà, gần như chẳng hôm nào tôi ăn cơm đúng nghĩa. Những thức ăn vợ tôi kỳ công chuẩn bị trong tủ lạnh, gần như chưa bị suy suyển là mấy.
Nhiều hôm uống quá chén đến gần sáng mới mò về đến nhà, người tôi lảo đảo say mềm. Tôi chỉ biết mở cửa, dắt xe vào nhà, rồi không biết trời đất gì nữa. Khi tỉnh dậy, đầu nhức như búa bổ. Cứ thế sau hơn một tuần được sống với sự tự do, vô tổ chức, khiến người tôi gầy xộc, xác xơ như cây sau bão. Nhà cửa bề bộn như bãi chiến trường, vương mùi ẩm mốc.
Một buổi chiều không thấy ai rủ rê, chẳng biết đi đâu nữa, tôi đành trở về nhà. Mở cửa bước vào nhà mình, tự nhiên buồn trống vắng lạ kỳ. Chưa bao giờ tôi thấy mình cô đơn đến thế. Tôi thèm môt tiếng cằn nhằn, một câu giận dỗi, một cái nguýt dài có đuôi, một tiếng chuông điện thoại vợ gọi về ăn cơm. Nhẩm tính vợ mới đi hơn một tuần, còn mấy ngày nữa mới về. Lâu thật.
Đúng là khi em cho tôi sự tự do, tôi mới thấy mình túng thiếu. Khác với tâm trạng khi đưa vợ ra ga, tôi cứ thấy lòng nôn nao chờ đợi: Mau về thôi, vợ ơi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhẹ nhõm khi bên anh Những ngày buồn lang thang trên mạng mình vô tình đọc được những lời tâm sự dễ thương của các bạn, mình rất thích vì thỉnh thoảng tìm thấy chính bản thân mình trong đó. Hôm nay mình cũng muốn đươc chia sẻ hạnh phúc với các bạn. Trước hết mình tặng người yêu mình, thứ hai mình tặng những người đang yêu,...