Vì sao anh ấy bỏ tôi?
Tôi và anh ấy là bạn học trung học. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường gần 5 năm, chúng tôi lại trở thành vợ chồng.
Chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm với 2 mụn con, trai có gái có, nhà cửa đàng hoàng. Tuy nhiên, sau gần 10 năm chung sống, anh ấy chợt nhận ra rằng tôi không phải là người phụ nữ phù hợp. Tôi thấy cuộc sống vẫn ổn, nhưng anh cho rằng nó không ổn.
“Em ơi…” – “Ơi”
Từ khi lấy nhau, có lẽ sự thay đổi lớn nhất trong giao tiếp của chúng tôi là đổi cách xưng hô từ “ấy – tớ” sang “anh – em”. Còn lại, anh vẫn là một cậu bé trung học trong mắt tôi. Việc gì để anh làm, tôi cũng không yên tâm, tôi luôn phải giành quyền quyết định. Lâu dần, anh cũng không tham gia vào các việc lớn của gia đình nữa bởi dù bàn thế nào thì ý kiến của tôi cũng sẽ là ý kiến cuối cùng. Tôi thấy như vậy cũng ổn vì gia đình luôn “êm ấm”.
“Em ơi…” – “Ơi”. Bất cứ khi nào anh gọi, tôi cũng nhanh chóng đáp lời một cách “ngoan ngoãn”. Có lần mẹ chồng nhắc “ Sao bố mày gọi mà mẹ mày cứ ơi?”, tôi chỉ cười “Ôi giời, quen rồi”. Tôi cũng không để ý xem chồng có thái độ gì, bởi tôi thấy thế có sao đâu, “ơi” hay “vâng” thì cũng là thưa mà. Cuộc sống cứ trôi đi như thế. Vẫn ổn cả.
Tôi cũng chắng có thói quen chia sẻ với anh ấy những việc tôi định làm, bởi dù tôi có làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ tôi thôi. Tôi thích những chuyến đi chơi với lũ con gái cùng lớp ngày xưa hơn là cùng anh chu du đây đó. Anh thì không có nhu cầu đi du lịch, chỉ thích ở nhà ôm ti vi và chơi với lũ nhóc. Vậy là tôi chia sẻ những thú vui của mình với đám con gái. Tôi thấy thế cũng ổn vì thâm tâm tôi cho rằng, tôi có những sở thích riêng của mình, và tôi cũng không chia sẻ nó với bất cứ người đàn ông nào khác. Tôi nghĩ anh cũng tán thành vì chẳng bao giờ thấy anh ca thán gì.
Anh cũng vì thế mà trở nên “nhàn rỗi”. Anh không có cảm giác phải “chia sẻ” việc nhà với vợ như những người đàn ông khác. (ảnh minh họa)
Anh là quản lý của một công ty lớn, tôi cũng là trưởng phòng của một công ty liên doanh, thu nhập ngang ngửa nhau. Vì vậy, trong mắt tôi, anh và tôi chẳng có gì khác nhau cả.
Thu nhập của hai chúng tôi đáp ứng đầy đủ những nhu cầu chi tiêu của cả gia đình. Tôi thuê 2 người giúp việc, vừa làm việc nhà, vừa chăm hai đứa trẻ. Vì thế, cuộc sống của tôi rất nhẹ nhàng. Tôi có thể ngồi café hàng giờ với bạn, hay đi beauty salon cả ngày mà không phải lo cái ăn cái uống cho hai đứa bé. Mọi sự học hành, đi chơi của bọn trẻ đã có giúp việc lo. Chồng tôi ngày nào cũng có quần áo phẳng phiu đi làm, chiều về có cơm dẻo canh ngọt mà tôi chẳng cần phải mó tay vào.
Video đang HOT
Anh cũng vì thế mà trở nên “nhàn rỗi”. Anh không có cảm giác phải “chia sẻ” việc nhà với vợ như những người đàn ông khác. Chiều tan làm, thường anh không bao giờ về nhà ngay. Thâm chí, có hôm ham vui với đám anh em cùng công ty, anh cũng không về nhà. Lúc đầu, tôi cũng hơi bực bội và than phiền. Nhưng rồi, tôi nghĩ anh bận công việc cả ngày, để anh “giải tỏa” căng thẳng một chút, miễn sao anh không làm gì bậy bạ là được.
Với suy nghĩ ấy, tôi cũng dễ dãi với bản thân mình hơn. Chồng đi chơi là việc của chồng, vợ đi chơi là việc của vợ. Tôi đi mua sắm và làm đẹp với lũ bạn thân, tôi ngồi café tới khuya và quên dần các công thức nấu ăn. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến một ngày…
Khoảng cách mỗi ngày một xa
Anh trở về nhà trong một bộ dạng say khướt và tâm trạng khác thường. Anh không muốn gần tôi và dường như né tránh tôi. Tôi nghĩ rằng anh có chuyện căng thẳng trong công việc nên không muốn “tra khảo” anh.
Tôi những tưởng cuộc sống như vậy là thoải mái cho cả anh và tôi. Đàn ông vốn thích tự do, không mong được kiểm soát, không phải thế sao? (ảnh minh họa)
Cứ thế mỗi ngày anh lại một đi chơi nhiều hơn. Anh vắng mặt liên tục trong các bữa cơm chiều và các sự kiện của gia đình. Anh khiến tôi có cảm giác anh không muốn về nhà và không muốn nhìn thấy sự hiện diện của tôi.
Khoảng cách giữa tôi và anh lớn dần lên mà tôi không hiểu lý do. Tôi thấy mọi thứ trước đây đang rất ổn. Khi tôi gặng hỏi mãi thì anh chỉ nói: “Anh thấy cuộc sống này không còn phù hợp với anh nữa”.
Một ngày, tôi trở về nhà và nhìn thấy tờ giấy ly hôn được đặt ngay ngắn trên bàn. Tim tôi thắt lại.
Tôi những tưởng cuộc sống như vậy là thoải mái cho cả anh và tôi. Đàn ông vốn thích tự do, không mong được kiểm soát, không phải thế sao?
15 năm nhìn lại
Chặng đường 10 năm ở bên nhau chưa đủ dài cho một cuộc hôn nhân nhưng có lẽ lại là quá dài cho sự chịu đựng của anh về một người vợ “vô tư” như tôi. Tôi đã làm mọi cách nhưng không thể níu kéo được anh, người đàn ông mà tôi vẫn yêu rất nhiều. Chúng tôi đã chia tay nhau như thế, nhẹ nhàng và không oán hận. Các con, mỗi người một đứa, và vẫn liên lạc thường xuyên với nhau.
Hôm nay, 5 năm sau ngày ấy, tôi nghe tin anh chuẩn bị lập gia đình, tim tôi thắt lại một lần nữa. Tôi đã đánh mất anh bởi suy nghĩ sai lệch của một người vợ bằng tuổi. Mong anh, ở nơi đó sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình.
Theo VNE
Kinh hoàng chồng cặp với 2 người đàn bà già
Đó đều là hai người đàn bà giàu có và đều là hai bà sếp của anh, từ công ty cũ sang công ty mới.
Điều khiến tôi chán nản nhất là, dù đã bị tôi phát hiện một lần, phanh phui sự thật, và dù anh có van xin sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng anh vẫn lừa dối tôi. Ngày đó, khi anh làm việc cho một công ty lớn, vì thấy tiền lương của anh rất nhiều lại còn ăn mặc đẹp, sang trọng, rồi lại còn hay chải chuốt, tôi đã nghi ngờ. Tôi gọi cho anh rất nhiều nhưng anh không nghe máy khi đi tiếp khách. Anh nói, công việc của anh phải vậy, nếu không được lòng mấy bà thì anh không có cơ hội thăng tiến.
Khách của anh toàn là mấy bà trung tuổi giàu có. Trong đó có người bỏ chồng, có chồng và có người làm mẹ đơn thân. Nói chung ở cái tuổi của mấy bà, giàu có quá thì bị chồng bỏ vì tính lẳng lơ lại đồng bóng. Có mà có chồng thì cũng ăn chơi vô đối, rồi có bà thì chồng chẳng làm gì được dù biết vợ mình chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng mà, mấy bà có tiền thường hay vậy vì họ tự tin, họ kiếm được nhiều tiền hơn chồng. Và mục tiêu của các bà là các anh trai trẻ, hình thức ưa nhìn, khéo ăn khéo nói như chồng tôi.
Chồng tôi đã rơi vào lưới tình của bà giám đốc công ty anh. Đó là người đàn bà trực tiếp điều hành công việc của anh, giao cho anh những dự án quan trọng. Bà ta mang tiền ra dụ dỗ anh, khiến anh bị hoa mắt. Bởi bản thân anh nghĩ, có được tình cảm của mấy bà già như vậy, lại được bà ta cung phụng, cho tiền thì chẳng mất mát gì. Cứ làm những gì bà ta thích, chỉ là mình có tiền, vậy là yên tâm rồi!
Thế rồi, anh sang công ty khác làm việc. Một thời gian, tôi thấy anh hay đưa tiền cho tôi và đưa rất nhiều. (ảnh minh họa)
Nhưng sự việc bị bại lộ, sau khi tôi phát hiện chồng suốt ngày chải chuốt, thích ăn diện và hay xịt nước hoa. Tôi đã theo dõi chồng và bắt gặp anh tay trong tay, hí hửng với người đàn bà ấy. Cảm giác rùng rợn lan tỏa khắp người tôi. Tôi không tin là anh lại có thể cặp kè với người đáng tuổi cô anh. Tôi đã không thể nào kìm chế được chuyện này. Ngay trong hôm ấy, tôi bắt anh phải ly dị, nếu như anh tiếp tục như vậy.
Nhưng anh đã quỳ xuống van xin tôi, bảo là anh tính bòn tiền của bà ta chứ không có tình cảm gì. Đời nào anh lại đi yêu người phụ nữ già như vậy. Và rồi, anh đã chuyển công ty để khiến tôi tin tưởng anh. Thấy anh sốt sắng như vậy lại có ý chuyển công ty nên tôi cũng tạm tin anh. Tôi cho rằng, anh thực sự hối cải và tôi đã tha thứ cho anh. Tôi không biết là mình còn yêu anh nhiều thế nào, hay tại tôi quá mềm yếu. Bắt gặp chồng ngoại tình với người đàn bà già mà tôi vẫn có thể tha thứ cho anh.
Thế rồi, anh sang công ty khác làm việc. Một thời gian, tôi thấy anh hay đưa tiền cho tôi và đưa rất nhiều. Anh bảo, đó là khoản anh kiếm được, bên này kiếm dễ hơn, công việc của anh cũng tốt hơn. Thấy lạ, tôi nghĩ anh kiếm đâu ra nhiều tiền thế. Có thể công ty dễ nhưng với chuyên môn của anh thì mức ấy quả là khó. Hay là anh muốn lấy lòng tôi. Nhưng dù có muốn mà không có tiền thì cũng đành chịu. Tại sao anh lại có thể chiều tôi như vậy, anh lại cho tôi rất nhiều tiền không giống như trước.
Nhưng anh đã quỳ xuống van xin tôi, bảo là anh tính bòn tiền của bà ta chứ không có tình cảm gì.(ảnh minh họa)
Có thể, tại tôi quá đa nghi nên một lần nữa, tôi lại theo dõi anh. Tôi đã dò ra mọi sự tình. Hóa ra, anh vẫn chứng nào tật ấy. Sang bên này, anh lại tiếp tục ngoại tình với một người đàn bà khác, cũng là cấp trên của anh. Bà này có vẻ trẻ hơn người đàn bà ở công ty cũ, nhưng cũng là một người giàu có. Nghe nói bà ta đã bỏ chồng, giờ nuôi con. Nhưng con của bà ta đi học nước ngoài. Thảo nào, bà ta lại thích chồng tôi. Chồng tôi đẹp trai, ga lăng. Thú thực, chỉ cần anh mở lời nịnh nọt vài câu thì những người đàn bà đang khát tình như thế, chắc chắn sẽ ngã vào lòng anh mà thôi.
Tôi choáng quá, không tin vào mắt mình. Người chồng của tôi, người chung chăn chung gối với tôi kia lại ngày ngày ngả ngốn bên người phụ nữ già ấy và đưa tiền về cho tôi. Anh có khác gì một gã trai bao đâu. Tôi nghĩ lại tất cả những gì chúng tôi đã có với nhau, từ ngày yêu nhau tới giờ, tôi đã khóc. Thực sự, tình cảm vợ chồng ngắn ngủi vậy sao, giờ chỉ còn có cơ hội này thôi sao? Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi, cảm thấy buồn vô cùng. Liệu, chúng tôi có còn cơ hội để vượt qua được chuyện này quay lại với nhau không, hay là chúng tôi phải ly hôn?
Trên đời, làm gì có người vợ nào cam chịu như tôi cơ chứ. Thật đáng buồn khi ngày ngày tôi phải tiêu những đồng tiền mà anh moi móc của mấy người đàn bà già kia bằng bán thân xác của mình.
Theo VNE
Chồng như khách trọ miễn phí ở nhà Sáng đi sớm, tôi về muộn, rất muộn, thậm chí là không về với lý do qua đêm nhà bạn vì nhậu nhẹt, chồng tôi đã trở thành khác trọ trong nhà này. Lấy chồng, sống với nhau được 5 năm, có lẽ đó là quãng thời gian quá dài của một cuộc hôn nhân chăng? Cả hai vợ chồng đã từng yêu...