Vì quá yêu, tôi biến mình thành nô lệ của người tình
Chẳng lẽ công sức, thời gian và cả tiền bạc của tôi nữa suốt hai năm trời giờ đã xuống sông, xuống bể hết cả rồi sao? Nhưng cái chính là tôi thấy trái tim mình bị tổn thương ghê gớm.
Cô ấy là sinh viên thực tập ở cơ quan tôi. Ngay ngày đầu gặp cô ấy tôi đã si mê. Bạn bè bảo tôi cô ấy đẹp thật nhưng quá sắc sảo và có cái nhìn lạnh lẽo. Tôi chỉ thấy cô ấy đẹp như ngôi sao băng trên trời và mê muội lao vào con đường trinh phục trái tim cô ấy.
Không có ngày nghỉ nào tôi không thu xếp vào trường chở cô ấy đi chơi, đi xem phim, đi mua sắm và tụ hội cùng bạn bè cô ấy. Nghĩ rằng họ đều là sinh viên chưa đi làm nên chưa có tiền, mọi chi phí và cả bạn bè của cô ấy tôi đều chi trả hết. Có khi cả chục người đi picnic 1 – 2 ngày tốn kém đến 2 – 3 triệu đồng tôi cũng không tính đến. Những món quà mà cô ấy thích dù là hàng hiệu, tiền triệu tôi cũng mua tặng nhẹ nhàng. Có khi đã 12 giờ đêm, biết là tôi chưa ngủ, còn mải mê bên máy tính, cô ấy gọi điện bảo tôi ra phố, mua miến xào, phở xào hoặc bánh mỳ nóng kẹp thịt vào cho cả phòng ký túc xá tôi cũng chẳng nề hà, đi ngay.
Những lúc vào thăm cô ấy, tôi tự đi chợ và về trổ tài nấu nướng những món đặc sản đắt tiền chiêu đãi cả hội bạn của cô ấy. Mà ngày thường tôi có năng khiếu nội trợ gì cho cam. Mỗi lần định trổ tài như thế, tôi phải đọc thuộc cách làm một món đặc sản trong sách dạy nấu ăn đấy chứ! Bạn bè cô ấy khen ngợi tôi hết lời, họ vui sướng khi thấy tôi xuất hiện. Còn cô ấy lúc nào cũng tìm ra sai sót của tôi để góp ý, để chê một tý. Khi có hai người, cô ấy dịu dàng hôn tôi, tôi ấm ức như đứa trẻ ngoan mà mẹ vẫn không hài lòng, cô ấy nói: ” Khen để rồi anh phổng mũi lên à? Anh cũng thường thôi, không chúa lắm đâu”.
Tôi biết trước khi đến với tôi, cô ấy đã có người yêu. Chắc vì tôi yêu chân thành quá, mãnh liệt quá, xả thân quá nên cô ấy đã bị tôi chinh phục chăng? Bạn bè nhiều lần nhắc tôi không nên cung cúc, tận tụy với tình yêu quá mức như thế, sẽ bị xem thường. Nhưng rõ ràng sự cúc cung, tận tụy của tôi đã chinh phục được trái tim người đẹp đó thôi?
Thời gian cứ trôi, tôi đã tận tụy và hoàn toàn hài lòng với sự bận bịu, hy sinh vô điều kiện trong tình yêu của mình. Cô ấy cũng đã ra trường hơn một năm rồi. Tôi đã tìm được việc làm khá tốt cho cô ấy. Tưởng rằng đây là thời kỳ tình yêu của tôi sẽ đơm hoa kết trái sau những tháng ngày trường kỳ chinh phục. Nhưng tôi thật không sao hiểu nổi con người ấy. Lần thứ ba tôi giục cô ấy việc chính thức ra mắt hai gia đình và để bố mẹ tôi đến thưa chuyện với bố mẹ cô ấy cho tổ chức đám cưới. Và câu trả lời của cô ấy đã bóp nát trái tim tôi. Cô ấy nói rằng tôi và cô ấy không hợp nhau. Rằng rất cảm kích và biết ơn tình yêu mà tôi đã dành cho cô ấy, nhưng giờ suy nghĩ một cách nghiêm túc, cô ấy thấy chúng tôi không thể hòa hợp được. Rằng cô ấy có tính cách mạnh mẽ, luôn đòi hỏi cao ở mình cũng như ở bạn đời, mà tôi lại quá nhu nhược, thiếu bản lĩnh đàn ông. Cô ấy nói giá mà tôi cứng cỏi hơn, nam tính hơn…cuối cùng là lời cảm ơn những gì tôi đã dành cho cô ấy suốt hai năm qua và nói lời xin lỗi, xin được chia tay?
Đó chỉ là những lời ngụy biện phải không các bạn? Người ta có thể vô tình và bạc bẽo với nhau như thế ư?
Theo Hạnh phúc Gia đình
Video đang HOT
Bởi con tim cũng có thể lầm đường lạc lối...
Mù quáng một chút, khờ dại một chút phải chăng là điều kiện của tình yêu?
"Con tim không có tuổi
Con tim có bao giờ già
Nhưng con tim cũng có thể nhầm đường lạc lối
Có ai trách mình yêu..."
Câu thơ của một tác giả nào đó mà tôi rất xin lỗi rằng không nhớ tên, chẳng hiểu sao cứ thích lẩn khuất trong đầu suốt mấy ngày thu nắng rơi lơ đễnh bên khung cửa sổ. Mùa thu đẹp thật! Nắng và gió mọng ngọt như mơn trớn, như lơi lả, thích hợp biết mấy để nói chuyện yêu đương.
Nhưng tình yêu viên mãn tròn đầy có lẽ chẳng có gì để nói nhiều. Hồi xưa đọc truyện cổ tích, bạn tôi thường đùa: "...rồi hoàng tử và công chúa cưới nhau. Mọi chuyện từ đó là kết thúc".
Mà ngoài đời thực, hoàng tử và công chúa mấy khi cưới được nhau, có khi còn yêu nhầm phù thủy hoặc quái vật. Bởi vậy mà mới có nhiều chuyện để nói, nhiều tiểu thuyết, thơ ca, nhạc họa đẫm nước mắt cho chúng ta thưởng thức bây giờ.
Bi kịch của tình yêu thì nhiều lắm, tựu trung lại, người ta hay bảo: yêu nhầm. Nhưng thế nào là nhầm, thì cũng lại có trăm phương ngàn kiểu.
Khi sa vào lưới tình, trái tim luôn đi trước lý trí một nhịp. Nhiều khi, lý trí của ta còn đang mải mê phân tích ngoại hình, đánh giá điều kiện thì trái tim đã đập rộn ràng trước người ấy tự bao giờ. "Chẳng có ai có thể vừa yêu vừa thông thái".
Mù quáng một chút, khờ dại một chút phải chăng là điều kiện của tình yêu? Thần thoại Hy Lạp có lẽ có lý khi để thần tình yêu Cupid là một đứa trẻ có đôi cánh bay lượn như chim. Phải chăng tình yêu luôn đặt nền tảng trên sự ngây thơ, bay bổng?
Cupid lại thường chơi trò bịt mắt khi bắn mũi tên tình ái mang tên người này vào tim người khác, một cách mặc định tình yêu thường là mù quáng, lý trí đóng lại nhưng cảm xúc của trái tim thì mở ra vô tận.
Mỗi ngày, có biết bao người hăm hở bước vào một cuộc tình, và cũng có bấy nhiêu người bước ra khỏi một cuộc tình với trái tim tan vỡ. Con đường tình là vậy, khi nhắm mắt để trái tim dẫn lối, chúng ta đã chấp nhận bước đi trên sợi dây cheo leo mạo hiểm nhất trên đời. Nhưng lỡ sảy chân ngã xuống, liệu có nên vội vàng trách cứ con tim đã "nhầm đường lạc lối"?
Giả sử được quay trở lại nơi tình yêu bắt đầu, bạn có chắc mình sẽ chọn đi một con đường khác? Ngay giây phút trao đi yêu thương, trái tim bạn đã chỉ nhìn về một hướng. Khi hai đôi mắt bạn nhắm khép lại, hiển hiện lên trong giấc mơ phải là hình bóng ấy, con người ấy. Trong khoảng khắc đó, cảm xúc trong tim không thể có lựa chọn nào khác. Vậy thì cớ sao ta lại trách nó nhầm đường.
Bước ra khỏi một cuộc tình, người không hối tiếc mới là kẻ bình yên nhất. Trái tim chẳng thể yêu nhầm được, nhưng... nó lại có thể nhầm đó là yêu.
Đâu là yêu? Khoảnh khắc mọi thế giới xung quanh dường như nhòe vỡ khi trước mắt bạn chỉ còn một bóng hình duy nhất? Khoảnh khắc bạn muốn buông tay tất cả chỉ mong níu giữ một bàn tay? Khoảnh khắc đất trời điên loạn ngả nghiêng say khi hai hơi thở gần nhau, gần nhau hơn nữa... Đó có thể là yêu, mà đó... có thể cũng chưa phải là yêu.
Khi yêu, sự nhạy cảm của tâm hồn con người bỗng tăng lên mạnh mẽ. Dường như mọi tần số rung động của cảm xúc đều được khuếch đại lên gấp bội. Chúng ta tưởng rằng mình nghe được hơi thở, đọc được nụ cười, nhìn thấu mọi điều bằng cảm giác của mình, nhưng chính lúc đó, cảm giác lại là thứ nguy hiểm bội phần.
Vì ta yêu, mọi ánh mắt người dành cho ta bỗng nhiên đều phủ sắc nồng nàn, mọi lời nói bỗng chứa đầy tình ý. Là bởi trái tim ta đang ướp rượu, tâm hồn ta đang chứa đầy mật ngọt, đôi khi không kiểm soát nổi mà bung tỏa nó ra che mờ tâm trí, xô lệch mọi giác quan. Trái tim mạnh mẽ, trái tim yếu đuối, đôi khi cứ nhầm đó là yêu...
Trong một cuộc đời, chẳng đếm được bao khoảnh khắc ta lầm lẫn. Có những cái kết mà thần Cupid phải đợi cả chục năm trời đằng đẵng mới có thể xe duyên. Tôi bỗng nhớ đến một truyện ngắn Cupid ơi, đừng khóc của một cây bút trẻ Phương Trinh và ám ảnh mãi hình ảnh thần Cupid xếp lại cung, đeo túi đựng tên lên vai sau mũi tên kết xe hạnh phúc cho kẻ khác.
"Đã mấy ngàn năm đi qua cuộc đời thần, vậy mà thần mãi ở trong hình dáng một đứa bé. Ai sẽ là người bắn mũi tên Cupid vào trái tim mà thần hằng yêu dấu? Cupid ơi, đừng khóc! - Cupid tự nói với mình và lặng lẽ bay đi..."
Theo VNE
Yêu tôi nhưng anh luôn giữ nhiều bí mật riêng Chúng tôi đã quan hệ với nhau nhưng anh không bao giờ chia sẻ với tôi về công việc, khi tôi hỏi thì anh lảng sang chuyện khác. Tôi năm nay 20 tuổi, còn anh thì 24 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng. Tôi yêu anh rất nhiều và muốn tạo dựng một gia đình bé nhỏ với anh. Tôi chán...