Vì quá nghèo mà bạn trai không thể tự tin yêu tôi nữa
Nếu bạn ấy như người ta, có tiền bạc, công việc ổn định thì tôi đã yên tâm chia tay, nhưng bạn ấy đang khó khăn, tôi không đành lòng bỏ mặc.
ảnh minh họa
Câu chuyện của tôi khúc mắc cũng ở vấn đề tiền bạc mà ra. Tôi là 8x đời cuối, bạn trai kém 3 tuổi, quen nhau gần một năm và đã chia tay hơn một tháng. Khi quen nhau, bạn ấy đang là nhân viên văn phòng với mức lương khoảng 5 triệu, có đi hát ở quán cà phê thêm được trên dưới 200 nghìn đồng/tối, tổng thu nhập tầm 7,8 triệu. Quan điểm của tôi là không quan trọng quá khứ và hiện tại, chỉ cần biết tương lai sẽ cố gắng ra sao, nên “nghèo” với tôi mà nói chưa bao giờ là vấn đề. Tôi cũng có một công việc văn phòng, lương thưởng khoảng 20 triệu/tháng, nhưng thu nhập ngoài của tôi cao hơn rất nhiều. Sau khi quen bạn ấy 2 tháng thì tôi nghỉ làm văn phòng vì chán phải đi làm mỗi ngày, mức lương thưởng ở công ty không ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi. Tôi thấy bạn làm cực quá, nói bạn hãy về làm cho tôi, mức 10 triệu/tháng, thực tế không phải làm gì nhiều, chỉ vài tiếng một tuần. Công việc chỉ là cái cớ vì tôi rất chạnh lòng khi nhìn người mình yêu cực khổ kiếm tiền. Bạn ấy có bệnh, đi hát sẽ không tốt cho sức khỏe.
Sau đó tôi rủ bạn đi xuyên Việt, chi phí tôi trả toàn bộ, vẫn trả lương cho bạn 5 triệu/tháng, vì gia đình bạn ấy rất nghèo. Bạn đi làm vất vả vẫn gửi về 2 triệu mỗi tháng vì nếu không có tiền thì ba phải đi làm hồ rất cực. Chúng tôi đi được hai chục tỉnh thành thì cãi vã cũng vì bạn tiếc tiền, xót tiền nên luôn khó chịu khi tôi muốn đi nhiều điểm tham quan và ăn uống này kia. Chúng tôi quay về Sài Gòn, không đi nữa. Trong lúc đi xuyên Việt có qua miền Tây, tôi muốn ghé nhà bạn. Nhà bạn nghèo nên không dám dẫn tôi về chơi, thuyết phục rất lâu bạn mới chịu và nói là nhà như túp lều thôi. Khi bước vào nhà, tôi bất ngờ dù được báo trước, không ngờ lại đơn giản đến thế. Vật dụng giá trị nhất là chiếc tivi màn hình lồi chập chờn màu vì đã bị hư rồi sửa, nếu bán chắc chỉ được vài trăm nghìn. Tức là, tất cả tài sản trong nhà ấy gộp lại không bằng một chiếc điện thoại thông minh tầm trung.
Đồ đạc của bạn tôi mua sắm nhiều, từ áo giày tới điện thoại, laptop, ăn uống này kia tôi cũng trả là chính. Cãi vã chia tay rất nhiều lần nhưng gần đây nhất đỉnh điểm là một trong nhiều khoản tiền tôi nhờ bạn ấy nhận giùm, bạn báo do lỗi ngân hàng làm mất tiền, họ chỉ đền 50% nhưng ngân hàng đã thỏa thuận không được tiết lộ thông tin nên không đưa cho tôi bất kỳ chứng cứ nào xác minh có chuyện này xảy ra hay không. Tôi chửi bạn ấy rất nhiều, nói bạn lừa gạt, làm tiền tôi này kia, nghèo và hèn. Tôi cảm thấy như mình bị dắt mũi, cảm giác rất đau, đau vì tình cảm công sức mình bỏ ra, vì tiền mổ của mẹ bạn, tiền này tiền kia bạn mượn tôi đều cho bạn ấy luôn (xóa nợ), tại sao món tiền này chỉ hơn 20 triệu mà bạn mờ ám. Tôi chửi bạn ấy không thương tiếc, bản thân vừa chửi vừa đau.
Tôi chia tay, sau đó nói bạn quay lại như những lần trước mà bạn không chịu quay lại nữa. Bạn kêu mang ơn tôi không bao giờ quên nhưng muốn tự mình kiếm tiền. Bạn nói không lấy mười mấy triệu đó của tôi, bạn kêu sẽ cố gắng làm giàu để sau này có tiền sẽ dám tự tin đứng trước mặt tôi, chứ nếu quay lại sẽ lại dựa dẫm vào tôi, nhục lắm. Giờ bạn đang thất nghiệp vì lúc nghỉ việc để làm cho tôi giờ quay lại đã hết vị trí ở công ty cũ rồi, gia đình thì quá nghèo, mới được nhà nước cấp cho 50 triệu để xây nhà theo diện chính sách, số tiền đó sao đủ xây? Tự xây lấy cũng phải mất hơn trăm triệu, tiền mẹ bệnh mổ lần hai đã phải vay mượn, giờ bạn ấy lên lại Sài Gòn chạy xe ôm phụ tiền gia đình, không dám thuê nhà trọ vì tốn kém, chỉ để đồ ở nhà người thân, sáng về tắm rửa, còn lại lang thang cả ngày ngoài đường.
Mỗi ngày trôi qua ruột gan tôi như dao cắt, Sài Gòn dạo này nắng như đổ lửa, bạn lại bệnh gan khá nặng, chạy mỗi cuốc xe lời một hai chục ngàn, tôi có mua thẻ bảo hiểm dịch vụ cho bạn khi còn quen nhau, nhưng tiền đâu bạn đi khám, có khám cũng làm gì có tiền mua thuốc, muốn chữa bệnh thì tiền thuốc cũng ba bốn triệu mỗi tháng, uống cả năm hoặc theo hơn. Nếu bạn ấy như người ta, có tiền bạc, công việc ổn định thì tôi đã yên tâm chia tay, nhưng bạn ấy đang khó khăn, tôi không đành lòng bỏ mặc. Thu nhập của tôi trên trăm triệu nên việc cho bạn mượn xây nhà, để trị bệnh đều không thành vấn đề, tôi có thể cho luôn, nhưng nghĩ lại đúng là nên cho mượn, đó cũng là tôn trọng bạn.
Vấn đề là giờ bạn không muốn nhận một đồng nào từ tôi, dù là mượn. Tôi cũng hiểu, suy nghĩ của bạn và tôi quá khác nhau, có thể nói tôi hơn bạn một cái đầu, bạn luôn bị áp lực khi quen tôi. Hiện tại, tôi đã suy nghĩ kỹ, thấy mình yêu bạn, muốn bạn quay lại, chuyện tình cảm bắt đầu lại từ đầu, hai người sẽ tôn trọng nhau, tôi sẽ không thúc ép, đặt kỳ vọng quá nhiều nữa. Mỗi người có một tư duy xử lý sự việc khác nhau, nếu tôi thất nghiệp như bạn sẽ dễ dàng tìm được công việc ở công ty khác, bạn lại rất khó khăn để tìm việc. Tôi không phải “lá ngọc cành vàng” hay gia đình có điều kiện, thời sinh viên gia đình chu cấp 1,5 triệu mỗi tháng, tức mỗi ngày chỉ 50 nghìn bao gồm tiền thuê phòng trọ, tiền ăn, tiền mua quần áo, đi chơi…
Video đang HOT
Tôi thấy xét cả ngoại hình lẫn tiền bạc đều nhỉnh hơn bạn bè, dĩ nhiên núi cao còn có núi cao hơn, tôi cũng không bằng rất nhiều người, không phân bì mình hơn ai. Quan điểm của tôi “tiền bạc là thứ dễ kiếm nhất”, không quan trọng chuyện bạn trai nghèo hay kiếm được ít tiền, tôi chỉ muốn quen nhau thì phải cố gắng đi lên càng nhanh càng tốt, trước mắt là để không thua bạn gái, giảm bớt áp lực là nam nhi mà chưa phải chỗ dựa, sau là để bản thân cũng thoải mái tiền bạc, muốn chu cấp cho gia đình hay làm gì cũng dễ. Tôi biết mình đã sai khi chủ động bao bọc bạn, khiến bạn ấy bị cuốn theo. Tôi có thể quen một người nào đó điều kiện tốt hơn, nhưng tôi nghĩ cũng có thể quen bạn ấy rồi đi lên dần. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Vì sao người ta hay nói: 'Gương vỡ lại lành'? Đằng sau là câu chuyện tình cảm động
"Gương vỡ lại lành" là câu nói mang nghĩa ẩn dụ về sự đoàn tụ sau khi ly tán của các cặp vợ chồng. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ câu chuyện có thật về một tình yêu chân thành.
Chuyên xảy ra vao thời Nam Bắc Triều (420-581), luc đo miên băc Trung Quôc nằm trong nha Tuy, ơ miên nam Trung Quôc cung luc tôn tai nhiêu nươc nho. Nươc Trân vơi đô thanh ơ Kiên Khang (thanh phô Nam Kinh hiên nay) la môt trong nhưng nươc nho nay. Nhà Tuy luôn để mắt đến cac nươc nho ơ miên nam, luôn muốn nam chinh thông nhât ca Trung Quôc.
Tư Đưc Ngôn la quan thi tung cua nha vua Trân Thuc Bao nươc Trân, ông lây công chua Lac Xương - em gai cua nha vua lam vơ. Nàng nổi tiếng tài sắc vẹn toàn, hai ngươi đăm thăm vơi nhau. Nhưng, luc đo, triêu chinh nươc Trân hu bai, Tư Đưc Ngôn dư đoan, du sao nươc Trân cung se bi diêt vong, cho nên ông hêt sưc lo lăng.
Từ Đức ngôn và công chúa Lạc Xương. (Ảnh minh họa)
Môt hôm, ông buôn râu noi vơi vơ răng: "Tai hoa thiên ha rôi loan co thê xảy ra nay mai, khi đo anh phai bao vê nha vua, vơ chông chung minh buôc phai ly tan. Nêu chung ta sông, thê nao cung co dip găp lai nhau. Chung ta nên đê lai môt đô lam chưng đê sau nay găp lai."
Công chua Lac Xương đông y nhân xet va đê nghi cua chông. Tư Đưc Ngôn ben lây môt cai gương đông hinh tron bẻ thanh hai phân, môt nưa tư minh giư lai, môt nưa đưa cho vơ, bao vơ phai giư cân thân, va noi vơi vơ răng: "Nêu chung ta ly tan, cư đên ngay răm thang riêng hang năm, em nhơ ngươi khac đưa nưa cai gương nay đên chợ rao ban. Nêu anh vân con sông, thi anh se đi do la tin tưc cua em, lây nưa cai gương cua anh lam băng chưng, đoan tu vơi em".
Không lâu sau, Tuy Văn Đê Dương Kiên đa thông nhât miên băc Trung Quôc, qua thât mơ cuôc tân công vao đô thanh Kiên Khang cua nươc Trân. Nươc Trân be nho bi tiêu diêt, nha vua nươc Trân bi giêt, Tư Đưc Ngôn buôc phai chay trôn. Tuy Văn Đê khen thương nhưng ngươi co công đanh chiêm nươc Trân, công chua Lac Xương bi băt va đem thương cho đai thân Dương Tô lam vơ le.
Tư Đưc Ngôn chay trôn, đươc tin vơ đa đên kinh đô Đai Hưng nha Tuy (Tây An tinh Thiêm Tây hôm nay), ben lăn lôi đương dai đên đo, va do la chô ơ cu thê cua vơ. Môi khi đêm khuya tinh mich, ông câm nưa cai gương, nhơ lai thơi gian hanh phuc sông bên vơ. Công chua Lac Xương, vơ ông tuy sông cuôc sông xa hoa trong quan phu Dương Tô nhưng trong long vân nhơ chông, thương xuyên đem nưa cai gương ra xem, nhơ lai viêc xưa.
Vao ngay răm thang giêng, Tư Đưc Ngôn đên kinh thành nao nhiêt, nhin thây môt ông gia đang ban môt nưa gương vơi gia đăt, di nhiên không co ngươi băng long tra gia đăt mua môt nưa gương, cho nên ông gia đi đi lai lai ơ kinh thành. Tư Đưc Ngôn gia vờ muôn mua gương cua ông gia, quan sat ti mi nưa gương đo, qua thât đo la nưa gương cua vơ. Hoa ra ông gia la đây tơ cua nha Dương Tô, công chua Lac Xương nhơ ông gia đên ra chợ ban gương tim chông. Tư Đưc Ngôn ben viêt môt bai thơ cho ông gia mang vê.
Bai thơ viêt răng:
"Kinh dư nhân câu khư
Kinh quy nhân vi quy
Vô phuc Thương Nga anh
Không lưu minh nguyêt huy"
Tạm dịch:
"Gương và người cùng đi,
Gương về người không về.
Trăng thiếu bóng Hằng nga,
Ánh sáng kia vô nghĩa"
Lạc Xương đọc bài thơ trên một nửa gương, nang khóc than trong nhiều ngày liền, đau xót vì đã phụ chồng. Chứng kiến tình yêu chân thành của hai người, Quốc công vô cùng cảm thông. Ông nhận ra rằng ông sẽ không bao giờ có được tình yêu đó ở nàng. Vì vậy ông đã gửi thư cho Đức Ngôn, đề nghị ông đến rước nàng về. Nhờ đo công chúa và chồng có thể đoàn viên.
Vợ chồng đoàn tụ "gương vỡ lại lành". (Ảnh minh họa)
Câu chuyện trên được tìm thấy trong cuốn Bản Sự Thi (É07;), cuốn sach tập hợp các truyện ngắn được biên soạn bởi Mạnh Khải (é91;) trong triều đại nhà Đường (618-907 SCN).
Câu chuyện chính là nguồn gốc của câu thành ngữ: "Gương vỡ lại lành". Nghĩa ẩn dụ của câu thành ngữ là sự tái hợp của vợ chồng sau khi phải ly tán. Thành ngữ sau được dùng để chỉ sự tái hợp, hoà giải của nhưng cặp đôi phải chịu cảnh chia ly hay tan vỡ.
Văn hoc đơi sau dung "Gương vơ lai lanh" chi vơ chông ly tan đươc đoan tu, dung "Gương vơ kho lanh" chi vơ chông buôc phai ly tan bơi nguyên nhân khach quan.
ĐKN (st)
Buồn nhất là khi tổn thương, người ta không khóc mà chỉ im lặng! Yêu thì vui buồn lúc nào cũng có thể thay phiên nhau mà thường trực trên khuôn mặt, trên con người. Có khi nó dằn vặt, nó bóp nghẹt tim con người ta lại, ép cho lồng ngực đến nghẹt thở và rồi nước mắt phải rơi ra... Có bao giờ ta tự hỏi, nhìn lại mình và nghi vấn bản thân rằng...