Vì nó là em gái tôi
Gia đình tôi cũng đã bán từ những mảnh đất vườn, ruộng đến cả những cây chuối con để có tiền điều trị cho nó. Nhưng mọi thứ đều vô hiệu khi bác sỹ bảo nó bị mù vĩnh viễn.
ảnh minh họa
Nó có con mắt rất sáng, trong và tròn đẹp như hai hòn bi ve. Nó là đứa con gái thông minh, lanh lợi lại xinh đẹp nên lúc nào cũng được ba mẹ tôi yêu thương, chiều chuộng. Tôi ganh tị lắm vì lúc nào nó cũng được thương hơn. Dù gia đình tôi không mấy khá giả nhưng ba mẹ bao giờ cũng đáp ứng những nhu cầu của nó.
Nó hát hay nên được đi thi cấp này cấp nọ và mỗi lần thi như vậy, nó đều được đầu tư quần áo đẹp và những món ăn ngon mà tôi có ước cũng không được. Và hiển nhiên tôi thấy mình như cô độc và đời thật bất công với tôi. Nó thi lần nào cũng rinh về không giải nhất thì cũng giải nhì. Nó thì tốt với tôi lắm, lần nào đi thi nó cũng mang quà về cho tôi.
Nhớ lại mùa hè năm ấy, mỗi buổi chiều ngồi đợi mẹ đi chợ bán rau về, tôi và nó thường hay chơi trò nhìn nhau ai chớp mắt trước người đó sẽ thua và nhường những cái bánh nậm hay bịch chè đậu đỏ thơm phức mà mẹ mua về cho người thắng cuộc. Đôi mắt nó thường thì rất lung linh, lém lỉnh chớp lia chớp lịa vậy mà khi nhìn chằm chằm vào mắt tôi nó lại như một con búp bê xinh xắn không động đậy. Lần nào chơi trò này tôi cũng thua nó mà vẫn cứ chơi hoài.
Tôi quyết không chịu thua nhưng không có cách nào khác là phải thua nó. Ngồi nhìn nó ăn cái bánh nậm ngon lẻm mà tôi tức lắm. Cũng có khi nó cho tôi liếm phần bánh còn dính lại trong lá chuối xanh lè.
Nó bảo: “Chị là người xấu xí và tệ nhất trên thế gian đó, cái gì cũng không được hết, có mỗi chuyện không chớp mắt mà cũng không làm được”. Tôi giận nó tím cả mặt: “Mày giỏi rồi, tao vậy đó, tao đang ước làm sao mắt không phải chớp nữa để tao thắng mày đây!”.
- Chị ấy à! Còn lâu nhé! Trừ khi chị mù như cái Hoa nhà bác Tám. Cái Hoa bị mù nên con mắt có bao giờ chớp đâu.
Nghe nó nói vậy, tôi mới chợt nhớ rằng mù thì không chớp mắt được, tôi lại ao ước được không chớp mắt. Vậy tôi đang ước tôi bị mù rồi. Nghĩ đến đó tôi chợt rùng mình không dám nghĩ thêm nữa và quay sang quát nó:
- Thôi mày! Tao mà bị mù thì làm sao đi học, làm sao chơi đồ hàng với mày được hả?
Video đang HOT
Nó quá quắt nhe răng ra cười bảo: “Nhưng nếu chị muốn thắng em thì phải bị mù mới thắng được. Em ước chị bị mù cho chị khỏi mách mẹ những lúc em lười học đó. Ước quá luôn nè!”
- Mày ác nhá! Tao ước mày đuôi hai con mắt để mày hết nhìn trộm tao ăn vụng thịt kho và mách mẹ nhá. Ước quá luôn!.
Rồi chúng tôi lại cười đùa vui vẻ bên nhau, hồn nhiên, vô tư và chẳng bao giờ biết lo nghĩ gì vì lúc đó nó mới học lớp 3, còn tôi thì lớp 5. Chúng tôi còn quá nhỏ để nghĩ suy và buồn phiền điều gì được lâu.
Thời gian qua đi, những năm tháng tuổi thơ cũng bỏ lại sau lưng với bao kỷ niệm êm đềm. Nhưng có lẽ nỗi buồn và niềm day dứt hằng sâu nơi trái tim tôi vẫn không bao giờ nguôi ngoai cho đến hết cuộc đời.
Em gái tôi – nó đã không còn được nhìn thấy ánh sáng năm nó bước vào lớp 8, khi một lần chúng tôi lên núi hái trái chà là về ăn. Những cây chà là trái chín đen mịn trông rất ngon nhưng gai đâm chi chít từ gốc đến ngọn. Nhìn thấy bụi chà là với những quả chín ngon nó đã vớ tay hái nhưng không may bị trượt chận ngã vào cả bụi cậy. Hai con mắt nó máu chảy đỏ hoe không cầm được. May có mấy bác đi vác củi bế nó về trạm xá gần đó để cầm máu. Rồi gia đình tôi đưa nó đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác.
Gia đình tôi cũng đã bán từ những mảnh đất vườn, ruộng đến cả những cây chuối con để có tiền điều trị cho nó. Nhưng mọi thứ đều vô hiệu khi bác sỹ bảo nó bị mù vĩnh viễn.
Từ ngày nó bị mù, mẹ và ba khóc đến khô nước mắt. Nó buồn lắm nhưng sự mạnh mẽ và nghị lực của nó khiến người chị như tôi thấy hổ thẹn. Nó khuyên cả nhà đừng buồn vì nó. Nó ôm mẹ nói: “Nếu mẹ khóc nhiều sẽ bị mù thì lấy ai chăm sóc con?”. Dù bị mù nhưng nó không bao giờ để tôi phải lo chăm sóc nó. Nó tự biết chăm sóc bản thân, nó vẫn chải chuốt cho đẹp như ngày nào. Vẫn dành những danh hiệu sáng giá trong các cuộc thi tiếng hát hoa phượng đỏ của quê hương, vẫn là niềm tự hào của gia đình tôi, ba mẹ tôi. Dù nó buồn nhưng không bao giờ tỏ ra yếu đuối cả.
Nó thường kể cho tôi nghe những câu chuyện mà nó tưởng tượng ra. Có lần nó bảo: “Chị à! Em yêu chị nhiều lắm vì sao chị biết không? Vì ông trời đã lấy đi của chị rất nhiều thứ và đã cho em tất cả từ thông minh, xinh đẹp đến hát hay nên ông trời muốn bù đắp cho chị ánh sáng còn lấy đi của em điều đó để cho chị. Em mãi yêu chị dù lời ước ngày xưa của em không thành hiện thực và dù lời ước của chị đã thành hiện thực em cũng không giận không ghét chị đâu!. Vì chị là chị của em mà…”
Hai hàng nước mắt của tôi không sao giấu nỗi khi nghe em nói như vậy. Tôi thấy mình ích kỷ nhỏ mọn khi đi ganh tị với em của mình. Giờ nếu cho tôi điều ước tôi chỉ ước duy nhất thôi: “Mong ông trời hãy cho em tôi được chớp mắt như ngày xưa, cho dù phải đánh đổi cho em tôi thứ gì tôi cũng chịu cả, vì nó là em gái mà tôi yêu thương nhất trên thế gian này!”
Theo Vietnamnet
Những anh chàng coi người yêu như cái ví tiền
Theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay, xin rồi.
Ngọc Lan (Quận 8, TP HCM) mới chia tay người yêu được 3 tuần. "Ban đầu mới quen nhau, nói thẳng ra là hồi anh đang tán mình, mình cũng biết anh là một người khá tiết kiệm và tính toán trong chi tiêu. Đi ăn gì hay đi chơi anh đều tính xem chi phí thế nào rẻ nhất và tiết kiệm nhất. Anh còn thường than vắn thở dài đắt rẻ, tốn kém mỗi khi rút ví thanh toán, thậm chí kêu ca ngay trước mặt mình. Đôi khi mình thấy không thoải mái nhưng mình lại nghĩ, một người đàn ông như thế sẽ giữ được tiền để lo được cho gia đình và không lăng nhăng. Sau đó, khi đã thân thiết hơn và yêu nhau thì mình chủ động chia sẻ các chi phí với anh vì anh cũng không giàu có gì cho cam" - cô gái trẻ mở đầu câu chuyện về lí do chia tay người yêu.
"Nhưng sau đó mình phát hiện ra một sự thật đau lòng là, trước mặt bạn bè anh luôn tỏ ra là người phóng khoáng và thoải mái. Anh chỉ tính toán chi li với mỗi mình. Mình có khéo hỏi anh thì anh biện bạch: Mình nghèo nhưng vẫn phải giữ cái sĩ diện chứ em! Anh với em là người trong nhà rồi, phải khác chứ!" - Ngọc Lan kể tiếp.
Nhưng theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay/ xin rồi.
"Từ khi yêu nhau, mỗi khi hẹn hò anh ấy nhường 100% chi phí cho mình chi trả, có khi còn cả tiền đổ xăng. Còn anh thì luôn có các lí do để trốn tránh: vừa có việc gấp nên hết tiền, vừa gửi về cho bố mẹ, cuối tháng hết lương, bạn vừa vay, có khi thì là quên mang ví, thôi thì đủ cả.
Rồi cứ dăm bữa nửa tháng anh lại hỏi vay tiền mình, cũng lại đủ thứ lí do đưa ra, nhưng rồi mất hút không có trả lại. Lúc thì vài chục, lúc thì vài trăm - số tiền không nhiều nhưng nhiều lần cộng lại thì cũng không ít, và mình cũng đâu giàu có gì cho cam. Lúc mình bí quá, muối mặt hỏi anh tiền thì anh có vẻ khó chịu, bảo mình sợ anh xù à mà phải đòi. Rồi sau đó là trình bày ra một đống các lí do để từ chối trả" - cô kể.
Một sự việc như giọt nước làm tràn ly là mới hôm rồi, công ty người yêu Ngọc Lan tổ chức đi du lịch. "Anh hớn hở rủ mình đi cùng khiến mình rất vui và cảm động bởi người đi cùng phải đóng toàn bộ chi phí mà. Nhưng mấy hôm sau anh lại thản nhiên bảo mình đưa tiền anh mang đi nộp. Mình ớ người ra thì anh đã chặn họng mình ngay: &'Anh có giầu đâu mà bao hết cho em được!'. Mặc dù rất buồn nhưng thôi mình lại tự an ủi rằng, phần mình thì mình nên đóng và vì đúng thật là anh cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng sau đó, anh lại nói thêm: &'Em cho anh vay tiền đóng phần của anh nữa vì công ty chỉ đài thọ một nửa chi phí cho nhân viên thôi!'. Lúc ấy thì mình giận thật sự. Hình như anh không bao giờ lo là mình có tiền hay không nữa. Mình nói không có đủ tiền và bảo anh mình xin lỗi không đi nữa. Anh đùng đùng nổi giận bảo anh đã đăng ký với công ty rồi, giờ mà không đi thì ra thể thống gì.
Đến mức này thì mình thật không còn gì để nói. Anh ấy làm như mình là cái hầu bao để anh ấy muốn rút lúc nào cũng được hay sao ấy. Và khi không &'bao' được anh thì anh đổ mọi tội lỗi lên đầu mình!".
Ngọc Lan còn kể, khi cô thẳng thắn nói không có tiền thì người yêu cô còn cố nài nỉ bảo cô đi vay mượn ai đó. Cô bực quá, nhất quyết từ chối. Và cũng quyết định chia tay luôn, không lưu luyến gì con người ích kỉ và tính toán ấy nữa.
Trà My (Quận 7, TP HCM) cũng có hoàn cảnh tương tự như Ngọc Lan khi cũng không may yêu phải một anh chàng không bao giờ thích rút ví của mình mà chỉ chăm chăm rút ví của người yêu.
Cô kể: "Hồi đó, bọn mình cũng chỉ là mới quen thôi, còn chưa chính thức yêu cơ. Anh đổi xe máy mới, anh vui lắm. Mình cũng mừng cho anh vì đó là thành quả làm việc và tích lũy bao lâu. Anh tổ chức 1 bữa khao xe mới với bạn bè, rủ cả mình đi cùng. Nhưng khi trên đường đi thì anh nói nhỏ vào tai mình: &'Lát nữa cho anh vay tiền thanh toán nha, anh dồn tiền mua xe hết sạch không còn xu nào!'.
Mình hơi bất ngờ nhưng tính mình vô tư nên nghĩ đơn thuần anh em bạn bè lúc khó thì mới nhờ nhau giúp thôi. Và mình đã đưa tiền cho anh trước khi bạn anh đến để lúc thanh toán anh đỡ xấu hổ với bạn bè. Nhưng số tiền ấy sau đó anh cũng không một lần ỏ ê đến. Mình thì ngại nhắc nên kệ khi nào anh có anh sẽ tự trả. Và rồi sau đó anh cũng quên luôn".
Đến khi yêu nhau, Trà My cũng không ít lần phải lăn tăn và thấy không thoải mái với người yêu xoay quanh vấn đề tiền bạc.
"Ngày lễ ngày tết mình chẳng bao giờ nhận được quà hay hoa gì từ anh cả. Không những thế mình còn cảm giác anh toàn trốn mình vào những ngày đó. Thường cảnh tượng diễn ra vào mỗi dịp lễ tết là thế này: trước đó mấy ngày anh liên tục hỏi mình thích đi đâu chơi, thích quà gì rồi lên bao kế hoạch rất chi là công phu.
Nhưng cứ đúng đến ngày lễ đó là anh lại có lí do để vắng mặt: đi công tác hay việc đột xuất nào đó, và xin lỗi rối rít. Vài lần đầu thì mình thấy buồn nhưng nhiều lần quá khiến mình nghi ngờ liệu có lắm việc trùng hợp thế hay không. Và tất nhiên hôm sau thì sẽ không có quà rồi, vì anh bảo: &'Qua rồi tặng còn ý nghĩa gì nữa, đợi dịp sau anh bù!" - Trà My tâm sự
Trà My nói rằng, người yêu cô thường chia sẻ với cô khá nhiều về công việc làm ăn, có vẻ thuận lợi và kiếm được lắm, nhưng lại liên tục ôn nghèo kể khổ và than vãn hết tiền với cô. Kể cả khi đã chia đôi các chi phí hẹn hò, người yêu cô vẫn không ngừng ca những bài ca về tài chính eo hẹp.
"Đi chơi, đi ăn với nhau, anh bảo nên công bằng như phương Tây, tất cả đều share. Mình vui vẻ vì mình cũng làm ra tiền và cũng không muốn lệ thuộc vào đàn ông. Mình rủ anh đi đâu chơi, anh đều đồng ý nhưng luôn kèm theo một câu nói: &'Nhưng đi tốn tiền lắm, mà anh làm gì có tiền! Hay em bao anh lần này nha!'. Mình &'bao' thì anh đi, còn không thì cũng nghỉ luôn. Còn chuyện anh vay tiền mình rồi không bao giờ có trả thì thường xuyên xảy ra. Anh bảo mình cứ ghi sổ nợ đấy, khi nào lấy mình về anh trả mình cả cuộc đời! Câu nói ấy lãng mạn thật đấy nhưng mình không thể vui nổi!" - Trà My ấm ức nói.
Và cuối cùng, Trà My đã chia tay không thương tiếc anh chàng đó khi cô ốm nặng, gọi điện nhờ chàng mua thuốc với cháo sang mà anh ta còn than thở: "Anh hết tiền rồi em ơi!".
Theo VNE
Nếu không có anh Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính. Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng...