Vì nghèo, tôi không dám yêu em
Tôi không biêt nên dừng lại hay tiêp tục với cuôc tình của mình. Trái tim tôi yêu em, cân có em nhưng lý trí tôi lại không cho phép điêu đó. Có lẽ cuôc sông thực tại cân tôi nhiêu hơn.
Tôi là môt chàng sinh viên nghèo. Cuôc sông nghèo khó đã nuôi tôi lớn lên bằng những đau thương và nước mắt. Vân còn đó những ngày tháng cơ cực, những giây phút khôn khó của cuôc đời tôi vân chưa qua. Ba tôi mât sớm, mẹ lại già yêu. Cuôc sông gia đình tôi lúc nào cũng trong tình trạng thiêu thôn đủ bê. Em gái tôi chăm ngoan học giỏi, nó đang học đại học năm thứ hai tại Sài Gòn nhưng vì không có tiên nôp học phí nên đành châp nhân nghỉ học vê nhà phụ giúp và chăm sóc mẹ. Nó buôn và tủi thân lắm, nhìn bạn bè cùng trang lứa, rồi nhìn nó, tôi không khỏi chạnh lòng thương em.
Tôi cũng có môt tình yêu đâu đời đẹp đẽ, người tôi yêu rât đôi bình thường như bao người con gái khác. Em rât thương tôi, không bao giờ làm tôi cảm thây phiên lòng. Chính vì thê, tôi yêu em rât nhiêu, yêu từ chính những điêu giản dị ây.
Ảnh minh họa
Tôi với em ở hai thành phô xa nhau nên những cử chỉ yêu thương, ôm âp hay gân gũi là rât ít. Những khi gọi điên thoại nói chuyên, em khóc và nói nhớ tôi. Những lúc đó tôi muôn khóc cùng em. Tôi cảm đông và thương em nhiêu lắm. Giá mà tôi có thê ở gân em, lo lắng cho em thì tôt biêt bao. Em bảo: “Em không sao, em chịu đựng được”.
Tôi lại dặn lòng mình sau này sẽ bù đắp lại cho em. Nhưng cuôc sông không chỉ có tình yêu là duy nhât, sinh ra trong cảnh nhà nghèo lại là con mô côi tôi thiêt thòi hơn so với bạn bè. Họ có những thứ gọi là vât chât mà đôi với tôi là những ước mơ. Bỏ qua những tủi thân tôi chỉ còn biêt đông viên mình và an ủi mong tương lai sẽ tôt đẹp hơn.
Tôi suy nghĩ nhiêu vê cuôc sông, vê tình yêu với những gì đẹp đẽ, với tiên bạc của những bon chen. Tôi biêt những câu chuyên vê tình yêu thời hiên đại, có những thứ phải lo vê cơm áo gạo tiên. Có những tình yêu được nuôi dưỡng và nở hoa trong nghèo khó nhưng cũng có những cuôc tình tan vỡ trong sự giàu sang. Dù gì đi nữa, tiên cũng không thê mua được tình yêu nhưng chính tình yêu lại được nuôi sông bằng tiên bạc.
Nhìn lại cuôc đời, tôi thây mình chưa có môt thứ gì đáng giá trị vât chât trong tay. Tôi vào đời chỉ với hai bàn tay trắng. Tôi yêu em nhưng lại nghĩ vê cuôc sông tương lai, đã bao lân tôi tự nhủ mình và đông viên em: “Gắng lên em, dù mình không bằng người ta nhưng mình có sức khỏe, tri thức. Mình sẽ làm được, dù có khó khăn thế nào đi nữa”.
Nhưng thời buôi hiên nay, kiêm được đông tiên cũng khó khăn đâu phải dễ dàng gì. Lây nhau vê lo cho gia đình với những trang trải cuôc sông, những mâu thuẫn có nhiêu lên không? Tôi đã không cho em môt cuôc sông đây đủ, liêu môt ngày có ai bù lại cho em sự thiêu thôn đó, liêu em có ngã vào vòng tay người đó không? Và liêu lây nhau, ai dám chắc tôi và em sẽ hạnh phúc.
Là chông ai mà chẳng thương vợ, thương con. Người chông nào cũng muôn mua cho vợ cái áo mới, ăn bữa cơm ngon nhưng điêu kiên không có thì phải châp nhân thôi, chứ biêt làm sao. Những lúc đó, tôi chỉ muôn rời xa em. Bởi đơn giản trai nhà nghèo không có đủ điêu kiên tôt lo cho em. Quyên yêu và được yêu bị nhường chỗ cho cuôc sông với những thứ phải lo hơn.
Đôi lúc ngôi nhớ lại những ngày ba tôi mới mât, em là người dâng hương, rót rượu cho ba. Gia đình tôi coi em như con dâu trong nhà. Nhớ tới vây, tôi thâm cám ơn em nhiêu lắm. Tôi không muôn mât em vì tôi biêt em là môt người con gái tôt. Tôi muôn cùng em bước qua những khó khăn đê đên bên nhau. Bởi nêu lây em, biêt đâu đó sẽ là hạnh phúc của cuôc đời tôi. Và cũng bởi nêu chia tay, dù sau này tôi có giàu có và lây ai đó ngoài em, nhưng liêu có thê có được hạnh phúc không ? Chính vì những điêu đó, tôi lại càng không muôn mât em.
Cuôc sông làm tôi xoay vân trong những bôn bê, cho tôi biêt yêu thương với tình yêu là thê. Đôi lúc giât mình tôi tự hỏi: sau này dù lây em hay xa em, liêu tôi có hạnh phúc không ?
Tôi phải làm sao đây đê không phải hôi hân ?
Video đang HOT
Theo VNN
Số phận hẩm hiu của mẹ già tuổi "cổ lai hy"
Đã bao lần cụ tính từ giả cõi đời, dứt nỗi cơ cực, gian truân, nhưng cứ nghĩ đến đứa con điên dại không ai chăm sóc cụ lại từ bỏ ý nghĩ tiêu cực không lối thoát ấy.
Ở lại với cõi trần, cụ đành nuốt nước mắt vào trong, cam chịu cái phận người hẩm hiu, sống cuộc đời tận cùng của nỗi bất hạnh. Hoàn cảnh đầy thương tâm ấy là cụ Phạm Thị Nghịa, 70 tuổi, xóm Nam Hải, xã Thạch Trị, huyện Thạch Hà, Hà Tĩnh.
Cụ Nghịa 70 tuổi, ốm yếu thường xuyên, nhưng đang phản khốn khổ nuôi con gái điên dại
Chúng tôi về xóm Nam Hải, xã Thạch Trị, huyện Thạch Hà (Hà Tĩnh) tìm gặp cụ Nghịa, bà cụ ốm yếu, nhọc nhằn, đã mấy năm ròng không kể nắng mưa, lê bước chân mệt mỏi khắp vùng kiếm gạo nuôi con bị chứng bệnh tâm thần. Đến đầu xóm Nam Hải, hỏi cụ Nghịa, ai cũng cảm thương gọi cụ với cái tên "cụ bà tận cùng của nỗi bất hạnh".
Nếu không có sự chỉ dẫn nhiệt tình của người dân chúng tôi khó lòng tìm đến được ngôi nhà của cụ Nghịa. Con đường vào nhà cụ chỉ đắp bằng đất cát, đã bị gió biển cuốn phăng tự khi nào, giờ chỉ nhỏ như luống khoai, trơ trọi mấy cọng ngó biển. Căn nhà xây chừng hơn chục mét vuông vừa được chính quyền địa phương và người dân trong xóm hỗ trợ xây dựng vẫn còn dở dang, trống trơ, trống hoắc. Mấy cánh cửa được thưng ván, lá cọ tạm bợ, không ngăn được những cơn gió biển giá rét len vào. Ngay cạnh căn nhà xây tạm bợ, cái nhà bếp xiêu vẹo, đã ướt sũng bởi cơn mưa nặng hạt dội xuống trước đó chưa lâu.
Dù đã nghe kể sơ qua, nhưng bước vào căn phòng nhỏ chừng 10m2, thật khó cầm được nước mắt khi trước mặt là hai phận người đầy bất hạnh, bi thương. Cụ Nghịa ốm yếu, mặc độc mỗi cái áo mỏng manh, đang run rẩy trong cái giá lạnh người con gái Mai Thị Đức, 30 tuổi, điên điên, dại dại ngồi trên chiếc dường cũ nát cười hét vì chứng bệnh thần kinh. Những bao bì chất trong góc nhà là lá phi lao khô cụ Nghịa vừa quét nhặt sau vườn cây của xóm dành để đun nấu, sưởi ấm trong mùa mưa. Những thứ khác chẳng khác nào rác rưởi, đó là hậu quả của những lần chị Đức nổi cơn điên, đập phá, xé nát bất cứ thứ gì chị vơ được.
Tài sản của cụ Nghịa khôg có gì đáng giá ngoài đống quần áo cũ người dân cho treo trong căn bếp dột nát.
Đang ngây dại, cười nói, chị Đức bỗng khựng lại, nắm chặt lấy cánh tay đã quá hao gầy, khố khốc của cụ Nghịa đòi cơm. Người mẹ già ứa nước mắt, nhìn con một lúc mà không nói được lời nào. Chị Nguyễn Thị Cường, hàng xóm hiểu ý, lật nắp hai chiếc nồi nhỏ nấu bằng củi đen ngòm. Nồi cơm chỉ còn ít cơm nguội, chiếc nồi nhỏ kế bên dành để nấu thức ăn thì chỉ còn ít nước mắm chan. "Mấy bữa ni trời lạnh cháu nó đòi ăn suốt. Không có ăn là cháu nó khóc, nó đòi. Tui thương con lắm, nhưng mấy ngày rồi trời mưa không đi mô được, không kiếm được cho cháu nó miếng ăn. Còn ít gạo chút nữa đỏ lửa nấu cho cháu nó chan với chút nước mắm cho cháu nó ăn qua bữa tối. Cảnh ni mệ con tui đã quá quen rồi, khổ như ri đã lâu lắm rồi"- cụ Nghĩa nắm chặt tay con sụt sùi kể.
Cụ Nghịa đã không còn nước mắt khi kể về cuộc đời chỉ có bất hạnh và nỗi cơ cực tột đỉnh của mình. Bố mẹ mất từ nhỏ chị em cụ Nghịa lớn lên trong sự đùm bọc của người dân xóm biển. Lớn lên hai chị em cụ lấy chồng, nhưng người em của cụ cũng chẳng khấm khá gì. Còn bản thân cụ Nghịa là một người bất hạnh đủ đường. Chồng cụ là một người bệnh tật, đau yếu thường xuyên. Sinh được hai đứa con thì đứa nào cũng ngơ ngơ, dại dại. Đức con đầu của vợ chồng cụ lớn lên, nhờ gán ghép cũng lấy được chồng, nhưng niềm vui của mẹ con cụ quá ngắn ngủi. Cưới nhau được một thời gian, sinh được 3 đứa con, người con rễ mất, còn con gái của cụ cũng phát bệnh, mấy mẹ con đau yếu nuôi nhau không có tiền thăm nuôi cha mẹ già.
Một mình nuôi chồng con đau ốm, điên dại, cuộc sống của cụ Nghịa cơ cực không có một lối thoát nào dù là nhỏ nhất. Không ruộng vườn, không đủ sức để bám biển như bao gia đình khác ở xóm nghèo, cụ phải tha phương nhiều vùng quê để hành khất xin bát gạo, mớ rau nuôi chồng, con. Cách đây 7 năm, trở về sau một ngày đi kiếm gạo, cụ đau đớn chết lặng khi nhìn thấy người con gái ngồi ngơ ngác bên người chồng đã chết vì đói, vì bệnh tật. Đám tang chồng cụ, hàng xóm ai cũng rớt nước mắt, thương cụ vô cùng vì đến chiếc quan tài cụ cũng chưa lo được cho chồng.
Cụ Nghịa dắm dói cửa sổ tránh mưa gió thổi vào để lo cho con giấc ngủ bình yên
Khi còn sức đi lại thì còn đỡ, giờ dẫu chỉ nuôi mỗi chị Đức nhưng tất cả đã là quá sức với cụ Nghịa. Hình ảnh bà cụ tóc bạc trắng, khuôn mặt hốc hác, lưng còng lê bước đi xin hạt gạo, áo quần cũ nuôi con đã quá quen thuộc với người dân các xã biển ngang của huyện Thạch Hà. Đã nhiều lần vì đội nắng gió kiếm miếng ăn cho con, cụ bị cảm bệnh nằm gục xuống bên đường, may mắn có người phát hiện chở cụ về nhà. Sống cảnh ốm yếu, con điên dại, bị dồn tới tận cùng của nỗi thống khổ cụ Nghịa đã nhiều lần tìm đến cái chết. Có lần giữa đêm khuya sau khi nén nỗi đau trong lòng cưng nựng để chị Đức đi ngủ cụ Nghĩa đi thẳng tới bàn thờ thắp nhang khẩn cầu chồng về cùng đưa mẹ con cụ đi. Nhưng số phận không chiều theo ý cụ bà khốn khổ. Cứ nghĩ đến cái chết, cụ Nghịa lại nghĩ đến chị Đức sống mà không ai săn sóc. Nghĩ vậy cụ Nghịa đành cam chịu sống cuộc sống cùng cực để nuôi con.
Chia tay cụ Nghịa, hình ảnh bà cụ già yếu, hốc hác, đôi chân yếu ớt cùng người con gái bệnh tật điên dại trong ngôi nhà đã khánh kiệt mọi thứ, chúng tôi không biết rồi cuộc sống của mẹ con cụ sẽ về đâu? Trưởng xóm Nam Hải, xã Thạch Trị ông Nguyễn Bá Nguyệt cũng không dấu được nỗi lo về cuộc sống của mẹ con cụ Nghịa khi cụ ngày một ốm yếu, mất khả năng lo cơm cháo cho con. "Hoàn cảnh cụ Nghịa ở xã chúng tôi ai cũng biết, nghèo khó, bệnh tật cùng cực đủ đường. Chính quyền và người dân trong xã đã hết sức đùm bọc, từ dựng cái nhà đến san sẻ miếng ăn, động viên tinh thần. Có điều sự giúp đỡ này không thể lo hết những khó khăn của mẹ con cụ. Nay mai cụ ngã bệnh, mọi thứ còn khó khăn hơn"- ông Nguyệt nói.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 845: Bà Phạm Thị Nghịa, xóm Nam Hải, xã Thạch Trị, huyện Thạch Hà, Hà Tĩnh
ĐT: 0167.2322.877 (liên hệ bà Tuấn)
2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí.
Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email: quynhanai@dantri.com.vn
Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau:
* Tài khoản VNĐ tại VietComBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 045 100 194 4487
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội.
* Tài khoản USD tại VietComBank:
Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri
Account Number: 045 137 195 6482
Swift Code: BFTVVNVX
Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank)
* Tài khoản VNĐ tại VietinBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 10 201 0000 220 639
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm
* Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100356359
Tại Ngân hàng TMCP Quân đội - Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội
* Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB)
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100357002
Swift Code: MSCBVNVX
Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam)
3. Văn phòng đại diện của báo:
VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122
VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725
VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885
VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733
Theo Dantri
Cử nhân sống cơ cực hơn thời sinh viên Kiếm sống bằng những công việc không liên quan đến chuyên môn đào tạo, thu nhập thấp, cuộc sống của nhiều cử nhân đại học còn cơ cực hơn cả thời sinh viên... Cơ cực đời sống cử nhân chờ việc Tốt nghiệp ngành Kinh tế tại một trường ĐH lớn ở TPHCM nhưng hai năm nay, Ngọc vẫn chưa tìm được công...