Vì nghèo khó, bạn trai muốn buông xuôi chuyện tình yêu
Anh nói bố mẹ bảo nên chia tay tôi, vì giờ anh còn quá nhiều thứ phải lo trong khi công việc của anh không ổn định, mà tôi lại nhiều tuổi rồi.
Ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau được gần một năm. Thời gian đầu mới yêu nhau mặc dù gặp nhiều khó khăn trong công việc của sinh viên mới ra trường nhưng chúng tôi luôn cố gắng và hứa sẽ cùng nhau vun đắp hạnh phúc. Nhưng mọi thứ không như tôi tưởng tượng.
Trong khi tôi càng cố gắng vun đắp tình yêu bao nhiêu thì anh càng hờ hững bấy nhiêu. Hoàn cảnh gia đình hai đứa đều khó khăn, đều phải đi làm nuôi em ăn học nhưng chưa bao giờ tôi muốn chia tay anh để kiếm người khác giàu hơn. Còn anh thì mỗi lúc một chán nản, đi làm nửa năm không lương, bố mẹ thì đau ốm, lại còn phải lo cho em trai học đại học nên anh gần như rơi vào tuyệt vọng. Ngay cả tiền điện thoại anh cũng không có để gọi cho tôi, mỗi lần đến thăm tôi thì tôi là người chịu tiền tàu xe, ăn uống.
Chính vì thế yêu nhau gần một năm nhưng tôi chưa nhận được một món quà dù là nhỏ nhất từ anh nhưng tôi vẫn thông cảm và không đòi hỏi gì ở anh cả, tôi chỉ cần anh yêu thương tôi thật lòng thôi. Tôi thường cố gắng làm cho anh có thêm niềm tin trong cuộc sống, rằng đây chỉ mới khó khăn ban đầu và bên anh vẫn luôn có người ủng hộ. Vậy mà anh luôn tỏ ra buồn rầu, mỗi lúc tôi gọi điện thì anh cũng chỉ nói một ít rồi chào đi ngủ trước, suốt ngày anh kêu chán, anh uống rượu triền miên.
Video đang HOT
Anh nói với tôi rằng bố mẹ anh bảo nên chia tay tôi, vì giờ anh còn quá nhiều thứ phải lo trong khi công việc của anh không ổn định, mà tôi lại nhiều tuổi rồi (tôi 24 và còn anh 22), tôi không nên chờ anh làm gì… Khi nghe những lời đó tôi rất buồn nhưng vẫn an ủi anh rằng tôi sẽ cố gắng vượt qua, tôi sẽ chờ đợi nhưng hình như anh vẫn không muốn cố gắng chút nào.
Tôi cảm thấy sự cố gắng của mình không có chút lay động con người anh, càng ngày tôi càng buồn vì ít được bạn trai quan tâm, lúc tôi khóc anh cũng không an ủi mà quát mắng tôi. Nhiều đêm nằm khóc một mình, thấy thương anh nhưng cũng tủi cho mình. Và rồi quá chán nản tôi đã nói lời chia tay. Lúc đó, anh cũng chẳng ngần ngại mà bảo với tôi rằng: “Anh tôn trọng quyết định của em”.
Tôi đã rất đau khổ khi anh không thèm níu kéo một tiếng, tôi nghĩ anh chẳng yêu tôi mà chỉ muốn chia tay tôi cho xong. Nhưng dần dần nghĩ lại, tôi thấy mình sai. Tại sao tôi không ở bên để động viên anh chứ, lúc này tôi rời xa anh thì khác gì đẩy anh rơi vào hố tuyệt vọng. Vì thế tôi đã quay lại để khuyên nhủ anh, anh phải cố gắng không được buông xuôi. Nhưng có lẽ điều đó chẳng đơn giản gì. Anh bảo với tôi rằng: “Giờ đây anh chẳng quan tâm thứ gì, anh buông xuôi tất cả”.
Tôi không biết phải làm thế nào để anh có thêm niềm tin vào cuộc sống này? Thật sự tôi cũng bế tắc quá. Mọi người có cách nào giúp tôi được không? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...