Vì một quyết định nông nổi mà tôi đã khiến cuộc đời mình rơi vào bế tắc
Hà vừa dứt lời đã nhận ngay cái tát trời giáng từ Lâm. Nhìn mẹ chồng hỉ hả bước ra ngoài mà Hà nghẹn ngào, cay đắng.
Hà quen Lâm từ khi cả hai còn học chung một trường đại học. Lâm hiền lành, chăm chỉ học hành, nên mặc dù vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường cũng đã có vài công ty ngỏ ý mời Lâm về làm việc. Tương lai sáng lạn vậy nên khi yêu Lâm, Hà đã rất vững tin vào một tương lai tươi sáng. Tốt nghiệp ra trường, Hà ở lại thành phố mình học để tìm việc luôn. Rồi chuyện ấy xảy ra.
Vào lần sinh nhật Lâm, không gian lãng mạn, men rượu ngất ngây, lại thêm vào lời Lâm nói sẽ đưa Hà về ra mắt, sẽ cưới Hà làm vợ nên Hà đã trao cho Lâm tất cả những gì mình có. Hà không ngờ, chỉ sau một lần duy nhất ấy, Hà đã mang thai. Chuyện đã đến nước này, dù chưa có công việc ổn định, Hà vẫn phải cưới sớm mà thôi. Lâm đưa Hà về ra mắt, bố mẹ Lâm đồng ý cho Lâm và Hà đến với nhau. Nhưng khi Hà đưa Lâm về thì…
Bố mẹ Hà cũng rất quý mến Lâm nhưng mẹ Hà khuyên Hà nên suy nghĩ kĩ lại. Hà còn chưa có công việc, về sống cảnh ăn bám nhà chồng rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, không những thế, nhà Lâm còn cách quá xa nhà Hà, phận gái lấy chồng xa, sẽ khổ cực trăm bề. Nhưng Hà không còn đường lui nữa rồi.
Bầu bí mệt mỏi và mọi việc nhà đều do một tay Hà làm hết, vậy mà vẫn bị mẹ chồng mỉa mai. (Ảnh minh họa)
Vác bụng bầu về nhà Lâm, Hà chịu không ít điều tiếng. Mẹ Lâm trước mặt Lâm thì đối xử tốt với Hà nhưng sau lưng thì ghét bỏ Hà ra mặt. Đó là thời gian đầu, chứ còn về sau, biết con trai sợ mình, mẹ Lâm mặc sức bắt nạt, đe nẹt Hà, mắng nhiếc Hà vô cớ trong khi Hà chẳng làm chuyện gì sai. Khoảng cách quá xa, việc làm lại chưa có, tất cả phụ thuộc hết vào Lâm nên cưới được nữa năm rồi mà Hà vẫn chưa thể về thăm bố mẹ được. Mà nếu Lâm có đồng ý thì Hà cũng chẳng dám vì mẹ chồng lúc nào cũng kè kè bên cạnh, tìm cơ hội soi mói, mỉa mai Hà.
Hà cũng biết điều ấy nên làm mọi việc rất cẩn trọng, vậy mà vẫn bị mẹ chồng bắt lỗi. Bầu bí mệt mỏi và mọi việc nhà đều do một tay Hà làm hết, vậy mà vẫn bị mẹ chồng mỉa mai:
- Ăn bám riết thành quen rồi nên giờ làm một tý đã thấy than ốm, than mệt.
Nào Hà đã than, đã kêu được câu nào đâu. Tất cả đều do mẹ chồng Hà tự suy ra để lấy đó làm cái cớ nhiếc mắng Hà đấy chứ. Chi tiêu cũng bị quản chặt từng chút một, không ngày nào là mẹ chồng Hà không kiểm tra sổ sách. Biết thân phận mình nên Hà nào có dám mua sắm, chi tiêu gì cho riêng mình. Biết Hà buồn bực, uất ức, Lâm cũng chỉ động viên, an ủi Hà cố gắng chịu đựng vì Lâm.
Cho tới một ngày nọ. Hà nhận được điện thoại từ nhà lên, mẹ Hà ốm nặng nằm viện. Hà nói chuyện này với Lâm, Hà muốn về thăm mẹ một chuyến. Không ngờ mẹ chồng Hà nghe thấy, bà đẩy cửa bước vào với nét mặt giận dữ:
- Con tôi kiếm tiền nuôi cô chưa đủ cực khổ hay sao mà cô còn muốn nó cung phụng cô tiền về thăm mẹ cô nữa. Mới ốm chứ đã chết hẳn đâu mà phải về.
Hà kéo vội chiếc vali thì Lâm ôm chầm lấy Hà, tha thiết. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Câu nói sỗ sàng của mẹ chồng khiến Hà chết sững. Tại sao mẹ chồng Hà lại có thể thốt ra những lời lẽ cay độc đến thế cơ chứ. Uất ức không chịu nổi, Hà đã phản kháng lại:
- Mẹ yên tâm, con sẽ lấy một đồng, một xu nào của con trai mẹ đâu.
Hà vừa dứt lời đã nhận ngay cái tát trời giáng từ Lâm. Nhìn mẹ chồng hỉ hả bước ra ngoài mà Hà nghẹn ngào, cay đắng. Nhìn Lâm bằng đôi mắt đẫm nước, Hà kéo vội chiếc vali thì Lâm ôm chầm lấy Hà, tha thiết:
- Anh xin lỗi, lúc ấy mẹ đang ở đây, anh làm thế cũng chỉ để mẹ vui mà thôi.
Chỉ vì muốn mẹ vui mà Lâm sẵn sàng làm ngơ trước những uất ức của Hà, chỉ vì muốn làm mẹ vui mà Lâm sẵn sàng đánh Hà. Vậy mà Lâm vẫn còn nói lời yêu tha thiết được với Hà ư? Cay đắng Hà mới thấy thấm thía lời mẹ nói trước khi cưới. Chỉ vì một quyết định nông nổi mà Hà đã khiến cuộc đời mình rơi vào bế tắc. Bây giờ có hối hận thì còn lối thoát nào cho Hà không?
Theo Một Thế Giới
Chiếc áo mưa 5000 đồng rách tả tơi và 6 năm cung phụng người yêu
"Đưa được tiền cho anh, anh vội quay vào trường, mặc lục đó người em ướt sũng, cái áo mưa 5 ngàn rách tả rách tơi...cũng là lúc em nhận ra anh ít quan tâm em dần..."
Chưa một lần than mệt, than phiền, em trào nước mắt vì anh liên tiếp giành những học bổng (Ảnh minh họa)
Mới đây trên một trang mạng xã hội có đăng tải bức tâm thư của một cô gái gửi đến người yêu của mình với những cảm xúc chân thật và nhiều suy tư. Bài viết đã nhận được rất nhiều lời chia sẻ và an ủi cô gái đáng thương trong câu chuyện này.
"Chào anh, lâu rồi mình không gặp.
Hôm nay em vô tình nhìn thấy ảnh anh cùng người ấy trên facebook.
Mình chia tay được một năm. Giờ anh và cô ấy kỉ niệm bên nhau 1 năm 2 tháng.
Anh vẫn vậy, nước da ngăm đen, chẳng bao giờ cười mỗi khi chụp ảnh. Cô ấy cười rạng rỡ quá, hạnh phúc mà. Chẳng biết từ khi nào em không còn đau khi nhìn thấy những hình ảnh này. Giờ em không biết em đang ghét hay tội cho cô gái bên cạnh anh...
Có lẽ quen anh, yêu anh là điều dại dột nhất trong cuộc đời em. Quen nhau trong mái trường cấp 3, học cùng một lớp, gắn bó với nhau suốt những năm tháng đó, nhưng giờ anh chuẩn bị tốt nghiệp đại học rồi, mà em thì lại mới bắt đầu là cô sinh viên năm nhất.
Đắng cay anh nhỉ.
Nghĩ ngày đó em thấy mình dại dột, ngu ngốc ghê. Sao ngày đó tự dưng thôi học? Vì em quá yêu anh. Cứ nghĩ rằng chỉ cần hi sinh thật nhiều, người mình yêu được hạnh phúc là tất cả sẽ ổn, mọi thứ rồ sẽ được bù đắp. Ngày đó mình cùng nhau vào đại học. Bao ước mơ, bao hi vọng rằng sẽ thay đổi mọi thứ, vượt qua tất cả khó khăn và vượt qua cái nghèo...
Vừa nhập học được 2 tháng, bác trai mất. Có lẽ đọc đến đây anh biết được người viết là em và về câu chuyện của chúng ta. Một mình anh với đứa em gái đang học cấp ba, ba mất, mẹ nằm viện hơn nằm việc K vì căn bệnh quái ác hơn năm nay mà có mỗi ngày chi phí có thể lên đến gần triệu bạc.
Tim em bóp nghẹt khi nhìn thấy anh gào khóc thảm thiết trong đám tang bố, và quặn thắt hơn khi anh nói với em rằng có lẽ việc học của anh sẽ từ bỏ để lo cho mẹ, cái H - em gái anh.
Em đau lòng nhìn anh tất bật chạy xe ôm, chạy bàn sau mỗi giờ học. Em nhớ lại khoảnh khắc anh cười tươi chạy qua nhà e báo chúng mình đậu đại học rồi..
Và em thôi học. Ngày đó em nghĩ đơn giản lắm. Em là con gái, học đuối hơn anh, nhà lại không có điều kiện, biết rồi có được việc. Anh ôm em vào lòng, em động viên mãi rồi anh đồng ý cho em thôi học.
Từ đó em lao vào đi làm...làm đủ thứ việc, chạy bàn, bưng bê, nhặt bóng, sướng hơn thì ngồi đánh máy thuê văn phòng, nhân viên đứng shop....Nhưng chưa một lần than mệt, than phiền, em trào nước mắt vì anh liên tiếp giành những học bổng.
Cứ thế gần 3 năm ròng rã chưa một lần thiếu viện phí cho bác gái đến ngày bác mất...Chưa một để cái H phải nhịn, phải nghĩ chuyện thôi học...Em còn nhớ trước ngày bác gái mất mấy ngày, em trong viện với bác luôn, bác nắm tay em, bác khóc, em khóc. Bác bảo nhất định em phải thành con dâu bác, bác thương em như con gái ruột...Cũng vì điều đó mà chưa một lần em thấy khổ, thấy vất...
Anh còn nhớ hôm em đội mưa chạy đến Đội Cấn xin ứng lương cho anh kịp đóng học phí chứ ? Đưa được tiền cho anh, anh vội quay vào trường, mặc lục đó người em ướt sũng, cái áo mưa 5 ngàn rách tả rách tơi...cũng là lúc em nhận ra anh ít quan tâm em dần...
Và đúng buổi tối tháng 3 cách đây 1 năm sau khi tan ca đêm, em về phòng mệt dã dời, lục điện thoại thấy 4 cuộc gọi nhỡ, em vội gọi lại cho anh. anh còn nhớ lúc đó em còn nói gì không?
- Em vừa tan ca về, e xin lỗi vì không để ý điện thoại. Chồng ơi, em được thưởng thêm, trừ tiền viện của bác hôm em vay cái T bạn em thì còn dư một khoản cũng đủ. Mai mình cho bé H lên Hà Nội đưa em đi Thủ Lệ chơi chồng ạ. Từ ngày bác mất con bé đâm u uất hẳn ra chồng ạ.
Và anh nói chia tay với em. Em cứng họng, nghẹn đắng nơi cổ họng, Em không biết em đã làm sai gì, và anh đang đùa chăng? Anh bảo anh quen L, con gái nhà chủ trọ nơi anh thuê được 2 tháng rồi. Đắng ngắt.
Em không bao giờ muốn nhớ về khoảng thời gian đó một chút nào... khoảng thời gian mà mỗi giây phút thở đều khiến em phát điên...
Khoảng thời gian mà mỗi giây phút thở đều khiến em phát điên... (ảnh minh họa)
Cũng may vì em có gia đình, những đứa bạn và cả những người bạn thân của anh. Họ thương em, và đến giờ vẫn liên lạc thường xuyên... Ngày đó họ khuyên em từ bỏ, khuyên quên đi 6 năm yêu đương, quên đi bao cố gắng...Em chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể quên được,
Những có những thứ con người ta cũng phải ngạc nhiên về chính mình...Em không dám nhận mình là đứa con gái mạnh mẽ nhưng em đã làm hết sức, cố hết mình để quên được anh, em không nuông chiều cảm xúc nữa...
Giờ em đã thi lại, đậu một trường khác, không phải ngôi trường lần trước em từng mơ ước học. Em làm thế vì nó tốt cho công việc của em, chứ không phải vì ai khác nữa cả. Em đi làm, kiếm thêm bù cho việc học, dư thì mua một vài thỏi son, cuối tuần đi tụ tập bạn bè...Giờ e thấy hài lòng lắm...Có lẽ phải cảm ơn anh, vì anh đã giúp em nhận ra những khả năng đáng ngạc nhiên của mình. Cảm ơn anh giúp em nhận ra rằng: Cần phải yêu bản thân mình trước, rồi mới đem tình yêu đó dành cho người khác. Giờ em thấy thương mình hơn rồi...
Hôm trước cái H nhắn tin cho em, báo lên Hà Nội học rồi. Nó gọi em bằng cái tên thường thân lúc trước bé vẫn gọi em, tự nhiên em thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay em thấy trên bảng tin thấy dòng status: "Đợi người ta học xong về rước tôi". Kỉ niệm 1 năm 2 tháng và hình ghép đôi của hai người....lòng không còn thấy nhói, thấy đau nữa, em quên anh thật rồi..."
Đọc bức tâm thư đẫm nước mắt này, chắc hẳn ai cũng thấy xót thương cho cô gái trong câu chuyện trên. Yêu hết mình, tin tưởng và hi sinh chỉ mong bạn trai được vui vẻ và cảm nhận được tình yêu của mình dành cho anh ta? Nhưng thế thì sao? Sự hi sinh ấy có được đền đáp một cách xứng đáng hay bị chà đạp và làm tổn thương hơn.
Thế nên con gái à, hãy yêu theo sự mách bảo của con tim nhưng đừng dại dột hi sinh quá nhiều vì người đàn ông tồi. Nếu như anh ta yêu bạn thật lòng, cảm nhận được sự hi sinh lớn lao của bạn cho cả gia đình anh ta, thì anh ta sẽ không làm thế. Đừng mù quáng trong tình yêu, nó sẽ khiến bạn đau đấy.
Hãy mạnh mẽ đứng dậy sau nỗi đau, hãy chứng tỏ bản thân để cho người đàn ông đó phải hối hận, phải tiếc vì đã nhẫn tâm bỏ rơi chà đạp lên tình yêu của bạn. Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất giúp bạn chữa lành vết thương. Quên anh ta đi và tìm cho mình niềm vui mới trong công việc, học tập, bạn bè...Biết đâu sau này sẽ có người đàn ông yêu bạn thực sự, anh ấy sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện chỉ mong bạn cười.
Cuộc đời này có vay có trả, bạn đừng bận tâm về người đàn ông đó nữa. Hãy gạt anh ta ra khỏi tâm trí của mình và bắt đầu một cuộc sống mới bên những người yêu thương bạn thực sự.
Trên đây cũng là bài học, hồi chuông cảnh tỉnh cho những cô gái trẻ đang nguyện hi sinh tất cả vì người yêu. Hãy xem anh ta là người như thế nào và không ngại thử thách bạn trai của mình để biết anh ấy yêu bạn đến đâu. Vì sau mỗi cuộc tình kết thúc, dù đúng hay sai người thiệt thòi và tổn thương nhất vẫn là con gái mà thôi.
Theo blogtamsu
Chị em đừng chửi "trinh tiết là cái gì" mà hãy đọc những điều này Trong lúc nông nổi, nóng tính, chị em lại làm rùm beng lên "trinh tiết là cái gì, liệu có ăn được không?". Đàn ông có năm bảy loại, nhưng tôi tin rằng "loại" nào cũng mong vợ mình còn trong trắng khi đến với họ, từ miệng nói và từ cả trong tâm khảm. Có ông chồng nào, người đàn ông nào...