Vì món quà người yêu mang theo trong ngày ra mắt mà cả nhà tôi phản đối chuyện chúng tôi yêu nhau
Nhìn món quà anh mang tới tôi cũng có chút thất vọng và không nói được lời nào.
Tôi khi đó cũng 30, cái tuổi mà ở quê các cụ đã coi là tuổi “băm” vậy mà tôi chẳng có nổi mảnh tình vắt vai nào, tôi chỉ biết có công việc và mấy đứa cháu. Còn anh, học cùng khoá với tôi hồi trung học, thú thực, tôi cũng chả biết gì về anh cuộc gặp mặt này cũng do mẹ tôi với mẹ anh sắp đặt, chả là mẹ tôi và mẹ anh là bạn học hồi đại học.
Sau bao lần từ chối, tôi cũng đồng ý hẹn gặp để xem mặt, hôm đó anh đi cùng mẹ anh và món quà ra mắt là 3 phong bánh khảo được đặt ngay ngắn trên đĩa. Nhìn món quà tôi không nói được lời nào, còn bố tôi lập tức thay đổi nét mặt. Suốt buổi đó, tôi cũng chẳng muốn nói chuyện, tôi chỉ kịp hỏi tên, tuổi và miễn cưỡng cho số điện thoại.
Lúc anh và mẹ vừa ra tới đầu ngõ bố tôi đã dứt khoát “Nghỉ, nghỉ ngay, lấy thằng chồng như thế này có ngày bố mẹ đến cơm cũng chẳng có mà ăn” còn em gái tôi lại nói giọng trêu chọc “Chị lấy anh ấy thì tha hồ mà ăn bánh”. Sau buổi xem mặt, chúng tôi cũng có nhắn tin qua lại vài lần nhưng do ấn tượng không tốt về buổi đầu gặp mặt nên tôi cũng không hào hứng gì.
Suốt buổi đó, tôi cũng chẳng muốn nói chuyện. (Ảnh minh họa)
Bẵng đi vài năm, đến dịp 30-4 năm ngoái, tình cờ chúng tôi gặp trên chuyến xe từ thành phố về quê. Anh hớn hở ra hiệu cho tôi ngồi cùng, tôi miễn cưỡng ngồi cùng anh. Hôm đấy anh chủ động hơn, anh hỏi tôi nhiều hơn.
Gần 3 tiếng ngồi trên xe tôi và anh cũng nói khá nhiều chuyện, chuyện công việc, chuyện học hành, chuyện bạn bè. Trước lúc xuống xe, anh không quên hỏi “Nếu tối bạn không bận mình có thể qua mời bạn đi chơi được chứ?” tôi đáp “ừ”.
Tối đó khi vừa cơm nước xong, anh đã đến, lần này trên tay anh không phải 3 phong bánh khảo nữa mà là 1 túi trái cây ngon và hộp bánh cho mấy đứa cháu.
Sau buổi đó, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn. Tôi quyết định mời anh về nhà chơi một lần để xem khả năng chăm sóc gia đình của anh ra sao.
Đúng hẹn, anh đến đón tôi về với một túi hoa quả khác và trong đó có cả 3 phong bánh khảo. Về đến nhà, mọi người đã chuẩn bị cơm xong, chúng tôi chỉ việc ngồi ăn cơm. Anh cũng khá hoà đồng, nói chuyện vui vẻ với mọi người. Nhưng khi cơm nước xong, lúc tôi dọn đồ thì anh lại ngồi lì ra chơi với các cháu mà không phụ tôi dọn dẹp với một đống bát đĩa. Ấm ức lắm nhưng tôi vẫn cố rửa xong và vui vẻ tiễn anh.
Video đang HOT
Khi anh ấy vừa về, tôi nói với anh chị “Em sẽ không yêu bạn ấy, đàn ông gì lần đầu đến nhà chơi ăn cơm mà không phụ bạn gái dọn dẹp, thế thì sau này mọi việc đổ hết lên đầu vợ à?”. Anh chị lại khuyên nhủ “Nó đang chơi với cháu, chắc lần đầu nó ngại nên không để ý, hãy cho nó và cho mình một cơ hội nữa”.
Còn cô em gái thì nhất định không cho tôi yêu, lấy chồng lười như thế thì thà không lấy cho xong. Phải nói thật trong đầu tôi rất mâu thuẫn vì những lần đi chơi, tôi thấy anh là con người hiền lành, quan tâm đến tôi vậy mà…
Phải nói thật trong đầu tôi rất mâu thuẫn vì những lần đi chơi, tôi thấy anh là con người hiền lành, quan tâm đến tôi. (Ảnh minh họa)
1 tuần sau, nhà tôi bị hỏng đường dây điện. Anh chị thì bận việc đi suốt nên mẹ tôi nhờ anh tìm thợ và giám sát hộ. Thực ra lúc đầu cũng chỉ nhờ thế thôi, vậy mà không ngờ ngay hôm sau anh đã dẫn 2 thợ điện về, bản thân anh cũng nghỉ làm để giám sát thợ.
Nhìn anh cặm cụi phụ thợ, mồ hôi nhễ nhại tôi lại thấy động lòng. Cứ như vậy mấy hôm sau ngày nào anh cũng đến khi thì phụ thợ khi thì cùng anh rể tôi dọn dẹp, cơm nước xong lại phụ tôi rửa bát. Và rồi tình yêu chớm nở từ đó.
Sau nửa năm hẹn hò, chúng tôi đã về chung một nhà, anh rất chăm chỉ. Ngày nào cơm nước xong anh cũng tranh phần rửa bát, quét nhà, xong việc còn phụ tôi phơi và gấp đồ. Anh bảo, anh chẳng ngại việc gì cả, hôm đầu đến nhà do ngượng nên mới không dám xông vào bếp rửa bát cùng tôi thôi. Tôi tạm hài lòng với câu bào chữa của anh nhưng tôi xin thú thật với các anh rằng cả nhà bạn gái sẽ có ấn tượng rất tốt nếu trong buổi đầu ra mắt, các anh xông xáo dọn dẹp, rửa bát phụ bạn gái đấy!
Theo Afamily
'Chồng chung' khổ lắm ai ơi...
Tôi để chồng mình đến với cô nhân tình và lựa chọn lại cho mình một cuộc đời mới thay vì cứ mãi cảnh &"chồng chung".
Trước khi kết hôn, tôi là một cô gái sống có đam mê, yêu thích nghề viết lách. Tôi và anh quen nhau trong một bữa tiệc trà của người bạn thân tổ chức. Chúng tôi dễ dàng làm quen nhau và chính thức yêu nhau sau 5 tháng hẹn hò.
Anh là người khá gia trưởng, anh thích mẫu người phụ nữ hiền lành, chăm sóc gia đình tốt. Anh không thích tôi dành quá nhiều thời gian cho các cuộc tụ tập bạn bè hay quá yêu công việc. Nói chung, anh thích tôi càng hiền càng tốt, giống như mẹ anh.
Chúng tôi thành vợ chồng. Cuộc sống hôn nhân diễn ra êm đềm với những ngày tháng yêu thương. Nhưng rồi, anh bắt đầu tỏ ra khó chịu với giờ giấc công việc của tôi. Có khi trưa mới đi làm nhưng tối mịt vẫn chưa về nhà. Và anh cũng không hài lòng khi tôi thỉnh thoảng có những lịch tụ tập với bạn bè vào cuối tuần. Anh phán xét tôi còn quá ham chơi.
Chúng tôi bắt đầu có những cuộc tranh cãi, mệt mỏi cho cả hai. Cho đến khi tôi có bầu. Lúc này anh đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà để có thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc cho con cái cũng như gia đình sau này. Một phần vì thai nghén, một phần cũng cảm thấy áp lực mỗi khi vợ chồng tranh cãi nên tôi đã đồng ý nghỉ việc. Và có lẽ đây là sai lầm lớn nhất của tôi.
Ảnh minh họa.
Khi ở nhà rồi, tôi trở thành người phụ thuộc hoàn toàn về nguồn tài chính với anh. Anh cũng bớt tôn trọng tôi hơn. Có việc gì trong gia đình, hầu như anh không hỏi ý kiến tôi mà tự quyết định luôn. Giờ giấc làm việc của anh ngày một dày, anh về nhà thường vào lúc 9-10h đêm. Hỏi thì anh nói, anh cần làm việc nhiều để lo cho cả gia đình.
Tôi cảm thấy bắt đầu có những ức chế, khi tôi nói ra, anh ấy gạt ngang, nói: "Do em có bầu, tâm lý bất ổn. Khi em sinh con xong em sẽ cảm ơn anh vì đã khuyên em nghỉ việc". Tôi lại xuôi theo lời giải thích của anh.
Rồi cũng đến ngày tôi hạnh phúc chào đón thiên thần của mình ra đời. Và đúng là cuộc sống của tôi trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Thế nhưng, tâm trạng tôi vẫn bất ổn, tôi không thấy vui với bất cứ điều gì. Tôi luôn sống trong các nỗi sợ. Sợ con ốm, sợ con không khỏe, sợ anh ngoại tình, sợ ngày mai tôi sẽ ra sao...
Sau này, tôi mới biết tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm sau sinh. Thường người ta bảo, khi bạn sợ thì điều đó có thể tới. Tôi phát hiện chồng mình ngoại tình khi con tôi tròn 6 tháng. Cô nhân tình chẳng ai khác chính là nhân viên của anh ấy. Không hiểu mối quan hệ của họ bắt đầu từ khi nào, mà đến khi con tôi 6 tháng thì cũng là lúc cô nhân tình này có bầu đã 5 tháng. Như vậy, có nghĩa là, cô ấy cấn thai đúng vào thời điểm tôi mới sinh bé.
Ảnh minh họa.
Cô nhân tình khóc khi hẹn gặp tôi, cô ấy bảo không muốn chia rẽ hạnh phúc gia đình tôi nhưng cô ấy đang bị thai bám thấp, phải nằm yên một chỗ. Việc thông báo cho tôi chỉ là để muốn tôi chấp nhận anh có thêm một đứa con. Và cho phép anh ấy được qua lại. Chứ đời cô ấy giờ không thiết gì "danh phận".
Khi nghe cô ấy nói, chẳng hiểu sao tôi không giận gì cô ấy. Chỉ nghĩ đến câu thơ của bà Hồ Xuân Hương: "Chém cha cái kiếp lấy chồng chung. Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng" và buồn thay cho cả hai người đàn bà.
Tôi không vội vàng bỏ chồng, cũng chẳng vội ép anh phải chia tay hai mẹ con cô nhân tình. Tôi làm người "cao thượng" bất đắc dĩ và khuyên anh nên thường xuyên hỏi han, chăm sóc cô ấy để đỡ buồn tủi. Và cuối cùng, tôi lại trở thành người buồn hơn.
Bỗng nhiên, mỗi ngày tôi đều phải gọi cho anh và hỏi, hôm nay anh có về không? Anh nói: "Bác sĩ yêu cầu nhập viện. Anh phải vào viện cùng cô ấy". Vầy là 3 tháng liên tiếp, chồng tôi chạy đôn đáo chăm sóc cho nhân tình ở bệnh viện chờ ngày cô ấy sinh nở. Tôi và con tủi nhục ở nhà, thiếu vắng anh.
Tôi không tự nhận mình là người cao thượng nhưng là phụ nữ, tôi không thể làm rùm beng lên trong hoàn cảnh này. Cả hai gia đình đều biết chuyện. Nhà nội thì ái ngại mỗi khi nói chuyện với tôi còn nhà ngoại thì kịch liệt phản đối và đề nghị anh phải bỏ cô nhân tình ngay, nếu không cha mẹ tôi sẽ đến cơ quan anh làm lớn chuyện.
Khi nghe bố mẹ tôi nói vậy, thay vì anh xoa dịu gia đình tôi, anh lại quay sang trách mắng tôi ích kỷ. Anh nói: "Khi Minh sinh con xong, anh sẽ về cùng mẹ con em. Anh đâu ngu mà đi chọn nhân tình. Hoàn cảnh như hiện nay mà em còn làm rối tung lên sao?". Nghe anh nói xong, tôi càng uất ức. Tôi thấy anh vừa là kẻ tiểu nhân, ích kỷ, vừa xem thường tôi.
Tôi im lặng không nói lời nào với anh từ ngày hôm đó. Tôi quyết định đưa anh ra khỏi cuộc đời mình. Ngày cô Minh kia sinh con, cũng là ngày tôi viết đơn ly hôn. Tôi nhắn tin cho Minh: "Chị gửi lại chồng chị cho em. Chị không phải là người cao thượng gì, chỉ là chị thấy anh không xứng đáng với tình yêu của chị. Vầy nên, em không phải áy náy. Chúc hai mẹ con em mạnh khỏe, hạnh phúc".
Cô nhân tình nhắn lại cho tôi tin nhắn: "Em không có ý định cướp chồng của chị. Em rất xin lỗi về nỗi đau này. Em mong chị sẽ hạnh phúc".
Phải hạnh phúc chứ. Đời đàn bà mới 30 tuổi, chồng đi ngoại tình thì bỏ thôi. Con còn nhỏ thì chúng ta sẽ nuôi lớn. Hà cớ gì đau khổ triền miên cho nổ não. Đó chính là ý nghĩ của tôi.
Thủ tục ly hôn của chúng tôi diễn ra suôn sẻ. Anh dọn đến ở với cô nhân tình. Đến giờ tôi không coi đó là sự mất mát gì quá lớn lao. Tôi chỉ nghĩ, đã có lúc tôi chọn nhầm người và tôi sẽ rút kinh nghiệm cho cuộc hôn nhân sau này.
Theo Tinmoi24
Muốn hạnh phúc, phụ nữ phải biết quên những 'bài học thuộc lòng' Bi kịch lớn nhất trong cuộc đời người đàn bà là cứ mải miết chạy theo những quán tính, làm theo những lời dạy mà quên mất rằng mình cần gì, muốn gì. Đàn bà muốn hạnh phúc, phải biết lắng nghe tiếng nói sâu thẳm trong tim mình. ảnh minh họa Bà già cạnh nhà tôi là một người cực kì khó...