Vì mất niềm tin vào gia đình mà bạn trai không muốn kết hôn, tôi phải làm sao đây?
Bạn trai tôi đã ly dị và hoàn toàn không có ý định kết hôn một lần nữa. Anh ấy nói rằng: sống chung với nhau mà hạnh phúc thì tốt rồi, không nhất thiết phải ký cái hợp đồng hôn nhân.
Cứ ký xong cái hợp đồng hôn nhân thì y như rằng phụ nữ giở chứng. Họ muốn đòi kiểm soát tất cả, thậm chí đòi thay đổi cả người đàn ông?
Chào các bạn. Tên tôi là Hà. Tôi cũng đã tham gia góp ý khá nhiều trên hanhphucgiadinh.vn. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện riêng của mình và hy vọng các bạn sẽ cho tôi những lời khuyên quý báu.
Tôi và bạn trai quen nhau được ba năm. Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra tốt. Bạn trai tôi là người đàn ông theo đúng cái nghĩa của từ đàn ông. Anh ấy chung thủy, tình cảm, mạnh mẽ, cũng hơi gia trưởng một chút, nhưng lại rất biết tôn trọng phụ nữ (đây là đức tính mà tôi yêu nhất ở anh). Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời theo quan niệm của tôi, cho dù không có bằng cấp này nọ.
Tuy nhiên có một điều chắc chắn sẽ cản trở quan hệ của chúng tôi (trong tương lai sắp tới) là anh ấy không có ý định lấy vợ một lần nữa. Anh ấy đã ly dị vợ và cũng vì vậy mà gần như mất trắng số tài sản mà anh dành dụm được. Theo luật pháp của Australia, khi ly dị nếu một cặp vợ chồng đã có con chung với nhau và người vợ không đi làm thì thường là luật pháp rất ưu đãi với phụ nữ. Mặt khác, anh đã có một đứa con gái với cô ấy, chính vì vậy mà anh không tranh chấp nhiều trong chuyện tài sản. Anh muốn đ.ứa b.é có một cuộc sống ổn định. Vì vụ ly dị này, anh đã phải bắt đầu lại từ con số không và làm việc rất vất vả mới xây dựng lại được như ngày hôm nay. Có lẽ chính vì vậy mà anh sợ lấy vợ một lần nữa.
Tôi cũng xin nói qua gia cảnh của mình. Tôi thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Bố mẹ tôi là những người tốt nhất trên thế giới đặc biệt là bố tôi. Cụ là người đàn ông rất hiểu biết và dân chủ. Cụ rất thương và tôn trọng tôi. Tuy nhiên, có điều là dù dân chủ đến đâu cụ cũng luôn muốn con gái mình lập gia đình. Cụ còn yêu cầu chỉ lấy thanh niên Việt Nam thôi, không Tây hay Tàu. Phiền toái là ở chỗ đó.
Video đang HOT
Bạn trai tôi thì không muốn cưới tôi. Anh ấy bảo là sống chung với nhau mà hạnh phúc thì tốt rồi, không nhất thiết phải ký cái hợp đồng hôn nhân. Anh ấy đã mất lòng tin vào hôn nhân. Đã thế anh còn nói “cứ ký xong cái hợp đồng hôn nhân thì y như rằng phụ nữ giở chứng. Họ muốn đòi kiểm soát tất cả, thậm chí đòi thay đổi cả người đàn ông”.
Bố tôi thì nhất định muốn tôi lấy chồng. Cụ từng tìm cách gán ghép tôi với một anh chàng con bạn của cụ, nhưng rất tiếc là không thành. Tôi cũng biết tính cụ, không bao giờ chấp nhận tôi chung sống với một người đàn ông không có giá thú.
Thật sự là tôi không câu nệ lắm về chuyện lấy nhau hay không, nếu như tôi định cư ở nước ngoài vì dù sao cuộc sống bên này cũng thoáng hơn một chút. Tuy nhiên, nếu như tôi về nước thì thật sự là tôi cũng hơi ngại thành kiến xã hội. Tôi thì chẳng ngại lắm cho mình, nhưng tôi ngại cho bố mẹ. Tôi không muốn các cụ bị mất thể diện. Bố tôi là lãnh đạo nên giữ thể diện cho cụ là cái rất quan trọng.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là một phần trong nỗi phiền toái của tôi mà thôi. Như đã nói, tôi sinh trưởng trong một gia đình hạnh phúc. Chính vì vậy mà tôi vẫn có niềm tin vào gia đình. Tôi muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc và thành công như bố mẹ tôi.
Nhiều lúc nghĩ quẩn tôi muốn bỏ gia đình để theo anh ấy khắp mọi nơi nhưng sợi dây tình cảm gia đình nó lại trỗi dậy. Nhiều lúc tôi chán, tôi muốn bỏ anh ấy để về với bố mẹ, nhưng tôi biết rằng kiếm được một người đàn ông tốt, đàng hoàng và phù hợp với tôi như anh ấy là rất khó. Các bạn thông cảm tính cách của tôi rất mạnh mẽ. Tôi không thể chịu nổi những người đàn ông không ra gì.
Thú thật là tôi chả biết làm sao cả. Mọi người có ý kiến gì khác không xin cho tôi biết với.
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...