Vì lối sống sai lầm của tuổi trẻ mà giờ con tôi phải khổ
Hàng đêm nằm bên con, tôi ước giá mà thời gian quay trở lại, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, sống có trách nhiệm hơn.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê an bình giản dị. Tuổi thơ tôi không chỉ gắn liền với những buổi chiều thả diều hay tung tăng bắt cào cào trên những đám cỏ xanh mà đan xen đó là những kỷ niệm buồn khổ. Gia đình tôi ngày đó nghèo lắm vì ba ham mê cờ bạc, mặc cho mẹ đi làm thuê làm mướn, nhặt bắp và đậu phộng, hoặc đi mót lúa. Tôi vẫn còn nhớ những buổi chiều ra đứng ngoài ngõ chờ mẹ về tất tả bên bao thóc ràng sau yên xe đạp; những buổi chiều mưa đi chặt cây bắp hay bán bắp bán ổi trước những quán cà phê, hay những đêm ngồi trông nồi bắp luộc rồi cùng mẹ mua đồ Tết chiều 30. Tôi thương mẹ lắm. Tự nhủ với lòng sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này lo cho mẹ. Tôi mơ ước trở thành giáo viên tiếng Anh, được giao tiếp làm việc với người nước ngoài.
Ảnh internet.
12 năm liền tôi luôn được học sinh giỏi. Những tưởng cách cửa vào đại học Sư phạm TP HCM sẽ rộng mở cho cô gái nghèo này nhưng vì thiếu kỹ năng làm bài tôi đã trượt đại học. Ngày ấy ba mẹ đã già yếu, anh tôi là trụ cột trong gia đình. Tôi rất muốn nộp nguyện vọng 2 vào một trường đại học khác trên Sài Gòn nhưng sợ mẹ và anh lo lắng vì chi phí học và ăn ở đây. Tôi đành học ngành tiếng Anh tại một trường cao đẳng của tỉnh. Bạn bè ai cũng lên Sài Gòn, còn tôi ở lại quê nhà. Sài Gòn đối với tôi thật xa lạ và mới mẻ.
Ba năm học cao đẳng, học kỳ nào tôi cũng nhận được học bổng 600 nghìn đồng. Tôi có quen một anh bạn học hồi cấp 3. Vì tự ti mặc cảm về ngoại hình học vấn nên tôi vẫn cứ hiếu thắng mà quen anh. Tôi đã đặt trái tim mình sai chỗ vào một người con trai chưa chín chắn ích kỷ và chưa biết gì là tình yêu. Mỗi lần anh đi học từ Sài Gòn về thăm quê, anh dành hết thời gian cho gia đình, bạn bè, họ hàng. Anh ít khi dẫn tôi đi chơi hay cà phê. Anh chẳng quan tâm hay săn đón gì, còn tôi thì cần nhiều hơn thế. Khi thấy chưa có sự đồng điệu về tâm hồn, tôi đề nghị chia tay, nhưng anh cứ luôn tỏ ra quan tâm và cố gắng níu kéo.
Video đang HOT
Rồi anh đem lòng thích người bạn thân của tôi. Anh đã cố tình chọc ghẹo những cô gái khác và bỏ mặc tôi trong ngày sinh nhật lần thứ 20. Tôi đã nhiều lần cố gắng quên anh nhưng anh cứ năn nỉ rồi tôi lại mềm lòng. Tôi lại nuôi hy vọng rồi một ngày nào đó anh sẽ thay đổi và sẽ yêu tôi nhiều hơn. Nhưng ngày ấy sẽ không bao giờ đến. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng tôi lên Sài Gòn vừa kiếm việc làm để có tiền học liên thông đại học. Anh trai cũng lập gia đình và không thể chu cấp tiền bạc cho tôi nữa. Tôi phải tự lo nên làm rất nhiều công việc, từ công việc trong nhà sách, siêu thị hay làm công ty nước ngoài trường học trung tâm ngoại ngữ. Thu nhập tôi ổn định hơn. Tôi gửi tiền về cho mẹ hàng tháng.Lúc mới đi làm tôi phải đi bộ rồi đi xe buýt, xe đạp tới chỗ làm, anh chưa mộ tlần đưa đón. Anh làm ca đêm, thường xuất hiện và hẹn tôi ra ngoài vào đêm khuya. Tôi bơ vơ lạc lõng giữa một thành phố nhộn nhịp và không có người thân. Ngoài mẹ, tôi xem anh là tất cả. Những chiều cuối tuần rảnh tôi dành thời gian bên anh, nấu cho anh ăn. Tôi lo cho anh từng cái nệm, cái gối hay sắm cho anh những vật dụng cá nhân khác. Anh chỉ biết nhận sự quan tâm của tôi và đòi hỏi.
Tôi làm lương cao hơn anh gấp đôi nên đi chơi luôn chủ động chia đôi số tiền ăn uống. Anh tỏ ra không ủng hộ và ganh tị công việc của tôi, thường rủ tôi xin nghỉ làm để đi du lịch hay đi chơi. Tôi không bao giờ đồng ý. Tôi ở trọ với một người bạn. Phòng trọ 22h là đóng cửa nhưng anh luôn cố tình rủ tôi đi về khuya. Những đêm bị nhốt ở ngoài, anh mướn phòng khách sạn để tôi và anh ở. Tôi đã trao cho anh cái quý giá của người con gái. Anh rất hay đòi hỏi và mạo hiểm vì bị biến chứng của quai bị. Anh muốn thử xem mình có thể có con không. Vì sự chủ quan, sống buông thả và thiếu trách nhiệm với bản thân mình và gia đình, chuyện gì đến cũng đã đến, tôi mang thai ngoài ý muốn trước sự ngỡ ngàng và thất vọng của gia đình. Ngày cưới tôi là một ngày buồn nhất thế kỷ. Mẹ chồng vừa khỏe lại sau cơn bạo bệnh, ba chồng tất bật đi mời đám cưới, tôi và anh tất bật đi làm mưu sinh ở thành phố. Tôi phải đi làm đến trước ngày sinh vì chồng không làm đủ tiền để nuôi tôi và con. Tôi sẽ nhớ mãi ngày rước dâu. Ba mẹ chồng tôi tin vào hủ tục lạc hậu, bắt buộc cô dâu phải vào nhà bằng cửa sau với lối đi đầy rác và gai góc. Con tôi phải đặt theo ý thầy bói và con là khắc tinh của mẹ chồng và chồng tôi.
Tôi về quê và ở cữ tại nhà mẹ ruột. Sau ba tháng tôi dọn về ở chung với ba mẹ chồng. Tôi đã cố gắng từng ngày để tiếp tục sống vì con nhưng từ ngày về làm dâu, những mâu thuẫn nhỏ nhặt phát sinh giữa tôi và mẹ chồng trong cách chăm con. Chồng tôi thì luôn nói tốt cho mẹ anh. Anh luôn nói mẹ anh rất thương tôi. Mẹ anh thì bằng mặt không bằng lòng với tôi. Tôi đã ghi âm để làm bằng chứng là mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng rồi cho anh nghe đoạn ghi âm đó. Mẹ anh chửi tôi thậm tệ, nói xấu tôi với ba chồng, than vãn là giữ con tôi quá vất vã, còn tôi đi làm suốt tuần, còn đi dạy thêm. Tôi bận rộn công việc quá nên chỉ chăm con vào buổi tối sau 6h chiều. Thử hỏi tôi không đi làm thì làm sao đủ tiền cùng chồng lo cho gia đình 5 miệng ăn?
Rồi gánh nặng “cơm áo gạo tiền” đè nặng lên vợ chồng tôi. Mẹ chồng có tiền bạc, thu nhập từ những vụ lúa nhưng cứ giữ khư khư và sử dụng tiền chu cấp hàng tháng của vợ chồng tôi. Tôi về quê sinh đẻ và phải đi dạy lại sau 4 tháng sinh con. Mẹ chồng không phải là người độc ác nhưng hơi nhỏ nhặt, keo kiệt và ích kỷ, không biết cách cư xử. Mối quan hệ hai bên xui gia cũng rất khó khăn. Tôi đòi cất nhà bên cạnh nhưng chồng quá có hiếu nên không đồng ý vì sợ hàng xóm dị nghị. Quá áp lực, tôi ôm con về nhà mẹ ruột một thời gian. Những tưởng chồng tôi sẽ giải quyết êm xuôi nhưng anh vẫn cứ xuống nhà ba mẹ năn nỉ tôi về chứ nhất quyết không dọn ra riêng. Tôi đem đơn ly hôn ra tòa. Anh vẫn không có động tĩnh gì. Rồi sau những cãi vã mệt mỏi, tôi và anh đồng ý ký vào đơn ly dị.
Mẹ ba tôi đang ở cùng anh trai và chị dâu. Tôi không thể ở chung mãi với mẹ ba. Thu nhập ở vùng quê của một bà mẹ đơn thân quá thấp. Tôi quyết định đi xa làm ăn. Tôi chuyển đến một thành phố xa xôi để vừa dạy và nuôi con. Khó khăn chồng chất nhưng tôi vui hơn vì đã được giải thoái. Tôi đã trả một cái giá quá đắt cho sự nông nổi thời tuổi trẻ, chỉ thương đứa con trai 17 tháng tuổi phải theo mẹ, rồi phải đi nhà trẻ quá sớm, mẹ tất bật đi dạy không có thời gian nhiều bên con. Hàng đêm nằm bên con, tôi ước giá mà thời gian quay trở lại, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, sống có trách nhiệm hơn.
Theo Quyên/Vnexpress
Tuổi 25, một tiếng thở dài cũng trở nên não nề vạn dặm!
Tuổi trẻ dù ngang tàng đến mấy rồi cũng đến lúc mệt mỏi rã rời bởi những truyền thống, phép tắc, lối mòn mà người ta hay gọi là đến tuổi ổn định.
Người ta nói tuổi 25 là dấu mốc lớn của cuộc đời. Cái tuổi mà một tiếng thở dài cũng trở nên não nề vạn dặm, thi thoảng không tránh khỏi những lúc bỗng dưng chựng lại, suy nghĩ miên man về những gì đã qua, đang diễn ra và sắp đến.
Con gái đến tuổi 25 lại càng là dấu mốc linh thiêng. Cái tuổi bấp bênh giữa chuyện yêu đương, chuyện lấy chồng, chuyện làm mẹ, chuyện công việc, chuyện tuổi trẻ và ti tỉ thứ chuyện không biết gọi tên, bấp bênh giữa tự do cá nhân và những ràng buộc theo quy luật cuộc sống. Sống cho bản thân mình là ích kỉ, không sống cho bản thân thì dường như đã mất đi một phần hồn.
Có những khoảng thời gian, chúng ta đều sẽ thấy mình lơ lửng trên một khoảng trời màu xám, hoang hoải hơi thở của những con chiên ngoan đạo tôn thờ tự do và nổi loạn nhưng đầy ám ảnh và chênh chao.
Quãng thời gian đó báo hiệu đến lúc ai cũng sẽ cần phải bỏ lại. Bỏ lại những vui thú thanh xuân.
Bỏ lại những đam mê cuồng nhiệt. Bỏ lại những hoang dại ngông cuồng. Bỏ lại những hoài bão còn đang dang dở.
Tôi không biết người ta mất bao lâu để có thể sẵn sàng từ bỏ, còn tôi, nỗi sợ hãi ấy cứ ngày càng lớn dần theo năm tháng. Tôi sợ mình sẽ lại cô đơn giữa những người xa lạ, sợ hơn nữa là mình sẽ cô đơn ngay cả khi ở giữa những người mình yêu thương. Tôi sợ mình sẽ đánh mất tình yêu của mình chỉ vì không dám từ bỏ. Tôi sợ sự ích kỉ sẽ khiến tôi trở thành môtcon người tê bạc.
Nhưng nỗi sợ hơn cả, vẫn là nỗi sợ nếu phải bỏ lại tuổi thanh xuân của chính. Thế giới này không dành cho những kẻ ngông cuồng có thể điên mãi. Tuổi trẻ dù ngang tàng đến mấy rồi cũng đến lúc mệt mỏi rã rời bởi những truyền thống, phép tắc, lối mòn mà người ta hay gọi là đến-tuổi-ổn-định. Nhưng đâu mới thực sự là lối thoát? Từ bỏ hay tiếp tục chạy trốn trong ngàn nỗi giằng xé đớn đau?
Tôi đã tưởng đến tuổi này, mình có thể đủ trải nghiệm để đương đầu với cuộc sống, đã đủ trưởng thành để quyết định cuộc đời mình, nhưng rốt cuộc, mọi thứ vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Giờ đây tôi lại phải đi tìm kiếm một con đường khác cho chính mình, vẫn phải suy nghĩ xem mình cần làm gì... Những điều này thực sự làm tôi mệt mỏi, những gì mình cứ tưởng là mình đủ bản lĩnh rồi nhưng cuối cùng...
Cái gì cũng có giá của nó. Cái giá của thanh xuân là bao xa?
Theo Dear
Con cái là lộc trời cho, xin đừng bỏ đi để rồi hối tiếc Những ông bố, bà mẹ đang có ý định bỏ con hãy đọc những lời này và suy nghĩ thật kỹ. Đây là lời cảnh báo để bạn không phạm phải sai lầm như tôi. Tuổi trẻ xin chớ khờ dại Lúc còn trẻ, cũng như bao người khác, tôi hẹn hò, yêu đương mà không nghĩ gì nhiều đến tương lai. Lúc...