Vì lo tuyệt tự… anh ta về đòi con
Tôi đã nuôi con một mình trong muôn vàn khổ sở, đắng cay. Vậy mà giờ đây anh lại muốn nhận con. Tôi yêu anh bằng tình yêu vụng dại, cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Nhưng tôi đã nhận về nỗi đắng cay, bẽ bàng, sự bội bạc, tàn nhẫn của người mình yêu.
Ảnh minh họa
Tôi gặp anh khi tôi làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng quần áo trên phố lớn. Anh là khách quen của cửa hàng. Mỗi lần anh đến mua hàng, tôi đều nhiệt tình tư vấn, giới thiệu những kiểu mẫu quần áo phù hợp với anh.
Thế rồi chúng tôi nhanh chóng thân nhau. Sau vài lần đi chơi, tôi đã dễ dàng trao đời con gái cho anh. Tôi không nghĩ gì, chỉ biết là tôi thực sự thích anh. Tôi yêu nét hào hoa, lịch sự, vẻ điển trai của anh. Tôi cũng không tìm hiểu nhiều về anh cũng như gia đình anh.
Rồi tôi có thai. Tôi không ngờ khi nói chuyện cái thai, anh bảo tôi bỏ đi. Nhưng tôi nhất định không bỏ vì đây là kết quả tình yêu của tôi, hơn nữa giọt máu trong bụng tôi chả có tội tình gì.
Đến lúc đó anh nói thật là anh cũng có tình cảm với tôi nhưng không xác định chuyện hôn nhân với tôi mà chỉ yêu đương cho vui. Anh là con nhà giàu có, gia giáo, bố mẹ anh sẽ không đời nào chấp nhận một người con gái không học hành, bằng cấp lại có chửa trước như tôi. Thật đau đớn, tủi nhục.
Trước đây, tôi cũng học hành giỏi giang. Nhưng bố tôi mất sớm, học hết cấp 3, tôi không thi đại học mà đi bán hàng để lấy tiền phụ giúp mẹ nuôi 2 em ăn học. Nếu được đi học hành tử tế, tôi cũng chả thua kém gì ai.
Thế rồi anh phũ phàng rời bỏ tôi. Tôi quyết sinh đứa bé. Tôi biết mình sẽ khổ khi quyết định giữ lại cái thai nhưng tôi không nỡ lòng hủy hoại giọt máu đang lớn lên từng này trong mình. Sinh linh bé bỏng ấy chả có tội gì. Kẻ mang tội là tôi và anh.
Để giữ lại đứa bé tôi phải đối mặt với vô vàn khó khăn. Tôi không dám về quê vì nếu biết chuyện mẹ tôi sẽ chết mất. Bà sẽ không ngờ đứa con gái chăm chỉ, ngoan hiền, nết na của bà lại có con hoang. Từ trước đến nay, mẹ rất yêu quý và luôn đặt niềm tin vào tôi. Hơn nữa, về quê, tôi sẽ phải đối mặt với dư luận hà khắc, mọi người sẽ soi mói, dè bỉu tôi, tôi sẽ không thể chịu đựng được.
Thế là tôi quyết định ở lại thành phố. Nhưng sống ở thành phố thân gái một mình bụng mang dạ chửa quả thật vô vàn khó khăn. Khi thấy bụng tôi đã lùm lùm, chủ hiệu quần áo đã buộc tôi phải nghỉ làm. Sau đó, tôi phải đi bán hàng rong kiếm sống.
May mắn, tôi đã gặp một cô người cùng quê. Cô lấy chồng và sống ở thành phố này đã lâu nhưng cô không có con. Chồng cô đã mất, hiện cô sống một mình trong một căn nhà lớn, cuộc sống rất khá giả.
Cô bảo tôi về sống cùng cô và nhận con tôi là cháu. Cô đối xử với mẹ con tôi rất tốt. Cô chăm lo con tôi như con ruột của mình. Khi con tôi đã cứng cáp, cô khuyên tôi đi học trung cấp kế toán và tạo điều kiện cho tôi có thể học tốt.
Thấm thoát đã 6 năm trôi qua, tôi và con vẫn sống cùng cô ấy, con trai tôi giờ đã học lớp 1. Rồi 1 hôm, không biết sao anh tìm được mẹ con tôi. Anh quỳ xuống xin tôi tha thứ và xin cho anh nhận lại đứa con. Theo như lời anh nói thì nó là cháu đích tôn của gia đình anh. Bố mẹ anh hiếm muộn đẻ được mỗi mình anh. Do ăn chơi quá đà, nay anh không thể có con được nữa. Nếu không có con của tôi, gia đình anh coi như tuyệt tự.
Anh cầu xin tôi rất nhiều. Anh xin tôi hãy về sống cùng anh, anh hứa sẽ không làm gì có hại cho tôi và con. Mủi lòng, tôi thấy thương và không còn căm hận anh nữa. Nhưng để về sống với anh thì tôi không làm được, trong lòng tôi vẫn còn nhớ rõ lắm trước đây anh đã bỏ mẹ con tôi như nào? Tôi không thể giao đứa con tôi rứt ruột đẻ ra cho một người bố đã nhẫn tâm đã từng muốn rũ bỏ nó.
Theo Vietnamnet
Đêm tàn của những đau thương (P.5)
Hoàng bỗng nhận ra, cô gái đang sống cùng anh dường như không quen ở gần đàn ông.
Video đang HOT
Cô xác định mình không nghe nhầm. Chắc chắn là cô không nghe nhầm. Anh khẳng định anh không say, mùi rượu không tỏa ra, trừ phi cô ảo giác, do uống bia nên cô ảo giác?
Lấy tay đập vào trán thật mạnh để xác định mình không mơ, cô nhéo anh một cái thật mạnh.
- Cái quái gì vậy? - Anh nhảy dựng lên trừng mắt nhìn cô. - Cô bị điên à?
- Hừm... cảm giác rất thật, chắc chắn không phải là mơ.
- Cô điên à? Mơ cái đầu cô ý, muốn thử thì chí ít cũng thử trên người mình chứ! - Anh càu nhàu, lườm cô rồi suýt xoa tay mình.
- Nhưng... sao anh lại nói được cái kiểu sến súa... cái gì nhỉ? Cần cần gì đó! - Cô khoanh tay, cảm giác không thực lại ùa về. Trong ánh mắt tuyệt nhiên không lộ cảm xúc gì khác ngoài sự nghi ngại.
- Tôi cần cô! - Anh thở dài, như bất đắc dĩ, rồi mới kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.
Bốn mắt giao nhau, cô khoanh tay nghiêng đầu, anh lại hướng về phía trước, đan tay vào nhau và chống lên đùi. Cảm giác nhìn nhau ngột ngạt nhưng không khiến anh thấy chán nản. Cô có gương mặt đẹp, một đôi mắt màu xanh lá u tối và lạnh lẽo như ngục thất. Nước da cô trắng như sứ, anh chợt phát hiện ra, bên khóe mắt phải của cô còn vết sẹo mờ mờ.
- Anh muốn nói gì đây? - Không chịu nổi sự đánh giá lố bịch, cô chịu thua, đành mở lời tiếp nối câu nói còn dang dở. - Nếu không phải vì biết rõ anh là gay, tôi đã tưởng anh tỏ tình với mình rồi cơ đấy?
- Tôi muốn cô giúp tôi một việc.
Mày cô nhướn lên, có chút thú vị tỏa ra từ ánh mắt kia, anh rùng mình, dự cảm điều chẳng lành. Cũng phải thôi, cô là kẻ có đi có lại, ắt hẳn sẽ bắt anh vì việc nhờ cô mà làm điều gì đó cho bản thân.
- Ồ, giám đốc tập đoàn HYEN còn có thể mở lời nhờ tôi giúp đỡ sao? - Bật cười, tiếng cười nhỏ khiến đối phương cảm thấy u ám hơn. - Nói đi, nhưng tôi nói trước, nhờ tôi, phải có giá xứng đáng!
- Hừm... nên nhớ lúc cô bệnh, tôi đã cứu cô.
- Tôi đâu cầu anh cứu? - Cô lên giọng, nhún vai.
- Nhưng dù sao cũng là tôi cứu cô.
- Thôi được. - Cô nheo mắt, hạ giọng nhượng bộ. - Tôi chỉ tính nửa giá thôi, nhượng bộ anh lắm rồi đấy!
- Tùy cô, nhưng tôi không nghĩ mạng của cô lại chỉ có thế? - Anh cũng nhún vai, thách thức cô bằng một nụ cười châm chọc.
- Viện phí là bạn tôi trả!
- Bỏ đi, thực sự thì tôi không quan tâm, cô muốn gì cũng được, nhưng tôi cần cô giúp, trong việc này.
- Được rồi, có vẻ nghiêm trọng, tôi đang nghe đây!
Anh ghé người vào tai cô, thì thào vài câu, cô hơi tránh né nhưng cũng đành im lặng chịu đựng. Khẽ gật đầu trước câu nói cuối cùng, anh mới thả cô ra và mỉm cười. Cô gái ấy, Hoàng nhận ra, không quen ở gần đàn ông. Anh cảm nhận rõ điều đó trước sự căng thằng của cơ thể cô khi anh lại gần. Và cái gật đầu cứng ngắc và ánh mắt tối lại trước hơi thở của anh khi phả vào tai cô. Đó quả là một phát hiện lý thú. Đột nhiên anh nhận ra, đối với cô, tâm tình anh dấy lên một cảm giác muốn vui đùa.
- Nhớ nhé, tôi trông chờ vào cô!
Cô gật đầu, sau đó anh mới bước ra cửa, còn cô vội cúi mặt xuống, tiếp tục làm việc.
Một tuần sau, mọi việc vẫn bình thản trôi qua như cũ. Cả hai người giáp mặt nhau dưới một mái nhà, trong một căn phòng, kẻ trên giường, người dưới nệm, không ai chạm vào cuộc sống của ai.
Rồi sẽ có lúc Diễn Vỹ vứt bỏ được những thứ vướng mắc của mình (Ảnh minh họa)
Đôi lúc anh muốn mở lời nói gì đó nhưng rồi lại thôi, còn cô vẫn một mực chuyên chú vào công việc.
- Hoàng!
- Sao?
- Dạo gần đây tập đoàn của anh có hợp tác với công ty AAC không?
- Cũng có, nhưng sao?
- Không có gì...
Diên Vỹ lắc đầu, trầm ngâm nhìn tin nhắn mới gửi đến. Vẫn chưa đến lúc cô rời bỏ, mà tại sao Thanh lại đã ra tay trước rồi? Thanh, Nguyễn Vỹ Thanh là chị họ của cô, cũng là người duy nhất còn ở bên cô khi cô bị cả gia tộc họ Hoàng đẩy ra khỏi gia phả. Nguyễn Vỹ Thanh cũng tự mình gây dựng nên một đế chế cho cô, luôn tự tin và quyết đoán trên thương trường, cũng luôn ôm ấp lấy nỗi đau của Diên Vỹ, dưới vai trò của kẻ bảo vệ. Lần này, Thanh chủ động hợp tác với Hoàng, là có chuyện gì?
Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, cô ấy lại lo cho Vỹ quá rồi.
Cầm điện thoại, cô ra ngoài bắt đầu gọi điện cho Thanh. Ở trong phòng, môi bạc nhếch lên, Hoàng cũng lững thức bắt đầu cuộc gọi của mình.
- Thiệu Thiên, mình đây...
Diên Vỹ cúp máy xuống, an tâm thở phào. Mọi việc lần này xảy ra, không có liên quan gì đến lợi ích cá nhân. Thanh đã trấn an cô và đảm bảo rằng, rồi sẽ qua thôi, những tháng ngày cơ cực.
Diên Vỹ rồi sẽ có lúc vứt bỏ được tất cả, vứt bỏ bằng sạch những thứ vướng mắc của mình.
***
Hoàng cảm thấy kỳ quặc khi thương thuyết diễn ra không phải trên bàn ăn, trong một nhà hàng sang trọng, mà lại ở ngay trong văn phòng của mình.
Nguyễn Vỹ Thanh, cô gái này gợi ra trong anh hình ảnh trái chiều với Diên Vỹ. Mái tóc cắt ngắn, ôm gọn gương mặt xinh đẹp. Môi phủ màu son nhạt và đôi mắt màu ngọc lam.
Vỹ Thanh mỉm cười, sau khi đã thỏa thuận tất cả các điều kiện cần thiết cho lần hợp tác này, cô mới bình thản hỏi anh một vài câu. Những câu hỏi đấy, nếu sau này có thể, anh sẽ trả lời khác đi.
- Anh có yêu Diên Vỹ không?
- Tất nhiên là không! - Mày anh nhướn lên, dứt khoát trả lời.
- Nhưng anh có ý định làm tổn thương nó không?
- Không, hiển nhiên. - Anh khoanh tay, cảm giác cuộc nói chuyện chẳng ra đâu vào đâu và chẳng giải quyết được điều gì, hoàn toàn vô nghĩa.
- Nếu như anh làm cô ấy đau lòng... à không, cô ấy luôn đau lòng. Để tôi đổi sang hướng khác vậy, nếu như anh tổn thương đến cô ấy, theo nghĩa nào đi chăng nữa, tôi cam đoan sẽ làm cho tập đoàn này sống không bằng chết.- Thanh nghiêng đầu, cười cười.
Có nụ cười này là khiến anh cảm thấy cô với Diên Vỹ quả là chị em họ. Họ đều có kiểu kéo mép giống y hệt nhau, mỉa mai và sâu sắc. Hoàng gật đầu, đáp ứng, sau đó hồi lâu, Thanh trở về.
Khi Thanh đi khỏi, anh mới lại lấy điện thoại ra, nhàn nhạt mở lời.
- Thiệu Thiên... kế hoạch có chút thay đổi.
(Còn nữa)
Theo VNE
Chồng mê điện thoại hơn "yêu" vợ Tôi hoàn toàn tôn trọng sở thích cá nhân, nhưng cũng cần chồng tôn trọng cảm xúc của mình. 10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá hạnh phúc, viên mãn. Dù đã có hai mặt con, trải qua không biết thăng trầm cuộc sống hay bận rộn với những lo toan đời thường, giữa chúng tôi vẫn...