Vì không sinh được con, mẹ chồng gọi gái về cho con trai
Ngày yêu nhau, tôi chưa nghĩ được chuyện xa xôi là gia đình anh sẽ không đồng ý tôi. Vì tôi vốn là một cô gái theo mọi người nhận xét thì rất xinh xắn, được nhiều người khen ngợi lại hoạt bát, giỏi giang.
Tôi cũng được nhiều anh chàng theo đuổi chỉ là tôi không thích ai ngoài anh. Tôi tự tin vào bản thân mình và tin là, sau này, dù có sống với nhà chồng, tôi cũng không sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, tôi có thể chu toàn đôi bên được. Nhưng ngày đó, tôi còn nghĩ nông cạn, còn chưa biết chuyện gia đình lại phức tạp đến thế. Dù mình có cố gắng nhưng vẫn không được ghi nhận, dù mình có làm việc tốt vẫn bị người ta đổ tội cho.
Tôi về ra mắt nhà anh, mẹ anh nhìn tôi từ đầu tới chân rồi lắc đầu ngao ngán. Mẹ anh chê tôi gầy, người dây, đặc biệt là chê tôi có gò má cao, mẹ không thích. Mẹ anh bảo, tướng tôi nhìn sát chồng nên sợ lấy con mẹ sau nà sẽ rước họa. Mẹ phản đối chúng tôi kịch liệt, ngay cả khi tôi ngồi đó, mẹ anh còn nói chúng tôi không nên lấy nhau nếu thực sự yêu nhau. Yêu nhau là mong cho nhau sống cuộc sống hạnh phúc, nên chia tay nhau là cách tốt nhất để cả hai cùng cố gắng có tương lai tươi đẹp hơn.
Ảnh minh họa
Nghe mẹ anh nói tôi thấy vô lý thật. Nếu yêu nhau mà lại chia tay nhau thì còn gọi gì là tình yêu. Tôi cảm thấy nản vô cùng, cảm thấy chán mọi việc. Nhưng vì yêu anh, chúng tôi cố gắng vượt qua mọi sự ngăn cấm của gia đình. Anh kiên quyết lấy tôi, anh yêu tôi và mong cho tôi được trở thành vợ của anh, mong chúng tôi có một mái ấm hạnh phúc.
Video đang HOT
Tôi và anh lấy nhau, sống chung với nhà chồng, tôi chịu nhiều áp lực. Một người phải quá kiên nhẫn, dũng cảm mới dám làm chuyện này, mới dám về sống chung với gia đình chồng mà mẹ chồng coi mình như cái gai trong mắt. Tôi cũng kiên quyết lắm, cố gắng để được lòng mẹ chồng, nhưng càng cố thì tôi càng bế tắc.
Nhất là khi tôi đã ở nhà chồng, làm dâu quần quật suốt 2 năm nhưng không sinh được con cho anh. Chồng tôi dần cũng nản vì thuốc thang quá nhiều, anh cảm thấy bế tắc, cũng chán nản. Anh không còn thời gian quan tâm tới mối quan hệ của tôi và mẹ chồng nữa. Anh mặc kệ, còn mẹ tôi thì càng được đà lấn tối. Mỗi ngày mẹ đều nói cáy móc về chuyện của tôi, mẹ nói tôi vô sinh này kia thì nên tha cho chồng tôi, để anh đi lấy vợ mới. Mẹ bảo, nhìn tướng tôi không gây ra chuyện này thì cũng chuyện kia. Cứ bữa ăn là mẹ nhắc làm tôi nuốt nghẹn. Tôi uất ức lắm rồi, tôi cảm thấy cuộc sống thật sự quá mệt mỏi.
Bây giờ, tôi cứ đi làm tối ngày, lao vào công việc để tìm vui. Mẹ anh được thể đã tính chuyện mối lái cho anh nhằm tống cổ tôi ra ngoài. Có cô gái mẹ anh quen ở đâu ấy, thấy cô ta giàu có, sành điệu, mẹ anh đưa về nhà chơi, mối lái với anh để cô ta và anh làm quen rồi hẹn hò với nhau. Tuy là chồng tôi chưa có ý định đó nhưng nhìn thái độ của anh với tôi thời gian gần đây, tôi cũng lo là anh sẽ xiêu lòng. Tôi cảm thấy lo lắng quá.
Mẹ đưa cả gái về nhà, rồi cho cô ta vào phòng của chồng tôi, giặt đồ của chồng tôi như người trong nhà. Mẹ anh với là người trơ trẽn, vô liêm sỉ. Dù gì thì tôi cũng là con dâu trong nhà này hợp pháp. Tôi chưa đi đâu thì mẹ anh không có quyền như vậy. Tại sao người lớn như mẹ chồng tôi lại cư xử kém thế, tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản lắm rồi. Chẳng lẽ, tôi phải chia tay thật sự để tìm cuộc sống mới chứ không thể sống khổ thế này, nhất là tình yêu chồng dành cho tôi cũng không còn như trước nữa.
Theo VNE
Dứt khoát một lần đi
Tôi từng phải chứng kiến nỗi đau của người chị ruột khi có chồng ngoại tình. Chị Hai tôi lấy chồng năm 24 tuổi, anh rể 25 tuổi. Hai người đều ở quê lên thành phố làm công nhân, gặp gỡ rồi lấy nhau. Khi đó, cuộc sống còn quá khó khăn nên mang thai con đầu lòng, chị tôi phải về quê sinh.
Thường cuối tuần, anh rể chạy từ TP.HCM về Long An thăm vợ con. Nhưng, thói quen đó chỉ kéo dài được hai tháng, sau đó thì số lần anh về thăm vợ ngày càng thưa dần. Từ cuối tuần chuyển sang cuối tháng, có khi cả hai tháng anh mới về một lần.
Linh cảm phụ nữ, chị nghi chồng đã có tình nhân. Con gái được sáu tháng, chị bồng con lên nhà trọ của chồng, chờ đến tận tám giờ tối mới đón xe ôm về nhà trọ. Chị gần như phát điên khi bắt tại trận cảnh chồng đang quấn quýt với tình nhân ngay trong căn phòng trọ trước đây chị và chồng đã ở. Chị gào thét, chửi bới cho cả xóm biết. Chị còn lấy chổi đánh tới tấp vào mặt chồng và cô tình nhân. Sợ chị buồn rồi làm chuyện dại dột, tôi phải lên đón chị và cháu về quê. Chị đau khổ vật vã suốt một tháng ròng. Mẹ tôi vừa phải chăm con cho chị, vừa an ủi chị hết lời.
Tĩnh tâm lại, chị quyết định sẽ làm đơn li hôn. Mẹ tôi khuyên nhủ "cáo đi ba năm quay đầu về núi". Mẹ kể, ngày trẻ ba tôi cũng có thói trăng hoa. Sau chiến tranh, đất nước còn khó khăn nhưng ba lại giữ chức trưởng phòng của một công ty thương nghiệp nên oách lắm, gái theo ba nườm nượp. Thậm chí, ba dẫn cả tình nhân về nhà gặp mẹ. Mẹ tôi ngày ấy cũng như chị tôi bây giờ, khóc lóc, đau khổ, nhưng bà ngoại hết lời khuyên mẹ nên vì con cái mà tha thứ cho chồng. Mẹ tôi nói, người phụ nữ khi yêu nên "mở to hai mắt" nhưng khi lấy chồng thì phải "mắt nhắm mắt mở" mà sống. Người đàn ông nào cũng có "tật", không "tật" này thì "tật" khác. Mẹ phân tích cả tá ưu điểm của anh rể để chị bỏ qua cái "tật" không chung thủy của anh. Chẳng biết có phải vì nghe mãi lời mẹ không mà sau đó, chị tôi cũng nguôi ngoai.
Thời gian đầu, anh rể cũng tỏ ra ăn năn. Anh về nhà một hai xin vợ tha thứ. Anh sẵn sàng nghỉ việc ở công ty, ở nhà làm rẫy để chị tin anh đã "dứt tình đoạn nghĩa" với cô kia. Anh bảo, vì thời gian chị sinh con, anh ở nhà trọ đơn chiếc một mình, cô ấy sang quyến rũ nên anh ngã lòng, chứ thật ra anh không có tình cảm với cô ấy. Anh bảo, nếu có chị bên cạnh, anh sẽ không dễ gì lầm đường lạc lối. Trước những lời ngon ngọt của chồng, chị cũng tha thứ. Thực ra, gã đàn ông nào "ăn vụng" mà không đổ tội do người tình dụ dỗ mình. Chẳng mấy ai đủ can đảm thừa nhận họ yếu lòng, họ không có bản lĩnh, để bản năng lấn lướt lí trí; hay nói thẳng là chẳng qua họ "chán cơm thèm phở", thích sự mới mẻ "một của lạ bằng tạ của quen".
Chờ khi con gái được một tuổi, chị gửi ông bà ngoại, hai vợ chồng chị lên thành phố lấy trái cây về buôn bán. Việc buôn bán thuận lợi, tiền bạc rủng rỉnh, vợ chồng thuê thêm hai sạp trái cây ở chợ. Nhưng cũng từ lúc đó, chồng chị càng lộ rõ tật trăng hoa. Nhiều lần chồng đi thâu đêm suốt sáng, chị vặn hỏi thì anh bảo đi công việc. Không ít bạn hàng đã rỉ tai chị chuyện anh đang có tình nhân. Chị thuê người theo dõi, bắt tại trận anh và người tình trong khách sạn. Khác với lần đầu, anh trâng tráo: "Tôi có tình nhân thì sao chứ? Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Cô không chấp nhận thì li dị đi".
Chị tôi lại khóc lóc, đau khổ, kể lể với mẹ và các em. Chị bảo, số chị sao khổ sở, lấy phải ông chồng không ra gì. Nhưng sau đó một thời gian, chị lại nghe lời mẹ tha thứ cho chồng. Rồi nhiều lần sau đó, tôi lại nghe chị kể phong phanh, anh hay qua lại với mấy cô gái bán cà phê. Và lần nào nghe tin chồng có tình nhân... Chị cứ ghen tuông, đau khổ nhưng lại không dám mạnh dạn dứt bỏ chồng. Chị cứ để khối u ấy bám trên cơ thể mình, đau đớn hết năm này đến tháng nọ.
Chính sự nhu nhược của chị đã vô tình dung túng cho chồng thói mèo mả gà đồng. Và cũng chính việc nghe lời mẹ, học theo cách giữ chồng lạc hậu của mẹ mà chị phải chịu nhiều thiệt thòi, tủi cực suốt thời gian qua. Chịu đựng vì con, chị được gì ngoài cái hạnh phúc giả tạo? Rõ ràng một người chồng như vậy không đáng để chị tha thứ. Sau hơn 10 năm chung sống, chị từ một cô gái trẻ trung, hoạt bát đã trở thành một người phụ nữ nhàu nhĩ, gương mặt luôn ủ rũ, đôi mắt luôn âu sầu.
Chị vừa thông báo, tháng sau anh chị sẽ ra tòa. Chị đã ký sẵn đơn li hôn vì không thể chịu đựng nổi thói lăng nhăng của chồng. Tôi nghĩ, nếu cách đây 10 năm, lần đầu tiên bắt được quả tang chồng ngoại tình, chị dứt khoát một lần, có lẽ đời chị đã không phải đau khổ, uất hận như vậy.
Theo VNE
Ám ảnh kinh hoàng của một nàng dâu Hải góp phần làm cho nỗi ám ảnh sống trong nhà chồng của Quyên trở nên kinh hoàng bấy nhiêu. Đêm hôm nay, tiết trời lạnh buốt cũng hệt như hôm Quyên lén bỏ trốn khỏi nhà chồng. Đã gần 2 năm trôi qua nhưng cứ vào độ tiết trời đông giá rét, lúc mà người ta cần tới hơi ấm của những...