Vì không mắc màn cho chồng ngủ mà tôi đã bị “ăn” tát
Câu nói của tôi vừa dứt thì anh đùng đùng nhổm dậy giáng cho tôi 6 cái tát liền. Anh vừa tát vợ vừa bảo: “Tôi lấy cô về đã bắt cô làm công to việc lớn gì đâu. Chỉ nhờ cô mắc màn trong 1 phút là xong mà cô không mắc. Có loại vợ nào lại như thế không?”.
Trong khi mọi người đang chuẩn bị nô nức mua sắm cho Tết Nguyên Đán thì hôm nay tôi phải xin nghỉ làm và nằm nhà khóc từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối mà không cầm được nước mắt. Nỗi uất nghẹn trong tôi cứ trào dâng khiến nhiều lúc tôi muốn đứng lên thu dọn quần áo, trở về nhà mẹ đẻ ngay tức khắc. Song tôi lại khựng lại vì sát Tết rồi, về nhà lúc này, bố mẹ tôi sẽ lo lắng. Nhất là khi thấy bộ mặt sưng tím của tôi hiện nay vì dấu tích 6 cái Tát như trời giáng của chồng đêm qua.
Tôi năm nay 24 tuổi và chồng tôi 26 tuổi. Chúng tôi làm chung trong một công ty. Hiện cả hai vợ chồng tôi đều là nhân viên kinh doanh. 4 tháng trước, chúng tôi chính thức nên vợ nên chồng sau hơn 1 năm tìm hiểu. Do ngày nào cũng thấy mặt nhau ở công ty, ở nhà nên tôi nghĩ mình đã hiểu hết tính cách của chồng. Thế mà khi cưới nhau về, tôi mới nhận ra anh là một người chồng rất gia trưởng và nóng tính. Tính cách này của anh khác hẳn với khi yêu.
Ban ngày cả hai vợ chồng đi làm ở công ty thì không nói làm gì vì ai cũng bận việc riêng của mình. Song đến chiều về, anh chẳng giúp đỡ làm việc nhà cho vợ (Ảnh minh họa)
Khi yêu nhau, anh luôn yêu chiều tôi. Mỗi khi hai đứa giận nhau, anh toàn chủ động làm lành trước. Chưa khi nào anh cáu gắt với tôi huống chi nói đến chuyện động chân động tay. Sáng nào anh cũng qua nhà đưa tôi đi làm, chiều lại đưa tôi về. Tối 2 đứa gặp nhau và đi chơi, đi ăn uống.
Thế mà cưới nhau về, anh như bỗng biến thành con người khác. Ban ngày cả hai vợ chồng đi làm ở công ty thì không nói làm gì vì ai cũng bận việc riêng của mình. Song đến chiều về, anh chẳng giúp đỡ làm việc nhà cho vợ. Anh để mặc tôi ở nhà lo cơm nước, dọn dẹp và vô tư đi chơi bóng đá với bạn. Đến hơn 19 giờ tối anh mới về nhà tắm giặt và ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh cũng chẳng dọn dẹp giúp vợ. Anh lên phòng check mail, xem ti vi. Tôi cứ hì hụi dọn dẹp mâm bát và nhà cửa gọn gàng. Dọn xong là cũng đến giờ đi ngủ.
Đặc biệt, anh vào giường trước nhưng cũng chẳng bao giờ chịu mắc màn giúp vợ. Anh chừa luôn cả việc mắc màn cho tôi. Hôm nào tôi lười không mắc, anh lại nói tôi chẳng ra gì. Anh chê tôi là vợ chồng trẻ mà không biết chăm sóc chồng. Tôi bảo anh sao chẳng làm đỡ tôi việc này thì anh bảo việc cỏn con đó, anh chẳng muốn nhúng tay?
Video đang HOT
Ngày nào cũng như ngày nào chỉ vì cái việc cỏn con như vậy mà cãi nhau khiến tôi mệt mỏi và ức chế. Tôi kêu than với chồng thì anh nói tôi lắm lời. Tôi làm găng lên không làm thì anh nói tôi là phụ nữ là làm biếng việc nhà. Rồi anh nói xiên nói xẹo bảo tôi ở bẩn thế khi để nhà bẩn thế kia, bừa bộn thế kia. Anh còn kêu anh bị lừa vì trước khi yêu tôi đâu có lắm lời như thế. Còn tôi lại một mực đổ lỗi cho anh khiến tôi trở nên như vậy.
Cứ như thế, suốt mấy tháng sau cưới, cuộc sống của vợ chồng tôi chẳng có mấy ngày mật ngọt. Chúng tôi cứ bị những thứ vặt vãnh hàng ngày làm cho mâu thuẫn và nỗi thất vọng về nhau cứ tăng lên. Cho tới đêm qua, lần đầu tiên vợ chồng tôi đã “chiến tranh” lớn chỉ vì lý do tôi không mắc màn cho chồng ngủ.
Cụ thể chuyện này ở nhà tôi như thế này. Sau khi tôi đã lau dọn nhà bếp, nhà vệ sinh thì đồng hồ cũng đã điểm 22 giờ đêm. Cả ngày chốt hợp đồng trước Tết mệt mỏi, về nhà lại trăm việc không tên, trong khi chồng thì cứ thảnh thơi như vậy khiến tôi cũng đá thúng đụng nia. Khi chồng chả thèm đến thái độ này của tôi thì tôi bắt đầu trở nên lầm lì. Anh hỏi gì, sai gì tôi cũng không nói.
Đúng lúc tôi đang bắt đầu đi tắm thì anh gọi với bảo tôi vào mắc màn giúp anh. Dù giọng của chồng tôi lúc đó vẫn bình thường và không cao giọng chút nào nhưng tôi cứ cảm thấy khó chịu. Tôi nói với anh tôi đi tắm, anh tự đi mà mắc. Tôi còn bảo: “Nếu anh không tự mắc màn được thì tối nay cứ ngủ không màn 1 tối. Cũng chẳng sợ muỗi tha đâu mà lo”. Nói xong, tôi đi vào phòng tắm.
Lúc tôi tắm xong trở ra, chồng tôi nằm xem ti vi và hất hàm hỏi lại: “Tôi hỏi cô lần nữa, cô có mắc màn cho tôi ngủ không?”. Thấy anh tỏ thái độ và đổi hướng xưng hô “cô – tôi” như vậy, tôi cũng dứt khoát: “Không, muốn thì tự đi mà mắc. Tôi mệt rồi!”.
Suốt cả đêm qua và cả ngày nay tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi sốc vì bị ăn tát của chồng (Ảnh minh họa)
Câu nói của tôi vừa dứt thì anh đùng đùng nhổm dậy giáng cho tôi một cái tát. Anh vừa tát vợ vừa bảo: “Tôi lấy cô về đã bắt cô làm công to việc lớn gì đâu. Chỉ nhờ cô mắc màn trong 1 phút là xong mà cô không mắc. Có loại vợ nào lại như thế không?”. Anh còn nói: “Tát cho chừa và xem lại bản thân đi”. Cho vợ ăn tát xong, anh lẳng lặng đi ngủ để mặc tôi khóc lóc mà chẳng dỗ dành hay xin lỗi vợ.
Suốt cả đêm qua và cả ngày nay tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi sốc vì bị ăn tát của chồng. Tôi cũng thất vọng về chồng nữa. 4 tháng chính thức về sống cùng nhau, tôi chẳng bao giờ nghĩ, vợ chồng lại xô xát, cãi vã thậm chí tôi phải ăn liền 6 cái tát cháy má của chồng chỉ vì một lý do cỏn con: không mắc màn cho chồng ngủ.
Tôi đang dự định, chừng nào chồng không xin lỗi tôi, tôi sẽ không tha thứ cho chồng. Nếu “găng” lên, tôi sẽ về nhà ngoại ăn Tết mà không cùng chồng về nhà chồng Tết này để “trả đũa” anh. Tôi làm vậy có đúng không?
Theo Mask
Ly hôn khi chồng nợ nần thất bát?
Tôi biết cuộc hôn nhân của mình sẽ không có kết quả tốt vì ngay từ đầu tôi đã biết chồng và mình không chung chí hướng.
Tôi có 1 mái ấm gia đình bình thường, nhưng hoàn cảnh hiện tại tôi gặp phải thật sự rất éo le. Vấn đề tôi muốn chia sẻ ra đây vì tôi không biết mình đang đi sai hay đúng đường, tôi rất băn khoăn.
Tôi biết cuộc hôn nhân của mình sẽ không có kết quả tốt vì ngay từ đầu tôi đã biết chồng và mình không chung chí hướng. Khi lấy nhau về tôi lỗ lực làm việc phấn đấu để thay đổi anh, hoàn cảnh sống của gia đình vì bản chất nó trước đây đã là 1 cuộc sống không hề tốt đẹp. Bố mẹ chồng tôi đã li hôn, bố chồng tôi nghiện rượu từ rất lâu rồi.
Tôi là nhân viên làm du lịch, tôi đã tự mở cho mình một phòng du lịch. Trước khi lấy chồng và sau đó khi lấy chồng về tôi muốn làm độc lập, vay vốn về để làm ăn bằng sổ đỏ gia đình chồng. Nhưng khi vay vốn về, kiếm ra thì bình thường nhưng mức tiêu ngoài dự toán vì nhiều lý do.
Ảnh minh họa
Chồng tôi là 1 người hiền lành, đơn giản nếu không có rượu. Nhưng chồng tôi lại rượu chè thường xuyên, mỗi lần đàn đúm, rượu chè, say rượu anh không kiểm soát được hành động. Anh đánh tôi trong cơn say (việc này trong 5 năm lấy nhau thì xảy ra 2 lần). Và còn gây gổ đánh nhau, không kiểm soát được tốc độ, bị tai nạn giao thông nhiều lần. Anh không chia sẻ việc chăm sóc nuôi con với tôi vì anh đi đêm về hôm, mẹ con tôi tự chăm nhau.
Cũng vì đàn đúm nhậu nhẹt suốt ngày nên anh không tập trung vào làm ăn, thất bại trong công cuộc kinh doanh và số vốn vay về ngày một hao hụt. Tôi làm ăn cật lực nhưng không ra vì lo gia đình, trả lãi, và lo cho cả anh (anh ở nhà vì sau vài lần làm ăn thất bại và phụ việc linh tinh cho tôi). Điều đó tạo điều kiện rảnh rang anh đi nhậu mà không có ý định làm gì kiếm tiền.
Khi kinh tế đi vào khó khăn, tôi vẫn cố duy trì vì nếu không cái sổ đỏ đất nhà chồng sẽ mất. Khó khăn chung, tình trạng kinh doanh của tôi cũng ngày càng bế tắc, tôi vay chạy nợ nần rất nhiều để duy trì, để không rơi vào cảnh vỡ nợ. Tôi vẫn hay nói với anh, nói anh đi làm hoặc nói anh chia sẻ gánh nặng và tìm hướng giải quyết nhưng gần như anh không để tâm,lúc nào anh cũng đặt câu hỏi tiền đâu, tại sao? Cho dù tôi cố gắng giải thích, chia sẻ rõ ràng với anh về việc chi tiêu trong gia đình. Và tư tưởng chung của anh lúc nào cũng là cần thì bán đất đi trả nợ, mặc dù như vậy tôi vẫn cố vì không muốn đến mức tồi tệ đó.
Cho đến năm nay, kinh tế của tôi gần như sụp đổ, tôi bỏ cuộc đi ra ngoài làm thuê và nói anh đi làm ngoài, phụ giúp, đồng thời tìm hướng bán đất để giải quyết nợ nần. Nhưng khi rơi vào tình trạng như thế vợ chồng tôi bất đồng hoàn toàn vì anh đổ lỗi cho tôi làm ăn không ra gì, rồi đưa gia đình anh vào nợ nần và luôn có những trận chửi bới khi anh nhậu về. Cả tuần của anh thì lịch nhậu gần như trọn 5 tối, sau đó anh lại lăn ra ngủ như cuộc sống của người không phải lo nghĩ gì, bạn nào gọi lại đi chơi, nhậu.
Thực tế, tôi đã hết sức quẫy cọ nhưng cái gánh nặng đè lên vai tôi không nhỏ, nên tôi chìm. Bình thường vợ chồng không sao, nhưng khi anh uống rượu vào thì lại trách móc, chửi bới tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vì lòng tin từ chồng, tuyệt vọng vì sự thất bại trong công việc. Hiện chúng tôi mang một số nợ không hề nhỏ, nhưng vì không thể chịu đựng được lời xúc phạm của chồng sau sự thất bại kinh tế, tôi li thân. Và thực sự muốn li dị vì sự thất vọng về tất cả mọi thứ, nếu một mình tôi nuôi 1 con nhỏ, tôi đã có thể tự tin mang lại cho con điều tốt đẹp nhất vì lương đi làm ngoài của tôi khá cao.
Trong thời gian li thân anh cũng không hề thay đổi, đã nhiều lần anh rượu chè mắng chửi nói tôi bồ bịch mới bỏ chồng, tất cả những gì có thể nghĩ được ra thì anh dành cho tôi. Tôi không thể chịu đựng được hơn. Lúc tính táo anh lại xin lỗi và xin tôi quay về.
Nói đến nợ nần thì khi chúng tôi đã thống nhất, tiền ngân hàng anh bán đất đi và trả, tiền nợ ngoài tôi đi làm và tự lo trả, số tiền không hề ít so với cuộc sống của cả 2 bên.Tôi li thân nhưng vẫn quay cóp trả nợ, nuôi con và nhặt nhạnh tiền cho chồng sống vì theo tôi nghĩ, tôi nợ anh nếu để anh sống khổ cực (anh chưa đi làm) và vì rõ ràng khi anh vay tiền về là cho tôi làm ăn.
Tôi chán nản, áp lực không ai chia sẻ và chồng lại như vậy. Tôi không muốn quay về mặc dù biết mình li dị là làm con mình ảnh hưởng nhưng tôi quyết tâm làm. Vấn đề muốn và lương tâm là 2 thứ khác nhau. Tôi cắn dứt khi nghĩ hiện tại nợ nần nhiều, nếu bỏ tôi mang tiếng. Nhưng anh không thay đổi, vẫn say rượu chơi bời, không lo nghĩ gì làm tôi chán nản. Tôi không hề còn tình cảm gì nữa.
Tôi li hôn lúc này có quá phũ phàng không?
Theo Vietnamnet
Chồng nghe lời gái về nhà đánh vợ Tệ nhất là mỗi lần em hỏi thì anh lại đánh em. Em có bầu anh cũng đánh, em sinh con mới 15 ngày anh cũng đánh. Cuộc sống trớ trêu vậy đó, em viết những dòng này mà uất nghẹn đến tận cổ. Chồng em 32 tuổi là cán bộ ngân hàng. Anh thường nói vì công việc nên phải đi nhiều,...