Vị khách đầu tiên (p.1)
Mẫn soi mình trong gương, ngắm nhìn hình hài bé nhỏ của mình thật kỹ vì cô hiểu, khi bước vào bên trong cánh cửa kia, cô đã trở thành thứ con gái rác rưởi, rẻ mạt…
“Bố mẹ cho em khuôn mặt đẹp, đôi mắt lẳng lơ và cơ thể nuột nà thế này mà không biết dùng thì phí. Cứ chịu khó rồi em sẽ trả ơn họ xứng đáng với những gì họ đã cho em”, lời tú bà văng vẳng bên tai nhắc cô nhớ đến khoản tiền khổng lồ vừa nhận để chi trả cho ca mổ của mẹ cô đêm nay.
Nhìn sâu trong gương, cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng đủ lý do, cô mới dám bước về phía cánh cửa ấy. Cánh cửa phòng tắm khép lại. Tiếng cạch vang lên thật khẽ đủ để cô bắt đầu thấy run sợ. Lấy hết đảm, cô nhón từng bước chân ra ngoài, dấu chân trần in trên nền gạch những vệt nước chưa khô.
“Lần đầu” của Mẫn đầy nhục nhã và ê chề (ảnh minh họa)
Vị khách đầu tiên của Mẫn đang hút thuốc, hướng cái nhìn đăm chiêu về phía khoảng không đen đặc bên ngoài cánh cửa sổ. Cơn giông sắp sửa đổ ập xuống lòng thành phố. Mẫn nhìn theo phía ánh mắt ấy, gã quay lại nhìn cô, tỉ mỉ từng đường nét trên cơ thể phổng phao với những giọt nước còn vương lại trên da thịt. Rồi gã lao vào cô, giữ cô thật chặt, ập lên cơ thể cô như một con thú hoang lâu ngày thèm thịt, thỏa sức cào cấu và xé nát con mồi.
Cô nhắm mắt, không kêu gào, không giãy dụa, không van nài, tay cô bấu chặt vào vỏ ga, khuôn mặt hiện rõ sự đau đớn, răng cắn chặt, nước mắt cô rơi xuống. Là cô đã lựa chọn cách nhanh nhất để có một khoản tiền kha khá, thế nên, cô đang cam chịu để gã giày vò thân xác như cái giá phải trả cho cuộc đổi chác này. Gã thèm tình, cô khát tiền, họ đến với nhau trong đêm giông bão đang thét gào.
Mẫn kéo chiếc chăn quấn vội lên người rồi bước về phía phòng tắm. Cô bật đèn và soi mình trong gương, đôi mắt hoen đỏ cứ chảy mãi những hàng nước trong veo, tay cô chạm lên những vết xước đỏ trên khuôn ngực mình, thật rát, thật đớn đau và.. thật sự xấu hổ.
“Không, không sao, không ai biết, mày vẫn phải tồn tại, mày vẫn cần phải có tiền, chỉ cần có tiền mọi thứ sẽ lành lặn lại”- Mẫn vừa lấy chiếc khăn ướt lau những vệt máu nhỏ trên ngực, vừa lẩm bẩm. Cô bước chân ra ngoài, gã vẫn nhìn cơn giông dữ dội ngoài kia rồi lên tiếng khi nghe thấy tiếng bước chân cô mỗi lúc một gần:
- Cô có thể cầm hết số tiền trong ví.
Chiếc ví da nâu nằm trơ trọi trên mặt bàn. Cô nhấc nó lên, từ từ mở ra và chuyển số tiền từ ví của gã sang túi xách cô.
- Cảm ơn anh!
Cánh cửa phòng đóng lại. Mẫn chạy miết ra khỏi khách sạn theo lối cầu thang bộ. Cô thấy ghê tởm chính bản thân mình. Là cô lựa chọn và chấp nhận, nhưng sao nước mắt cô vẫn cứ lăn hoài trên gò má. Cô đắm mình trong mưa, mưa lạnh không làm dịu đi những vết thương do cào cấu mà còn chà xát khiến chúng sưng tấy lên. Tâm hồn cô cũng đang thấu lạnh.
Gã vẫn nhìn mưa, nhìn cả cô gái vừa làm tình với mình đang nghiêng ngả trong mưa cho tới khi đi khuất. Gã quay người vào, cầm chiếc ví lên, còn sót lại 51.000 USD. “Hẳn cô ta muốn bao tiền phòng”, hắn nghĩ.
Mẫn tới bệnh viện, bước những bước chân nặng nề về phía phòng phẫu thuật. Cô ngồi đợi, cảm giác sợ hãi lại xuất hiện và xâm lấn tâm hồn cô. Tiếng “túyt.. tuýt” vọng ra từ căn phòng ấy mỗi lúc một rõ, từng hồi dài não nề đến tuyệt vọng. Đèn phòng phẫu thuật tắt, cánh cửa mở ra… theo đó là chiếc xe đẩy phủ đầy màu trắng tang thương. Mẫn ngước nhìn, môi mấp máy chẳng thể thốt lên lời.
Cô kéo chiếc chăn trắng… dùng hết sức lực lay bờ vai lạnh toát của người đàn bà nằm trên xe. Cô khóc, gào thét, cố gắng gọi thật to… nhưng mẹ cô vẫn nằm im, bất động.
Chị y tá giữ Mẫn lại, ôm lấy người con gái yếu mềm ấy, nói trong nước mắt nghẹn ngào:
- Xin lỗi em, mọi người đều cố hết sức nhưng không thể…
Mẫn nhắm chặt mắt, trán cô xô thành từng nếp nhăn, đau đớn. Rồi Mẫn ngất lịm trên bờ vai của chị y tá, trong cơn mê man, cô thấy mẹ mình đang bên cô, hôn lên trán cô với tất cả yêu thương và sự bao dung của một người mẹ. Cô khẽ gọi hai tiếng “Mẹ ơi”, đôi môi mỉm cười dù khóe mắt vẫn không ngừng tuôn ra những dòng nước nhỏ.
Video đang HOT
Số tiền đêm ấy, phần dư lại sau khi lo đám tang cho mẹ xong, cô mang trả cho tú bà, xin bà ta cho cô ngừng tiếp khách và chuyển sang đứng quầy rót rượu để trừ nợ dần, bà ta đồng ý nhưng vẫn đặt ra yêu cầu: “Nếu có khách sộp mà đòi cô, cô phải tiếp đón chu đáo”…
Theo 24h
Mình không cưới được không anh? (P.4)
Đây là vòng tay mà Hoài luôn khao khát nhưng chưa bao giờ Quang ôm trọn lấy cô như lúc này.
Nghĩ đoạn, Thảo ôm mặt khóc nức nở. Cô đang ghen sao? Cô có quyền gì mà ghen với quá khứ của người ta chứ? Cô đang hận sao? Vô lý, cô đâu đủ tư cách mà hận anh? Anh đang đùa bỡn với cô ư? Không, cô tin là không phải vậy, chỉ là anh chưa nói hết cho cô biết về anh, mà đúng, cô đã bao giờ hỏi về anh đâu mà anh nói.
Những hạt mưa xiên như càng làm tăng thêm nỗi lòng thê thảm trong cô. Bất ngờ dì cô gõ cửa:
Dậy chưa con?
Dạ, con dậy rồi dì ạ.
Vậy ra biển ngắm mưa với dì không?
Vâng ạ! - Thoáng ngạc nhiên, rồi Thảo mỉm cười - Ừ thì ngắm mưa trên biển nào.
Cô che ô để chân trần bước trên bãi cát hoang sơ. Biển Trà Cổ yên bình quá, nhất là ngày mưa như này lại càng yên bình hơn bao giờ hết. Những hạt mưa đan chéo, nhảy trên mặt nước thật vui mắt. Tâm hồn Thảo nhẹ bẫng, cô mỉm cười vì thấy mình quyết định đúng khi đến đây.
Đằng xa, có một người thanh niên khuôn mặt thanh tú, che ô đi phía ngược lại. Dì cô mặt tươi cười bắt chuyện:
- Cậu Hải lên hôm nào vậy? Sao không gọi trước để tôi chuẩn bị.
- Cháu chào cô, cháu vừa lên xong, thấy hai người ngắm mưa nên cũng nổi hứng đi dạo. Cô chuẩn bị phòng cho cháu nhé!
- Ừ, cháu ở đây với Thảo, cô về dặn lễ tân chuẩn bị phòng. - Nói đoạn dì cô tất tả đi về. Có lẽ là khách quen.- Thảo nghĩ vậy.
Đang nhìn theo bóng dì, Thảo quay ra gặp ánh mắt thèm muốn của người thanh niên tên Hải. Cô lấy làm khó chịu.
- Em mang máy ảnh ra chụp mưa hả? Chụp tặng anh mấy kiểu được không? - Hải lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Vâng, nhưng để lúc khác ạ, em hơi mệt, em về trước đây!
Nói đoạn cô rảo bước đi nhanh về phía nhà nghỉ, vẫn cảm giác ánh mắt khao khát khiến cô khóc chịu đang dõi theo sau.
***
Cùng lúc ấy, Quang não nề tu từng chén rượu đầy. Hôm qua, anh vào phòng bệnh của Thảo nhưng không thấy cô đâu, anh điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, điên cuồng nhắn tin, gọi điện mà không thấy hồi âm. Nỗi sợ hãi mơ hồ dội về, ký ức buốt lạnh kéo đến dìm anh xuống cùng cực của nỗi đau. Anh sợ rằng, nếu anh không tìm cô thì cô sẽ vĩnh viễn tuột mất khỏi tay anh như Huyền trước đây.
Hoài lại một lần nữa chứng kiến người mình yêu suy sụp. Ngày trước, khi Huyền mất, anh cũng từng suy sụp như thế, từng đắm chìm trong rượu và thuốc lá, từng đày ải bản thân một cách thậm tệ như vậy. Rồi mãi sau này, khi mà nỗi đau dần nguôi ngoai và nụ cười anh thật sự trở lại thì Thảo xuất hiện. Hoài đau khổ, lặng lẽ đi bên cạnh anh, nhìn anh ngày càng tiều tụy.
- Tại sao Thảo lại bỏ đi hả em? Tại anh không xứng hay sao?
Anh đau khổ rên rỉ, còn Hoài chỉ biết lau từng giọt nước mắt mặn chát. Rồi anh đứng lên đi về phía cửa.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh đi tìm Thảo, chắc chắn cô ấy đang ở gần đây thôi.
Hoài đứng lên đuổi theo nhưng không kịp, người phục vụ giữ cô lại để thanh toán.
***
Biển Trà Cổ đêm mưa tĩnh mịch. Đây quả là nơi lý tưởng cho những ai muốn trốn chạy. Đang cuộn trong chăn ấm và xem một bộ phim lãng mạn bỗng ở ngoài có tiếng gõ cửa. Thảo chạy vội ra mở cửa, là Hải, một tay anh cầm chai bia, một tay bê đĩa mực nướng thơm phức.
- Có việc gì vậy ạ?
- Hôm nay sinh nhật anh, anh vào phòng em mời em chia vui được chứ?
Cô biết thừa, sinh nhật ư? Đó chỉ là cái cớ, cái cớ để Hải vào được phòng cô. Có lẽ hắn đang nhầm cô với gái bán hoa chăng?
Cô đứng gọn sang một bên cho hắn lách người vào. Vì từng trải qua sự đau khổ, với tâm lý chẳng còn gì để mất, giờ đây, với loại đàn ông này cô coi thường lắm. Hắn đứng dậy đóng cửa phòng, rồi quay vào nhìn cô thèm khát.
- Em có muốn vui vẻ không?
Mặt cô lạnh băng, nhìn hắn không chút biến sắc.
- Anh muốn gì?
Hắn lao vào cô quờ quạng và ôm hôn tới tấp, rồi nói trong tiếng thở hổn hển:
- Muốn em.
Cô cười chua chát, khiến hắn thoáng giật mình.
- Em bị HIV anh có còn muốn nữa không?
- Em đùa à? - Mặt hắn thoáng biến sắc, buông cô ra.
- Em không đùa, nếu anh không tin cứ thử, 6 tháng sau đi xét nghiệm nhé!
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn mai mỉa, hắn choàng đứng lên sợ hãi, bước vội ra khỏi cửa. Cô với theo: "Còn bia với mực này anh?". Hắn thoáng dừng bước rồi đi thẳng. Cô đóng rầm cửa cười chua chát.
Có lẽ, ai cũng ghê tởm căn bệnh của cô nhưng tại sao Quang lại không sợ? Tại sao anh khiến cô yêu anh nhiều đến thế? Cô mở bia tu ừng ực... thứ nước đắng chát. Từng giọt nước mắt rơi tràn xuống má cô nóng hổi.
Cô nhớ Quang quay quắt, thật sự giờ này cô chỉ muốn chạy đến bên anh, chỉ muốn được anh ôm thật chặt, chỉ muốn tựa vào vai anh mà khóc!
***
Cùng lúc đó, Hoài hớt hải đến đón Quang. Anh say xỉn và nhân viên nhà hàng đã lấy điện thoại gọi cho cô. Hoài đến, nhìn thấy Quang nằm bệt trên bàn. Gọi một chiếc taxi, Hoài đưa anh vào nhà nghỉ gần đấy.
Hoài gắng sức để cởi được chiếc áo toàn mùi rượu trên người Quang, anh nửa mơ nửa tỉnh ôm chặt lấy cô. Cô không chống cự. Đây là vòng tay mà cô luôn khao khát nhưng chưa bao giờ ôm trọn lấy cô như lúc này. Anh ôm hôn tới tấp, cô cũng nồng nhiệt đáp lại, anh lần mò tìm kiếm cô...
Nhưng khi đang chuẩn bị cao trào thì anh lại gọi tên Thảo. Cô choàng dậy, đẩy anh nằm xuống bên cạnh, rồi nhanh chóng mặc lại đồ và bỏ chạy khỏi nhà nghỉ. Anh mơ hồ với theo, miệng vẫn không ngừng gọi tên Thảo.
Mưa đan xiên tê buốt. Hoài bước ra đường, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước, cô không rõ đó là nước mắt hay nước mưa. Hoài đã thất bại, cô chỉ là kẻ thất bại.
Cô cứ nghĩ, chỉ cần Thảo biến mất, anh sẽ yêu cô, sẽ là của cô nhưng cô đã lầm, anh yêu Thảo là thật chứ không phải là tình cảm ngộ nhận. Cô đã thất bại, hoàn toàn thất bại, ngay cả trong cơn mê anh vẫn nhớ về Thảo, nhớ về cô gái mạnh mẽ ấy.
Mưa xiên lạnh buốt, lặng lẽ dáng một người con gái bước xiêu vẹo...
Sáng hôm sau, chuông điện thoại reo khiến Quang tỉnh giấc, anh ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, đầu anh đau như búa bổ. Với điện thoại, là tin nhắn của Hoài: "Thảo đang ở Trà Cổ, địa chỉ...", anh hét lên sung sướng, cười ra nước mắt, thầm cảm ơn Hoài đã giúp đỡ anh. Anh vội vàng gọi điện thoại cảm ơn Hoài và nhanh chóng lấy xe máy vội phóng đi, miệng anh mỉm cười thật tươi, dường như cơn đâu đầu đã tan biến hết...
(Còn nữa)
Theo Khampha
Mình không cưới được không anh? (P.3) Cô ước thời gian trôi chậm lại để không phải đối diện với những cơn ác mộng dày xéo hàng đêm. Bờ sông nhiều cỏ lau, gió thổi mát rượu và sóng nước mênh mang... Anh hét lên: - Tuyệt không em? - Sao anh biết em thích nơi này? Đây là nơi mỗi khi em căng thẳng em hay đến đây hét...