Vì hơi men mà tôi mất tất cả…
Ngoảnh nhìn lại quãng đời đã qua, tôi biết mình đã sai lầm và đau khổ như thế nào khi đến với thứ “ ma men” ấy.
ảnh minh họa
Mười hai năm về trước, tôi là chàng trai tuổ.i 18, được mệnh danh là đẹp trai, thư sinh, xuất thân trong gia đình tri thức khá giả với thành tích học tập xuất sắc. Bước chân vào cổng trường đại học top đầu của cả nước, tôi mang trong mình bao nhiêu ước mơ, hoài bão, cùng với sự kỳ vọng rất lớn từ gia đình.
Từ nhỏ đến lớn, tôi vốn là chàng trai nổi tiếng ngoan hiền, không rượu bia, thuố.c l.á, chất kích thích. Mọi chuyện bắt đầu khi tôi chuyển đến khu trọ gần trường ở. Đó là dãy nhà toàn con trai đủ thể loại tính cách và rất ham hố nhậu nhẹt. Vốn chưa uống rượu bia bao giờ, tôi được cả dãy trọ dành tặng biệt danh “đàn bà”. Đám bạn cho rằng vì tôi quá hiền, nên sau này không được “ chuẩn men“, sẽ không ai yêu và thậm chí là trở thành “hai phai”…
Lúc ấy, mới bước chân vào đời, hiểu biết còn ít, bị bạn bè ch.ê ba.i, khích bác lại thêm tuổ.i trẻ bồng bột, nông nổi và thích thể hiện nên tôi cay cú lắm. Những lúc nhậu nhẹt liên hoan cùng cả xóm, có lúc tôi bị chúng nó nói vào mặt “như thằng T thì chấp làm gì, mày ra chỗ kia ngồi đi”. Bị trêu tức, vì cứ nép mình một góc làm “dũng sĩ diệt mồi”, tôi nóng mặt và quyết tâm tập tành uống rượu bia. Trận nhậu đầu tiên, 4 chén rượu đã làm tôi say bí tỉ, nôn thốc nôn tháo và ốm 2 ngày liền.
Video đang HOT
Thế nhưng những lần nhậu sau đó, tôi vẫn tiếp tục tập uống, dần dần tửu lượng tôi khá lên, không những không say mà càng uống càng tỉnh ra. Rồi tôi trở nên nghiệ.n rượu lúc nào không hay, nhiều thằng bạn tôi rất ngạc nhiên và cứ có cuộc vui nào là lại gọi tôi.
Học kỳ I của năm nhất đại học, thành tích học tập của tôi đứng đầu lớp và được giữ chức lớp trưởng. Thế nhưng sang học kỳ II, tôi học hành sa sút dần. Những kỳ sau đó, tôi không còn chú tâm đến học tập nữa, chỉ lao vào những cuộc nhậu ăn chơi, tập tành hút thuố.c. Trong đầu tôi lúc đó nghĩ rằng đã đâ.m lao phải theo lao, mình chẳng còn gì để mất nữa nên càng buông thả hơn… Rồi một lần vì rượu mà tôi đã đán.h thầy giáo trong lớp học vào một ngày giáp Tết khi thầy nhắc tôi không được ngủ trong giờ học (hôm đó tôi nhậu say nên đến lớp là ngủ).
Rồi tôi bị nhà trường kỷ luật. Đến lớp với tôi lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ có những cuộc nhậu mới làm tôi vui. Càng ngày càng chán chường, tôi bỏ bê hẳn việc học. Khi bạn tôi lũ lượt cầm bằng ra trường, tôi vẫn “cố thủ” ở lại thêm hai năm mới lấy được bằng. Nhưng cái bằng trung bình của tôi có cũng như không. Chẳng công ty nào nhận một người bằng kém, từng bị kỷ luật vì gây lộn, bảng điểm vô cùng xấu như tôi. Rồi tôi cũng có công ty nhỏ nhận vào làm nhưng rồi vì tôi suốt ngày say xỉn, tiến độ công việc luôn không hoàn thành nên họ cũng cho tôi nghỉ việc.
Buồn đời, tôi lại lao vào rượu. Tai hại là tôi càng cộc cằn và thô lỗ hơn khi có ma men. Rồi tôi lại dính vào ẩu đả, lần này tôi đán.h ngườ.i ta tới mức gãy chân phải nhập viện điều trị thời gian dài. Đa.u đớ.n hơn là bạn gái tôi lúc đó cũng chọn cách rời xa tôi. Tôi trượt dài trong rượu để quên đi buồn đau. Không việc làm, không tiề.n lương, tôi không dám vác mặt về gặp cha mẹ. Tôi gặp một người giang hồ và tham gia băng nhóm chuyên trộm cắp của họ. Nhưng ông trời lại trêu ngươi tôi khi chỉ một thời gian sau khi hành nghề ăn trộm, tôi bị bắt và ngồi tù.
Giờ đây, khi đã ra tù, bắt đầu làm lại cuộc đời với hai bàn tay trắng, tôi tiếc nuối quãng thời gian tuổ.i trẻ hoang phí của mình. Cứ nhắm mắt là những cảnh tượng quá khứ cứ hiển hiện trong đầu khiến lòng tôi quặn thắt. Bố mẹ tôi sau cú sốc tôi vào tù gần như suy sụp hẳn. Bố tôi gầy gò, mắc chứng trầm cảm còn mẹ tôi bị suy tim. Giá như, giá như ngày ấy tôi chín chắn hơn, tôi chịu nghe lời ba mẹ, tôi đủ tỉnh táo để không sa ngã thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Hôm trước đọc bài báo nói về chuyện rượu bia của người trẻ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều để viết lên những dòng này. Tôi hi vọng các bạn trẻ “vui có chừng, dừng đúng lúc”, đừng sa quá đà vào rượu chè, đừng suốt ngày say xỉn, đừng suốt ngày lao đầu vào những cuộc nhậu… Tôi mong các bạn hãy xem tôi là tấm gương xấu, để rút ra bài học cho mình, để đừng làm những điều phải hối tiếc như tôi bây giờ.
Theo VNE
Chơi gái xong, chồng "mặc" nguyên BCS về nhà
Khi giúp chồng thay bộ quần áo đã nồng nặc hơi men, tôi bỗng xanh mặt nhận ra anh đeo nguyên chiếc BCS còn nhớp nhúa dấu vết của trận "mây mưa" bên ngoài.
Hương vị của tình yêu thật muôn hình muôn vẻ. Thời chưa cưới, đó là thứ tình cảm ngọt ngào, thuần khiết. Khi đã kết hôn, tình yêu dù vẫn mặn mòi, sâu đậm nhưng nhuốm cả nỗi khổ đau vì rạn vỡ.
Tôi sinh năm 1985, lấy chồng cách đây hai năm, hiện chưa có con. Cuộc sống gia đình không trải hoa hồng như tôi thường mơ mộng thời còn thiếu nữ. Những ngày qua, tôi sống trong đau khổ khi bị chồng cắ.m sừn.g.
Vào sinh nhật mình, tôi đã nhắc anh phải làm gì đó thật hoành tráng để chúc mừng vợ. Chồng tôi vui vẻ nhận lời. Thời mới yêu, bất kể ngày gì, anh cũng nhớ rất kỹ, nhưng kết hôn chưa được mấy nỗi, anh đã không còn bận tâm tới những ngày này, khiến tôi luôn ấm ức, tủi thân. Lần này, tôi khá yên tâm bởi đã nhắc khéo chồng. Thậm chí trước đó cả tuần, tôi rậm rịch chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ được chu toàn. Khác hẳn năm ngoái, chồng tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Em yên tâm đi, anh chuẩn bị quà cáp đâu vào đấy rồi!". Sinh nhật tôi không vào dịp cuối tuần, cũng chẳng trùng ngày nghỉ lễ, nên cả hai vợ chồng vẫn bận rộn việc cơ quan, tối về mới tổ chức tiệc tùng, tận hưởng những phút lãng mạn bên nhau.
Tới chiều, tôi vội vàng xin về sớm, trên đường ghé vào mua chút đồ ăn để gian bếp thêm ấm cúng trong ngày đặc biệt. Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chồng tôi vẫn chưa về, dù đã trễ hơn hai tiếng so với giờ tan sở của anh. Sốt ruột, tôi gọi điện thoại cho chồng, nhưng máy của anh tắt lịm. Đang thất vọng thì có tiếng gõ cửa, tôi vui như sáo vì ngỡ chồng đã về, nhưng thực ra đó là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đem tới bó hồng 999 đóa và một hộp quà khá sang trọng. Chủ nhân của những món quà này chính là chồng tôi. Sao anh có thể "ném tiề.n qua cửa sổ" một cách nhẹ nhàng tới vậy? Vài ngày trước, anh vừa đưa tiề.n cho tôi mua quần áo, giờ lại giở chiêu này, thật lãng phí hết sức.
Quà thì đã nhận mà người chẳng thấy tăm hơi. Cứ vài phút tôi lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh đi đâu giờ này? Cơm canh, bánh kẹo đã bày biện xong xuôi, chỉ chờ anh về là tưng bừng mở tiệc, vậy mà càng ngóng, tôi càng thấy vô vọng. Thời gian thì trôi chậm như rùa bò, từng khắc từng khắc một. Đợi tới hơn 9h tối, tôi đã kiệt sức. Phải chăng anh ấy đang giỡn mặt tôi, muốn tôi đau khổ trong cái ngày đáng lẽ rất hạnh phúc này. Đúng lúc ấy thì anh gọi về thông báo có việc quan trọng cần bàn với sếp, nên giờ mới xong.
Tôi giục chồng về nhà, nhưng anh khước từ: "Xong việc rồi nhưng còn có bữa tiệc quan trọng, anh không thể vắng mặt. Em cứ ăn cơm đi, đợi anh về rồi vui vẻ sau". Nghe câu ấy, tôi suy sụp hoàn toàn. Sao chồng mình lại trở thành gã đàn ông như vậy? Thời mới yêu, anh luôn coi tôi là báu vật, nâng niu chăm bẵm từng ly từng tí. Vậy mà mới kết hôn hai năm, tình yêu ấy đã nhạt phai đi nhiều. Tới cả ngày sinh nhật vợ, anh cũng chẳng đoái hoài, chỉ vùi đầu vào công việc. Dù có quà, nhưng người thì biền biệt tận đâu, ngày vui cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mãi tới 12h đêm, chồng tôi mới mò về, người đầy mồ hôi, miệng nói nhảm nhí, chân đi xiêu vẹo, phải nhờ vài đồng nghiệp dìu vào. Vừa bước tới cửa, anh đã rối rít xin lỗi vợ. Tiễn mấy đồng nghiệp của anh ra về, tôi vội vàng đỡ chồng vào ghế rồi rót nước cho uống. Chỉ trong chốc lát, anh đã ngày khò trên sofa. Không đành lòng để chồng ngủ ngoài phòng khách, tôi cố cõng anh vào giường, cởi đồ bẩn cho anh dễ ngủ. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi muốn ói tại trận. Chồng tôi vẫn đeo nguyên chiếc ba.o ca.o s.u còn nhớp nhúa vết tích của trận "mây mưa" về nhà. Thì ra, hú hý với gái là công việc quan trọng mà anh dành cả buổi tối để làm. Nhưng cái thói "ăn vụng không biết chùi mép" thật đáng khinh, ngay cả ba.o ca.o s.u vừa xài anh vẫn mặc nguyên về nhà. Liệu tôi có thể làm ngơ chuyện này để chung sống cùng anh, để ngậm đắng nuốt cay làm một người dâu hiền vợ thảo? Đàn ông sao ghê tởm, sao dễ phụ bạc tới vậy?
Lời tư vân:
Rất cảm thông với hoàn cảnh mà bạn đang gặp phải. Trong cuộc sống, chuyện bắt quả tang chồng ngoạ.i tìn.h nhiều vô kể, nhưng tình huống mà bạn nhận ra mình bị cắ.m sừn.g lại vô cùng oái oăm. Đừng cố nín nhịn, đừng giấu nỗi uất ức trong lòng, hãy đối diện thẳng thắn với chồng và hỏi rõ anh ta mọi chuyện. Nếu trái tim anh ta thực sự không còn dành cho bạn, hãy dứt khoát chia tay để kiếm tìm một hạnh phúc mới. Các bạn mới chỉ kết hôn hai năm, chưa con cái để phải ràng buộc nhiều thứ, nếu tình cảm cạn kiệt thì đừng nên níu kéo, chỉ khiến mình thêm đau khổ và thiệt thòi. Chúc bạn sáng suốt trong việc này và nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Tại sao cô ấy chỉ muốn tôi khi say? Tôi năm nay 27 tuổ.i, rất yêu cô đồng nghiệp xinh đẹp của mình. Cô ấy bằng tuổ.i tôi, năng động và quyến rũ. Chúng tôi làm chung dự án, đang giai đoạn nước rút nên có những khi hai người phải gặp nhau làm việc đến khuya. Cô ấy sống một mình trong căn hộ chung cư tự mua được (bố mẹ...