Vì họ không bao giờ có thể là hai nửa của nhau
Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình.
Anh đến khi cô đã có một con đường đi trước mặt. Như một ngôi nhà đang xây đã được cô chăm chút chuẩn bị từng chi tiết, từ bản vẽ thiết kế, từ chất liệu, từ những bước thi công và ngày hoàn thành. Cô đã đi những bước đầu tiên trên con đường ấy một cách miệt mài, đã nhất định sẽ đi đến cuối con đường ấy, thực hiện giấc mơ từ rất lâu của cô. Anh xuất hiện, giống như một sai số trong bản vẽ của cô, làm cho cô dừng lại, khiến cô bâng khuâng.
Cô đến khi anh đã đi trên đường một mình rất lâu và thấy cô độc. Anh muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành, và vẫn đang tìm kiếm. Chỉ có điều, cô không phải là người anh vẫn kiếm tìm. Cô chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên con đường dằng dặc cô lẻ của anh. Cô, với dáng điệu đơn độc, bướng bỉnh, phớt đời, ngẫu nhiên xuất hiện giữa cánh rừng hoa cỏ, giữa bạt ngàn núi, bạt ngàn sương, đã dừng anh lại, khiến anh hoang mang.
Họ gặp nhau ở thời gian và thời điểm không nên gặp nhau. Cuộc gặp vừa là một cái mỉm cười, vừa là một giọt nước mắt của định mệnh lên cuộc đời họ.
Cảm giác ấm áp mà anh mang đến khiến cô hạnh phúc như một đứa trẻ. Khiến cô muốn nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay anh, kệ những sương gió ngoài ô cửa sổ, kệ những ước mơ bay cao, kệ những bước đi trên con đường đã định.
Cảm giác yêu thương cô như yêu một nhành hoa nhỏ mong manh, yếu đuối khiến anh chùng lòng. Khiến anh muốn được chăm sóc che chở cho người con gái tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng nhưng thực ra lại yếu mềm như cỏ ấy.
Nhưng họ đều biết lẽ ra không nên có cuộc gặp tình cờ ấy. Cô lẽ ra nên muộn, cơn cảm cúm nên nặng hơn hoặc chiếc xe đưa cô đi nên gặp một quãng tắc đường. Anh lẽ ra đừng chú ý đến cô giữa đám đông, hoặc chỉ dừng lại ở đó thôi, đừng tìm hiểu về cô và rồi muốn gặp. Họ lẽ ra không nên hò hẹn, không nên cười thật nhiều và chia sẻ nhiều đến thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lẽ ra không nên nhớ thương nhau khi rời xa.
Video đang HOT
Nếu thế, có lẽ cô sẽ vẫn đang đi từng bước miệt mài trên con đường của cô, bình yên và thanh thản. Anh cũng vẫn đang tìm kiếm người con gái thích hợp để song hành cùng anh hết tuổi thanh xuân và cả quãng đời dài. Họ sẽ đều yên ổn đi trên hai con đường song song vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nếu định mệnh không nhìn thấy họ và trong một phút nhẫn tâm hoặc rộng lượng đã cho họ gặp nhau.
Nếu ấm áp, nhớ nhung, say đắm là những cảm giác của tình yêu thì họ đã yêu. Nếu nụ cười, lời yêu thương, sự chăm sóc ân cần là hạnh phúc thì họ đã hạnh phúc.
Nhưng họ vẫn rời xa nhau. Không phải vì tình yêu trong phút chốc đã lụi tàn, không vì bên nhau họ không hạnh phúc. Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến trong đời. Vì họ không phải, không nên, không bao giờ có thể là hai nửa của nhau.
Bình yên hay không, anh vẫn cứ nên tiếp tục hành trình đơn độc của mình cho đến khi tìm được một nửa của anh. Đau đớn hay không, cô vẫn nên xóa đi sai số dù nhỏ trong bản vẽ của mình để lại miệt mài bước tiếp con đường cô đã định.
Chỉ là, đôi lúc, nếu dừng lại, cô sẽ rất nhớ dáng cao gầy đơn độc của anh. Anh, một vài chỗ nghỉ chân nào đó, biết đâu cũng sẽ nhớ những điều mà anh từng rất ghét, hoặc cảm thấy không đúng ở cô. Chỉ là, ở một vài khúc quanh gian khó nào đó trong đời, quá khứ dịu dàng ấy sẽ có sức mạnh vỗ về, bao bọc anh và cô. Chỉ là, đâu đó trong trái tim họ, có một vết xước nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn gợn lên trong từng nhịp đập.
Dù rằng rồi tất cả sẽ tan biến đi, như chưa bao giờ xảy ra, như một điều không có thực.
Hãy cứ xem như chúng ta đã từng gặp nhau, trong một giấc mơ.
Theo Guu
Bức thư tình không bao giờ được gửi đi...
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.
Em nhớ anh quá!
Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh...
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.
Giữa tình yêu mà có những chữ N-H-Ư-N-G thì tình yêu đó thật sự bế tắc, bế tắc đến đau lòng.
Em biết, cứ mãi loay hoay không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Em cũng biết, đã đến ngần này tuổi, đã yêu đến ngần này đậm sâu, em cũng không thể thay đổi được gì. Có chăng, là quên anh đi, sống thật tốt và yêu một người mới thật nồng nàn.
Nhưng em không chắc, thật không dám chắc rằng em sẽ làm điều đó tốt đâu anh.
Em cứ bị nhớ anh da diết quá!
Em thừa biết rằng, không-có-em cuộc sống của anh còn ổn hơn, vui hơn. Không-có-em anh chỉ mất một chỗ để tiêu khiển... Không-có-em... Không-có-em chẳng là điều gì to tát với anh. Đâu như em, không-có-anh em phải chật vật với nỗi nhớ của mình, với những chuyện mà một mình em mơ tưởng.
Em buồn lắm! Không dám vứt bỏ cả tự trọng để yêu anh cuồng si như em vẫn nghĩ đâu anh. Em sợ bị coi thường, em sợ anh biết, người ta biết, rằng em yêu anh nhiều quá đến mê muội ngây ngô. Em sợ bị chê cười. Nên em chẳng dám yêu anh mà không biết chắc được câu trả lời liệu rằng anh cũng vậy. Em cũng sợ bị tổn thương nữa. Em cứ nghĩ, trước sau gì cũng sẽ tổn thương, đan tâm chấm dứt sớm cho ít đi phần phiền muộn...
Mà, em thấy, mỗi lần mình tỏ ra mạnh mẽ lại giống một trò hề. Để người khác được mặc sức cười chê sự ngốc nghếch của em. Em tưởng em chứng minh được điều gì hay ho lắm, đúng đắn lắm. Nhưng rốt cuộc em không làm được gì cả, em chỉ chứng minh rằng em là một kẻ thất bại hoàn toàn trong tình yêu dành cho anh.
Thôi thì em ghi chép lại thứ cảm xúc hỗn tạp này. Có thể sau này sẽ có ai đó khiến em yêu điên cuồng hơn nữa, khiến em dám đánh tụt cả kiêu hãnh để mà yêu, hơn là với anh bây giờ. Cũng có thể lòng em trở nên chai lì và không có nhiều cảm xúc, nhưng em sẽ nhớ những ngày yêu tuổi trẻ của em, là những ngày đã từng dứt lòng mình để yêu ai đó thật nhiều. Dù tình yêu đó em không dám nói ra, không dám thổ lộ. Dù trong tình yêu đó em thấy mình là kẻ yếu đuối và hèn nhát... Em vẫn chấp nhận.
Thôi thì một ngày nào đó đủ để chuyện tình cảm này của em trôi bẵng vào thật sâu quá khứ, hãy cho em một chút tin vui về anh, về người mới của anh, để em có thể chúc mừng anh, có thể mong anh yên vui hạnh phúc. Dù em biết, không có sự chúc phúc của em, cũng chẳng là vấn đề gì cả đối với anh.
Em... nhớ anh nhiều lắm! Muốn bên cạnh anh nhiều lắm! Nhưng em sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không làm phiền tới anh nữa đâu...
Yêu anh!
Theo Guu
Có 1 người đàn ông không bao giờ bỏ rơi tôi... Dù tất cả đàn ông đều quay mặt bước đi thì có duy nhất một người sẽ chẳng bao giờ rời bỏ tôi, vì ông là người tình đặc biệt, dạy cho tôi cách yêu một người và cách vượt qua nỗi đau. Dù ở bất cứ đâu, xảy ra bất cứ chuyện gì, đau đớn và thương tổn bao nhiêu thì vẫn...