Vì gia đình, tôi vứt bỏ mối tình đầu
Yêu, bỏ, rồi lại gặp và yêu nhau, giữa chúng tôi dường như có duyên phận nhưng không thể vì tình yêu mà làm tất cả.
Tôi viết thư này khi đã rất khuya, có lẽ mọi người đã ngon giấc nhưng tôi không sao ngủ được. Tôi đang rất nhớ người tôi yêu. Cách đây 10 năm, tôi đã gặp bạn ấy. Lần đầu tiên gặp nhau, bạn ấy không có ấn tượng tốt về tôi. Còn tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì về bạn ấy.
Sau đó, chúng tôi học chung lớp với nhau trong một năm, bạn ấy càng ghét tôi hơn nữa. Bạn ấy là người lạnh lùng và tôi thì cũng rất khác với các bạn cùng lớp. Một thời gian sau, bạn ấy có cái nhìn khác về tôi, chúng tôi dần dần thân với nhau. Và dường như tôi đã vượt quá tình cảm bạn bè với bạn ấy. Tôi tin rằng bạn ấy cũng có tình cảm đặc biệt với tôi nhưng không ai trong chúng tôi nói ra điều đó.
Chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện trong những giờ ra chơi ở nơi mà gắn với kỷ niệm đẹp của hai đứa. Cái nắm tay đầu tiên, ánh mắt yêu thương đầu tiên trong đời tôi đã dành cho bạn ấy. Nhưng tất cả những kỷ niệm ngọt ngào dường như càng ngày càng mong manh, càng ngày càng xa xôi. Và tôi, là tôi, cũng vì tôi không chịu được những ánh mắt soi mói, những lời dị nghị của bạn bè xung quanh mà đã làm tổn thương đến bạn ấy, làm đau người tôi yêu nhất. Nhưng thật ra, bạn ấy đau một, tim tôi lại đau mười.
Video đang HOT
Hằng ngày học chung lớp, tôi đối xử với bạn ấy lạnh lùng khiến bạn ấy đau khổ. Nhưng tôi không muốn như thế, tôi luôn nhìn lén bạn ấy, lén lút quan tâm bạn ấy. Và sau đó, tôi biết được rằng bạn ấy cũng quan tâm tôi một cách âm thầm. Nhưng rồi chúng tôi thật sự xa nhau về tình cảm, thậm chí tình bạn cũng không còn. Trong những năm đại học, tôi không quên được bạn ấy, tôi rất đau khổ.
Và rồi dường như thật sự chúng tôi thuộc về nhau khi cả hai vô tình gặp lại nhau. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện lại sau mấy năm trời không liên lạc. Thì ra trái tim đã không nghe lời tôi, suốt mấy năm qua, tôi vẫn còn yêu bạn ấy và giờ đây, hơn lúc nào hết, tôi vô cùng yêu bạn ấy. Chúng tôi đã đến với nhau và tôi đã vì bạn ấy mà quyết định học tiếp sau đại học. Những ngày tháng bên nhau thật êm đềm và hạnh phúc. Nhưng tôi và bạn ấy còn gia đình, không thể nào vì tình yêu mà vứt bỏ gia đình được. Tôi không muốn gia đình tôi buồn và thất vọng về tôi. Tôi phải làm sao đây?
Tôi rất đau khổ nhưng tôi mong bạn ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù sau này con đường mà bạn ấy chọn có như thế nào đi nữa, tôi cũng luôn ủng hộ bạn ấy và âm thầm chúc cho bạn ấy được hạnh phúc. Trong tim tôi chỉ có một hình bóng là bạn ấy. Đó sẽ mãi là người tôi yêu, là mối tình đầu tiên và cũng là mối tình cuối cùng của tôi.
Theo VNE
Vì nhút nhát, tôi đánh mất anh
Anh là người tỏ tình trước và thực lòng tôi cũng muốn đón nhận nhưng chỉ vì một chữ 'sợ', tôi đã đẩy anh ra xa.
Tôi quen anh vào những ngày đầu tiên của quãng đời sinh viên. Chúng tôi học chung một lớp với nhau nên cái cách mà anh đến với tôi rất nhẹ nhàng và cũng đầy lãng mạn. Nhưng khi anh tỏ tình với tôi, tôi lại từ chối bởi khi ấy tôi còn quá trẻ để phân biệt đâu là thích, đâu là yêu. Khi đi bên cạnh anh, thật sự là những ngày tháng vui vẻ và ý nghĩa nhất trong năm học đó nhưng có lẽ với tôi, nó chỉ dừng lại ở một người bạn thân thiết.
Sau một thời gian cố gắng, anh cũng từ bỏ tôi và chấp nhận là một người bạn bình thường. Tuy từ chối anh nhưng tận sâu trong tôi, tôi quan tâm anh vô cùng, chỉ là không đủ dũng cảm để yêu anh. Rồi anh quen một người con gái khác được gần một năm thì chia tay. Anh tìm đến bên tôi và tâm sự rằng anh không thể chia sẻ bất kỳ điều gì với cô ấy được. Từ trước đến nay, khi anh buồn hay gặp chuyện gì không hay, người duy nhất anh muốn liên lạc là tôi.
Trong giây phút ấy, tôi vỡ òa hạnh phúc bởi bấy lâu nay, tình cảm tôi dành cho anh chưa bao giờ phai nhạt. Thế nhưng anh lại rời xa tôi một lần nữa. Bởi tôi quá nhút nhát khi đi bên cạnh anh, tôi không thể dành cho anh những lời ngọt ngào, tôi không thể nói yêu anh như bao người con gái khác. Những khi anh nắm lấy tay tôi, tôi đều buông hờ nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi đang gào thét vô cùng. Tôi sợ khi anh thấy được tình cảm của tôi sẽ cho rằng tôi là đứa yếu đuối. Anh lại lặng lẽ rời xa tôi, anh nói anh đã từng vì tôi mà khóc, mà đau khổ rất nhiều.
Ba năm trôi qua, anh đã khác xưa, anh không muốn bị tôi làm tổn thương lần nữa bởi anh không thể tìm thấy được tình yêu nơi tôi. Tôi chỉ biết nhìn anh ra đi, chỉ biết rằng mình rất đau nhưng không có cách nào níu kéo anh lại. Sau đêm chia tay ấy, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc với nhau và nói vài ba câu chuyện phiếm.
Một thời gian sau, anh nhắn tin cho tôi, hẹn tôi đi uống cafe và nói chuyện, những câu chuyện không đầu không đuôi. Tôi nhận ra trước nay anh vẫn là người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất. Từ đó, chúng tôi lại bắt đầu chia sẻ mọi vấn đề trong cuộc sống của nhau, quan tâm nhau, đi bên cạnh những khi vui buồn. Thế rồi, anh lại hỏi, mối quan hệ của chúng ta là gì nhỉ? Người yêu ư, không phải, bởi em chưa bao giờ nói yêu anh. Bạn bè ư? Không phải vì bạn bè đâu có thân thiết đến mức như vậy. Người dưng ư? Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ quên được em.
Tôi trả lời, vậy chúng ta là người tình nhé, không ràng buộc gì nhau cả, chỉ đến bên nhau khi cả hai cảm thấy cần nhau. Anh khẽ ôm tôi và bảo tôi khờ quá. Sau hôm đó, những tin nhắn của anh thưa dần, thưa dần rồi biệt tăm. Tôi nhớ anh vô cùng, muốn chất vấn anh tại sao đột nhiên lại ngừng liên lạc với tôi, tại sao lại trở nên lạnh lùng vậy nhưng chợt nhận ra, mình chẳng có quyền gì cả. Mình có phải là người yêu của anh đâu. Có phải tôi đã sai rồi không, tôi phải làm gì để kéo anh về?
Theo VNE
Anh chia tay tôi chỉ vì mẹ Giá như ngày xưa anh và gia đình anh đi xem tuổi của hai đứa từ đầu thì đã không có kết cục đau đớn thế này. Tôi và anh ấy đã quen nhau từ khi tôi là sinh viên đại học. Anh không đẹp trai, không ga lăng nhưng tốt tính và là người của gia đình. Chúng tôi đã yêu nhau...